Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 228: Edward Richardson



Nhìn rõ mặt người đàn ông trước mặt mình hơn, Kaylin bất an lùi về phía sau. Cô thấy ông ta lãnh đạm nhưng nhìn mặt vẫn có tia độc đoán nào đó làm cô sợ.

Ông ta lại gần, chú ý kĩ đến cô nhiều hơn. Nhưng còn chưa kịp để Kaylin phản ứng, ông đã bóp cổ đẩy cô về phía cột trắng gần đó. Kaylin bị đập đầu nên choáng váng, cảm thấy bị ngạt thở làm cô ra sức giãy giụa nhưng lại không thành.

Gương mặt cô tím tái lại, không có chút không khí nào khiến cô giãy giụa dần yếu đi.

- Thế nào, muốn ta tiễn cháu xuống gặp cha mẹ mình luôn không?

Giọng nói người đàn ông này thật đáng sợ. Kaylin vô lực cuối cùng không còn sức giãy giụa. Trong mắt Edward bây giờ, bóng dáng cô lại thấp thoáng hiện ra hình ảnh người mẹ của cô càng khiến ông tức giận. Nhưng ít nhất lí trí ông còn giữ lại được một chút mà đẩy cô ra xa.

- Nhốt nó lại. - Edward nói xong lập tức rời đi.

Kaylin khó khăn lắm mới cảm nhận được mình còn sống. Cô bị hai tên kéo vào trong một căn phòng, thậm chí còn khóa chân cô lại. Trong này có camera giám sát, từng hành động cử chỉ của cô bị thu vào trong tầm mắt.

...

Sáng hôm sau, Kaylin vẫn ngồi một góc lo lắng. Cả một đêm cô không thể ngủ, cô rất muốn trốn ra nhưng lại không có cách nào. Đôi mắt cô đỏ hoe còn sưng húp luôn rồi.

Khi này một tên thuộc hạ đi tới mở khóa cho cô. Không nói không rằng gì đã kéo cô đi ra ngoài. Lại là khu vườn hôm qua, ông ta lại đang ngồi đó nhàn nhã uống trà. Kaylin cảm thấy người này rất đáng sợ, cô thấy được ông ta là một người tham vọng, không giống như Zane, anh độc tài nhưng lại không tham vọng như vậy.

Lần này ông ta lại tử tế mà mời cô ngồi xuống đối diện với ông. Thậm chí còn rót cho cô một chén trà.

- Hôm qua làm cháu sợ rồi. Uống đi. - Ông di chuyển chén trà đến gần Kaylin.

Cô do dự không dám cầm lên. Thấy Kaylin như vậy thì ông lại nói tiếp:

- Cháu nghĩ ta bỏ độc vào trong đó à? Giết cháu dễ như giết một con kiến, ta cũng không cần làm trò tiểu nhân như vậy.

Dù không biết trong này có những gì nhưng Kaylin vẫn phải cầm lên để uống. Cô uống một ngụm nhỏ rồi đặt nó xuống ngay. Bàn tay có chút run rẩy nhìn về phía ông.

Hai người lại im lặng rất lâu, Edward dường như đang nhớ lại gì đấy. Còn Kaylin thì lo lắng ngồi thấp thỏm không yên.

- Cháu rất giống mẹ cháu. Là người mà ta muốn giết nhất.

Đột nhiên lời nói của Edward khiến Kaylin rùng mình. Cô nhìn ông, đôi mắt ngờ vực. Có chút nghi vấn, liệu ông ta có liên quan đến cái chết của cha mẹ cô?

- Bà ta là một con hồ ly, vì thế mới có thể quyến rũ được Viktor. Ta đang tự hỏi ông ta lại thích người phụ nữ đó vì điểm nào.

Kaylin nhìn ra được cơn tức giận trong đôi mắt của ông khi nhắc đến mẹ cô. Tuy cô chưa được gặp qua mẹ, cũng chưa có biết quá nhiều về bà nhưng ông xúc phạm mẹ cô như vậy khiến cô rất không đồng ý. Muốn đứng dậy nhưng bị tên thuộc hạ nhấn vai ép cô ngồi xuống để nghe.

- Ta không nghĩ cháu có thể sống tốt đến giờ. Cứ nghĩ thằng Zane kia sẽ khiến cháu sống không bằng chết mới phải chứ nhỉ.

Lời nói độc địa, Kaylin càng nghe càng không thể chịu được. Cô rất ấm ức nhưng chỉ cúi đầu không phản bác lại câu nào. Ông ta biết quá rõ về cô, rõ ràng đến cả việc cô ở với Zane. Ông biết cả việc cô ở với Zane không được hạnh phúc. Cô thật không biết ông là ai mà có thể biết được nhiều chuyện tới vậy.

"Ông là ai vậy?" - Kaylin đưa tay để chỉ.

Khi cô nghĩ ông không hiểu được những gì cô vừa làm thì ông lại có thể trả lời cô ngay được:

- Edward, Edward Richardson.

Kaylin chưa từng nghe qua, vẻ mặt cô ngơ ngẩn đang cố nghĩ xem cô đã từng nghe qua tên này chứ nhưng thật sự là chưa từng nghe. Thấy được rằng Kaylin không được ai nhắc về mình, ông lại khó chịu:

- Thằng đó không nói gì về ta à?

Cô lại thành thật mà gật đầu. Đến ngay cả cha mẹ cô mà anh còn chẳng nói nữa là ông. Chỉ là ông nói vậy thì chắc rằng Zane cũng biết đến ông rồi. Cô không biết, cái gì cũng mờ mịt chỉ có thể đoán mò.

Edward để ý cô rất kĩ, hai lần gặp cô, ông đều luôn nhìn mãi về phía cô.

- Nếu có thể thì đừng làm bộ mắt thương hại đấy. Ta thấy hình ảnh người đàn bà đó thì không biết sẽ giết chết cháu lúc nào đâu.

"Mẹ cháu đã làm gì ông? Tại sao lại ghét mẹ của cháu? Bà ấy là một người tốt." - Kaylin lại muốn tranh cãi với ông về vấn đề này.

Ông hai lần đều luôn tỏ ra ghét mẹ của cô, cô không thể chấp nhận được việc này.

- Không phải tại cô ta à? Người tốt? Ai bảo cô ta là người tốt? - Edward lần đầu tiên tức giận mà quát thẳng vào mặt Kaylin.

Điều này đã khiến cô gái nhỏ sợ cúm rúm lại. Cô không biết ông có hận thù gì với mẹ của cô, nhưng chú của cô nói mẹ cô là người tốt, anh Austin cũng nói như vậy thì tức là đúng. Cha mẹ cô là người tốt, kẻ trước mặt mới là người xấu!

- Nếu không phải do cô ta quyến rũ cha cháu, dự án nghiên cứu đó cha cháu đã buông xuôi. Nếu không phải cô ta thì hiện giờ cha cháu không phải chết rồi biết chưa?

Gương mặt Kaylin có chút thất thần khi nghe. Tại sao mẹ lại liên quan đến cái chết của cha? Hai người đều không qua khỏi sau hỏa hoạn, làm gì có chuyện mẹ cô hại cha chứ? Là do ông đang muốn cô nghĩ mẹ cô là người xấu mà thôi.

"Mẹ con là người tốt. Có ông mới là người xấu..." - Kaylin còn chưa thể nói hết đã bị ông giữ tay lại, cảm giác như muốn bẻ gãy tay cô luôn vậy.

- Ta không tự nhận mình là người tốt. Cô ta có đào mồ sống dậy lần nữa, ta chắc chắn sẽ khiến cô ta chết trong đau khổ.

Đôi mắt Kaylin đỏ sưng cả lên mà nhìn ông. Ý hận trong ông là rất rõ, cô chỉ muốn biết ông có liêm quan đến vụ việc của mẹ và cha cô không mà thôi.