Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 268: Chuyến đi chơi "sóng thần" (2)



Kaylin rất sợ, cô hoảng loạn gọi điện cho Zane. Tia hi vọng của cô đang lóe lên liền bị dập tắt. Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Kaylin dường như nghe thấy rõ được. Thậm chí cô còn thấy chiếc điện thoại đó đang sáng lên. Toàn thân cô hiện tại lạnh run mà không dám nói gì. Đầu bên kia thấy cô không nói gì nữa liền tắt bỏ đi.

Không thể tin vào những gì mình đã thấy. Nhưng giọng nói thì không thể nhầm lẫn được.

Giọng nói quen thuộc ngay sau khi điện thoại đã tắt đi.

- Lão đại, thuộc hạ nghĩ nên đưa phu nhân quay trở về sớm. Anthony không đồng ý việc lão đại làm mấy công việc... dơ bẩn đó mà không chịu để tâm tới việc gia tộc. - Davin đứng bên cạnh, tiện đưa cho Zane khăn tay để lau.

Zane đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh không có ý chuyển đổi. Nhưng một giây sau liền phát giác ra có chuyện gì. Quay lại để nhìn xung quanh nhưng không có ai. Davin thấy thế cũng đã nói:

- Người của chúng ta đã bao vây kĩ nơi này, vừa nãy thông báo là phu nhân quay lại phòng nghỉ rồi.

Trước lời nói của Davin, anh lại vẫn thấy không tin. Trực tiếp bước đi. Đến gần sau cây dừa đằng trước, nhưng khi đến gần thì không thấy ai.

Nếu bình thường anh sẽ bỏ qua, nhưng hiện tại có người biết, anh cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc nên không thể cho qua. Lại theo vết lún của cát để đi. Nhưng càng nghĩ càng khiến anh đi nhanh hơn.

Bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng đang chạy càng làm anh chắc chắn điều anh đang suy nghĩ. Lập tức cho người chặn hết mọi đường đi của thành phố nơi đây. Kaylin chắc chắn sẽ nhờ mấy người kia, anh phải ngăn chặt trước.

Kaylin cũng đã biết mình bị phát hiện, cô hiểu rõ bản thân mình không chạy kịp nên phải trốn đi. Những gì cô thấy, những gì cô nghe khiến cho cô nghi ngờ tất cả mọi thứ. Cảm giác như tất cả đang trêu đùa cô vậy.

Ngồi im lặng trong nhà bếp đã đóng cửa của một cửa hàng. Cô cứ nghĩ rằng sẽ che mắt được người của Zane. Nhưng camera có ở khắp nơi, đặc biệt là Zane vẫn theo dõi cô bằng con chip đó. Anh chưa cần phải sử dụng đến chiếc điện thoại mà trước anh hay dùng thì người của anh đã nói cho anh biết trước là Kaylin đang ở đâu.

Mở cửa bước đi vào trong nhà hàng. Tiếng bước chân càng gần nhưng lại dần dần không nghe thấy rõ. Kaylin bịt miệng mà nước mắt không ngừng chảy. Cô rất sợ, cảm giác thật giống trước đây khi Zane tức giận.

Zane đứng ở trong bệ bếp, chống tay vào bệ, giọng vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra. Như đang cố tỏ ra bản thân mình đã thay đổi như suy nghĩ của Kaylin.

- Ra ngoài đi, không định đi ngủ sao?

Ngồi trong tủ dưới sàn, Kaylin cố gắng không dám thở mạnh.

Nhưng dường như trước sự im lặng của cô thì anh cũng dần mất kiên nhẫn. Lập tức cúi xuống mở cửa tủ để kéo cô ra.

Kaylin vừa thấy anh liền hoảng loạn cố hết sức để thoát khỏi tay anh. Nhưng khi chạy ra ngoài lại đứng im không bước tiếp nữa. Thuộc hạ của Zane đứng canh bên ngoài rất nhiều, có con kiến thì bây giờ bò qua họ cũng biết. Đôi mắt cô đỏ lên, cổ họng cũng đắng ngắt.

Nhìn cô đau khổ, anh lại thản nhiên như không có gì. Dự định ban đầu không muốn để cho cô biết ngay, cũng muốn để cho cô thư thả sau này về Mỹ sẽ kiếm một lí do thích hợp để cô không nghi ngờ. Nhưng nếu bây giờ cô đã biết rồi thì anh cũng không cần phải diễn nữa.

Thấy anh tiến lại gần, đôi môi Kaylin mấp máy muốn nói nhưng cô cứ nhìn anh như vậy thì không thể nói được gì. Zane có thể thủ đoạn tới mức nào cơ chứ?

Kéo cô ngồi vài bàn ăn, anh ngồi bên cạnh còn không hề tỏ ra ân cần như trước. Kaylin co rúm ngồi bên cạnh, cảm giác như cô muốn phát nổ ngay tại đây vậy.

Bàn tay vẫn đùa nghịch mái tóc của cô, nhưng cô lại cảm thấy rất sợ mà né đi. Bàn tay nắm lấy điện thoại, muốn gọi điện nhưng Zane đang ở đây khiến cô không thể gọi được. Vậy mà không ngờ anh lại cướp lấy nó, tự tiện mở điện thoại của cô lên để xem.

- Sao vừa nãy gọi lại không nói gì? - Anh thản nhiên hỏi như chuyện Kaylin thấy chỉ là bình thường diễn ra không có gì đáng kinh ngạc.

Cơ mặt Kaylin có chút giật nhẹ, cô mím môi không hé nửa lời. Zane khiến cô hoài nghi rất lớn, càng khiến cô cảm thấy niềm tin của cô đặt sai chỗ một lần nữa rồi. Cô cứ nghĩ là anh cuối cùng nhận ra được tình cảm của cô, sẽ thấy lòng trắc ẩn trong anh hiện ra. Có thể trở thành một con người khác mới hơn, ít nhất không hẳn tốt nhưng không phải là Zane của hồi xưa. Vậy nhưng cô đã nhầm, Zane luôn như vậy, chỉ là cô quá tin người để không nhận ra việc anh đang lừa gạt cô.

Thấy Kaylin không trả lời, anh thản nhiên rót cốc nước, đặt điện thoại của Kaylin ngâm trong đó. Cô vừa nhìn muốn lấy lại thì bị anh giữ chặt tay.

- Hiểu rõ tôi đến vậy, tại sao lại quên mất tôi ghét điều gì rồi?

Trong lòng Kaylin vừa sợ hãi vừa phẫn uất. Cô ngước lên nhìn anh, cảm xúc lại không thể kiềm chế được. Mặt cô méo xệch đi, càng khó chịu hơn khi cổ họng cô cứ ngăn cản cô nói ra vậy. Nhưng cô lại không thể không nói được.

- Zane... em thật sự... ước Zane chết đi...

Câu nói của Kaylin khiến cho anh lập tức bùng nổ. Đè mạnh cô xuống dưới ghế khiến tay cô va đập vào bàn rất đau. Bàn tay thô to vừa dơ lên trước mặt cô, nhìn cô lấy tay che đi đầu của bản thân, anh lại kiềm chế thu tay lại.

Xem ra những ngày tháng tiếp cận cô, anh đã phải chịu đựng những người xỉ nhục anh rất nhiều.

- Dám nói lại không? - Ánh mắt anh lạnh lẽo khiến người khác cũng không dám để ý vào nó.

Kaylin nhìn anh một lần nữa, cô rất khổ sở. Đến hiện tại vẫn không hiểu vì sao cô lại phải chịu khổ nhiều đến vậy. Cô yêu anh nhiều bao nhiêu, lại hận anh nhiều bấy nhiêu. Thật sự đã nghĩ rất nhiều, nếu Zane có thể trở về khi còn trong độ tuổi đuôi mươi, anh sẽ không trở thành một con người tàn ác như bây giờ chứ? Tại sao lại có thể thay đổi tới mức như vậy?

Đưa bàn lên muốn chạm lên gương mặt anh, nhưng lại không muốn chạm vào nữa.

- Tại sao... tại sao hết lần này đến lần khác... Em đã xin lỗi rồi mà. Vì sao cứ phải... cứ phải là em vậy?

Giọng nói của Kaylin thống khổ đến cả thuộc hạ bên ngoài cũng rất muốn nói giúp cô một câu.

Nhưng đáp lại lời Kaylin, anh lại chỉ lau nước mắt cho cô mà không hề nói gì. Kaylin lại xoay đầu né tránh anh. Ôm cô vào lòng, cảm giác lúc nào cô cũng bé nhỏ yếu đuối như vậy. Kaylin lại chỉ cảm thấy trong anh không hề thích cô, có lẽ anh chỉ vì ham muốn cá nhân, muốn chiếm cô làm của riêng anh mà thôi. Anh căn bản chỉ coi cô là đồ vật, hiện tại anh vẫn đang có hứng thú, chỉ vậy mà thôi.

Kaylin càng nghĩ, càng thấy mình không có giá trị gì cả. Cô cứ như con ngốc yêu anh rồi để anh lợi dụng tình cảm này vậy.

- Zane ah... em mệt rồi.

Câu nói của Kaylin khiến anh cảm giác có gì không đúng. Anh lập tức nhìn cô, không hiểu lac do anh quá chủ quan hay do anh quá tin tưởng cô nên anh mới không cảnh giác? Kaylin cướp lấy súng của anh, ánh mắt cô lại không do dự chút nào. Anh biết cô định làm gì, nhưng lại quá muộn để tiếng súng không phát ra. Tất cả thuộc hạ vừa nghe liền lao vào, lại chĩa súng về phía Kaylin. Cô đẩy được Zane để ngồi dậy nhưng không thể ngờ đến tình cảnh như này. Vốn dĩ cô muốn tự sát, nhưng Zane lại chặt đầu súng bằng tay anh. Từng giọt máu đỏ thẫm chảy xuống nhưng mặt anh vẫn không biến sắc.

Nếu như trước đây, cô sẽ rất lo cho anh. Nhưng hiện tại, cô lại không muốn như vậy nữa. Trái tim cô mách bảo cô phải hỏi han anh, nhưng lí trí lại không cho phép.

- Là tôi bắn Ngài ấy. Mấy người có thể... bảo vệ người này mà bắn tôi được không? - Kaylin nhìn mấy người chĩa súng về mình, cô như khẩn cầu họ tiễn mình đi vậy.

Thế nhưng Zane lại không bỏ qua, bế cô đi ra ngoài mặc dù tay anh đang chảy máu khá nhiều. Kaylin giãy giụa muốn thoát cũng không thể. Nhìn Kaylin như vậy, chỉ còn cách khiến cô ngất đi thì sẽ tốt hơn.

Davin thấy được chuyện này, anh đành phải đến hỏi Zane:

- Lão đại, vậy có về Anthony luôn không?

- Chuẩn bị xe, rời khỏi đây.

- Rõ.