Thiên Vị Riêng Mình Em

Chương 1: Đêm hè



Tháng tám, Hoài Thành khô nóng.

Ban đêm, ánh sao phủ kín bầu trời.

Trong tiệm gà rán, điều hòa chậm rãi phả ra hơi lạnh, Vân Nghê bước ra từ sau bếp, bưng một đĩa gà cho khách.

Lại có một vị khách tới muốn gọi đồ. Vân Nghê cúi đầu trước quầy thu ngân nghe order.

"Một ly trà sữa thiên thảo, một đùi gà rán..."

Mái tóc đen nhánh xõa xuống tới bả vai, che đi sườn mặt trắng nõn, mắt hạnh trong suốt.

- -----‐-------

Thu tiền xong, trong quán vãn khách, Vân Nghê buồn chán ngồi xem tạp chí văn học.

Đỗ Cầm làm việc xong xuôi, đi ra từ sau bếp, nhìn thấy con gái ngoan ngoãn đang ghé vào bàn xem tạp chí.

Bà đi qua vỗ vai Vân Nghê, ôn nhu nói, "Nghê Nghê, con lên nhà đi, tối nay không nhiều khách, mẹ và dì Trương có thể ứng phó được"

Cửa hàng gà rán này do ba mẹ Vân Nghê mở, thuê cả mặt bằng bên dưới để kinh doanh lẫn tầng trên để nghỉ ngơi cho thuận tiện.

Vân Nghê ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn mẹ, "Khi nào thì mẹ đóng cửa?"

"Khách không nhiều lắm, chắc hơn 10 giờ thì mẹ đóng"

"Vậy chút nữa con xuống giúp mẹ"

Đỗ Cầm biết con gái nghe lời hiểu chuyện, buông tiếng thở dài, "Con ở Hoài Thành mấy ngày rồi, mẹ cũng không có thời gian, anh trai con cũng bận rộn làm thêm, con có muốn tự mình ra ngoài đi chơi một chút không? Ngày nào cũng ở cửa hàng, ngột ngạt lắm"

"Vâng..." Đúng thật là có chút ngột ngạt khó chịu.

Từ bé, cô cùng ông bà ngoại sống ở huyện nhỏ. Bây giờ tới thành phố lớn, lạ đất lạ nước, vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh ở đây.

"Sắp khai giảng, con có thể ra ngoài mua đồ dùng học tập"

"Vâng"

Đỗ Cầm bảo cô lên nhà nghỉ ngơi. Vân Nghê đành khép tạp chí lại, đứng dậy rời đi.

Vừa đến tầng 2, di động cô rung lên

[Chiến sĩ chăm chỉ nhỏ bé ơi, nghe mẹ nói em ở cửa hàng bận rộn cả ngày, ngoan như vậy à?] - Vân Phong

Vân Nghê ngạo kiều đáp lại: [Đương nhiên rồi, từ trước tới nay em vẫn ngoan ngoãn như thế mà]

Vân Phong: [Ừ, em vất vả rồi, anh trai khen thưởng em. Ngày mai đưa em đi chơi]

[Đi đâu ạ?]

[Đợi anh về rồi nói. Thế nào, có muốn đi không?]

Vân Nghê đồng ý. Nói chuyện thêm vài câu, Vân Phong biết cô vừa về nhà nghỉ ngơi, [Nếu không thì ra bể bơi tìm anh? 9 rưỡi anh xong việc, đưa em đi ăn khuya]

Mắt Vân Nghê sáng ngời, lại thấy anh trai nói: [Có nhớ đường không? Lần trước anh đưa em đi một lần rồi]

Hè này anh trai cô làm huấn luyện viên ở bể bơi. Mấy hôm trước Vân Nghê vừa đến Hoài Thành, được anh trai dẫn ra bể bơi một lần nên bây giờ có thể nhớ đại khái đường đi.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.

Vân Nghê cao hứng đồng ý, chạy như bay về nhà thay quần áo rồi ra cửa.

- -------------------------

Đem nay cực kì nóng, Vân Nghê tới trạm xe buýt, bắt xe.

Trên xe rất đông, chỉ còn lại duy nhất một cái vòng vịn.

Cô giơ tay nắm vòng treo, xe chạy làm cả người lung lay, cô lại thấp, đứng rất khó khăn.

Lần thứ ba đụng vào bác gái phía trước, "Cháu xin lỗi..."

Mặt Vân Nghê đỏ hết cả lên.

Bác gái tính tình tốt, "Bác xuống ở trạm kế tiếp, cháu lên phía trước đứng đi"

Vân Nghê cùng đối phương thay đổi vị trí, nắm lấy sườn vịn, đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Xe dần dần vãn khách, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ngồi. Ngoài cửa sổ, ánh trăng cùng ánh sao chiếu xuống, cả thành phố phồn hoa náo nhiệt như đang bừng sáng.

Vân Nghê nhìn phong cảnh bên ngoài. Cách đó không xa có một nam sinh trong lúc vô tình nhìn thấy cô.

Cô gái mặc váy màu xanh nhạt, da trắng như tuyết, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt ánh lên hơi nước, cong cong như trăng non, ngũ quan xinh đẹp không hề mang tính công kích.

Vân Nghê nghe thấy thông báo trạm tiếp theo dừng ở địa điểm mình cần đến, liền thu hồi tầm mắt.

Nam sinh kia và đám bạn xấu hổ, thấp giọng vừa nói vừa liếc về phía cô.

Sau khi xuống xe, Vân Nghê nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn quần áo mình, tay sờ sờ mái tóc.

Trên người cô không có gì kỳ lạ đúng không....

Vân Nghê không nghĩ nhiều, tiếp tục đi bộ. Cô nhớ rõ lần trước sau khi xuống xe, anh trai dẫn cô đi đường tắt. Rẽ vào ngõ nhỏ phía trước, đi một lúc sẽ đến bể bơi.

Đường phố ở đây có phần giống nhau, Vân Nghê dựa vào ký ức mơ màng của mình, đi tới đầu ngõ. Cô hơi ngừng lại, không dám xác định có phải là con ngõ này hay không, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho anh trai.

Máy bận. Hẳn là anh trai còn có việc.

Di động của cô không phải là loại điện thoại thông minh, không có bản đồ dẫn đường, chỉ có thể tìm người xung quanh để hỏi thăm.

Nếu không có gì sai sót, chắc chắn là con ngõ này!

Vân-mù đường-Nghê lần đầu tiên không nghi ngờ bản thân mình.

Đi vào ngõ nhỏ, dựa theo kí ức, rẽ phải. Cô nhìn thấy một cái đình nghỉ ngơi ở phía dưới gốc đa. Mà, sau đó, con đường lại chia thành ba ngã.

Cô nhớ rõ ràng, lần trước đi, không nhìn thấy cây đa mà?

Xong rồi, cô lạc đường rồi, hoàn toàn không có ấn tượng gì về chỗ này.

Vân Nghê nhìn quanh, bỗng nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trong đình.

Thiếu niên nhìn thoáng qua chỉ mười tám mười chín, mặc cả bộ đồ đen như hòa vào màn đêm tăm tối.

Anh cúi đầu, đôi mày sắc bén ẩn sau mái tóc đen, ánh sáng rọi xuống qua đỉnh đầu, thấp thoáng có thể thấy yết hầu lúc lên lúc xuống.

Thiếu niên lười biếng dựa vào ghế đá, trong lòng ôm một con mèo đen.

Vân Nghê thoáng kinh ngạc.

Đêm đen gió lộng, người này yên tĩnh ngồi một chỗ không phát ra tiếng động, nếu không chú ý sẽ không ai phát hiện, nhưng có chút đáng sợ.

Hắc quỷ vuốt mèo?

.................Cô đang nghĩ cái gì dzậy trời?

Vân Nghê không dám nhìn nhiều, lần nữa gọi điện cho Vân Phong. Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy anh trai trả lời, "Sao mà không bắt máy vậy chứ?"

Thời điểm quan trọng nhất mà anh trai không thể trông cậy!

Vân Nghê buồn bực, lần nữa nhìn về phía người trong đình.

Nếu không thì hỏi anh một chút?

Nhưng mà.... cô không dám.

Vân Nghê quyết định đi về phía trước, nếu không đi được nữa thì quay về đường cũ vậy.

Cô vòng qua cây đa, đi qua đình, hướng về phía ngã ba phía trước, phía sau bỗng vang lên giọng nói lành lạnh của nam sinh

"Đừng đi về phía trước"

Vân Nghê:?

Cô quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phía đó thiếu niên vừa vặn nhấc mắt, cùng Vân Nghê bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này, cô nhìn rõ được diện mạo của thiếu niên

Môi hơi mỏng, mặt mày sắc bén, lộ ra khí chất phản nghịch.

Cảm giác quen thuộc bất chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lực chú ý của Vân Nghê đặt vào câu nói vừa nãy của thiếu niên

"Hả?"

"Vì sao không nên đi về phía trước vậy ạ?"

Vừa dứt lời, phía trước mơ hồ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, ban đêm phá lệ truyền tới càng rõ ràng hơn.

"Em nói xem?"

Vân Nghê hoảng sợ, lui lại vài bước, vừa khẩn trương lại vừa tò mò mà dò hỏi, "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Thiếu niên lười nhác ngồi đó, bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào khuôn mặt kinh ngạc của cô, vài giây sau mới nhàn nhạt mở miệng, "Phía trước đang diệt trừ cái ác"

".............Diệt trừ cái ác?"

"Rất mãnh liệt, tinh phong huyết vũ, máu bay tứ tung"

Ngữ điệu anh thản nhiên.

???? Trời móa!

Thật hay giả vậy?!

Vân Nghe từ phía xa vẫn vang vọng tiếng kêu thảm thiết. Từ nhỏ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống như vậy, không nhịn được mới hỏi vài câu, "Bọn họ là ** sao? Sao lại bị như vậy? Rất nhiều người ạ?"

Thiếu niên cười nhạt một cái, "Em cảm thấy hứng thú, có thể vào phỏng vấn đôi chút?"

"........."

Vân Nghê từ nhỏ tới gà cũng không dám giết, nào dám đi xem náo nhiệt như vậy chứ, cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này.

"Vậy cho em hỏi, bể bơi Ích Động đi như thế nào ạ?"

Thiếu niên lần thứ hai nhấc mắt liếc nhìn cô, đầu ngón tay chỉ về một hướng.

Cô vội vàng nói lời cảm ơn, có chút cảm kích người thiếu niên trước mắt.

Anh trai này thật tốt, nếu không phải anh tốt bụng nhắc nhở, không chừng cô gặp được cảnh đầu rơi máu chảy quá...

Vân Nghê vừa định đi liền nhìn thấy đằng trước có mấy người đi về phía cô. Không có đèn đường, cô chỉ nhìn thấy vài cái bóng người.

Quay đầu lại nhìn, vẫn thấy thiếu niên bộ dáng nhàn nhã. Tinh thần tương trợ đoàn kết nổi lên, cô bèn khuyên nhủ, "Ở đằng trước có các chú cảnh sát, sẽ diệt trừ cái ác, anh chạy nhanh đi, em đi trước đây"

Nói xong, cô gái chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.

Thiếu niên thu hồi tầm mắt, cụp lông mi, cười một tiếng.

Lúc này, bốn nam sinh vừa cười vừa nói đi ra từ chỗ phát ra âm thanh thảm thiết lúc nãy.

"Trời ạ, Lục Kiêu Trần! Bọn tao ở đằng trước đánh nhau, mày lại ngồi ở đây vuốt lông mèo, nhàn nhã nhỉ?"

Chu Phi Tri ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu Trần, ôm lấy bả vai anh. Lục Kiêu Trần quay đầu liếc anh ta, không để ý, nói, "Giải quyết?"

"Giải quyết. Thằng nhãi kia sợ tới mức tè cả ra quần. Dù nó mang cả đám đàn em từ quán bar đi theo nhưng vẫn bị bọn tao đánh cho kêu cha gọi mẹ luôn"

Mấy nam sinh bên cạnh cười không ngừng, "Trần ca, mày không thấy thằng nhãi kia xin tha thảm thiết như thế nào đâu. Quá là vui luôn, trước đó còn hung hăng buông lời đe dọa nữa chứ"

Chu Phi Tri cười không ngừng được, vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, "Tao nói với chúng nó, may mắn cho chúng nó là hôm nay Trần ca mới từ nước ngoài về, lười ra tay, nếu không quỳ xuống gọi ba ba cũng không thoát nổi đâu"

Lục Kiêu Trần giựt giựt khóe môi, đạp anh ta, "Cút"

Lục Phi Tri lúc này mới đứng đắn trở lại, "Được rồi, đánh nhau mệt quá, đói rồi, đói rồi, đi thôi, đi tới quán bar uống chút gì đi"

Lục Kiêu Trần gãi gãi con mèo, thả nó xuống, lười biếng đứng dậy, "Không đi, về nhà"

"Vì sao? Cả kì nghỉ hè không gặp mày, mới trở về sao không đi uống một trận cho đã?"

"Ngủ"

"??? Mới 9 giờ mà mày muốn đi ngủ?"

Một tay Lục Kiêu Trần nhét vào trong túi, bước ra khỏi đình, "Dưỡng sinh, không được à?"

"..........Con mẹ nó"

Lục Kiêu Trần chậm rì rì đi tới đầu ngõ.

Đám bạn đi theo, trò chuyện trên trời dưới biển, Chu Phi Tri nhớ tới một chuyện, nói với Lục Kiêu Trần, "Ngày mai mày đừng quên có liên hoan với anh em. Hai ngày nữa là khai giảng rồi"

Thiếu niên cúi đầu nhìn di động, dường như không nghe thấy, Chu Phi Tri vẫn tiếp tục nói, "Đúng rồi, Vân Phong vừa nãy mới nói, ngày mai sẽ dẫn em gái nó tới"

Lục Kiêu Trần hơi nâng tầm mắt, chớp mắt, bên cạnh ngay lập tức thắc mắc, "Em gái nó?"

"Chúng mày không biết à? Em gái nó năm nay học lớp 10 đó", Chu Phi Tri nói tới vấn đề này liền rất hăng hái, "Em gái kia lớn lên rất xinh đẹp, hai ngày trước tao gặp rồi, dáng người nho nhỏ, đáng yêu lắm"

"Tốt như vậy sao tao chưa thấy Vân Phong nhắc tới nhỉ?"

"Tao cũng muốn có em gái..."

Chu Phi Tri phì cười, thuận miệng nói với Lục Kiêu Trần, "Vân Phong còn nói là mày với em gái nhỏ đã từng gặp nhau nhiều năm trước. Rất nhanh, mai có thể gặp lại nhau rồi"

Lục Kiêu Trần nghe vậy liền nhớ tới cô bé hỏi đường kia.

Đôi mắt cụp xuống, bất động thanh sắc mà cong cong khóe môi.

Ai nói là lâu rồi chưa gặp?

Không phải vừa nãy đã gặp rồi ư?

____________________

Đặt gạch hố mới, hy vọng có thể hoàn thành đúng hạn ^^