Thiên Vị Riêng Mình Em

Chương 3: Đánh cược



Các nam sinh 'Ài' một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mặc kệ Lục Kiêu Trần mà tiến về phía trước.

Đi tới mật thất đầu tiên, mọi người đang thảo luận rất sôi nổi. Vân Nghê nhìn bốn hướng, xác định an toàn mới dám bỏ tay che mắt ra.

Ai ngờ, có người đột nhiên hô to làm cô sợ hãi, lại đưa tay che mắt lại.

Lá gan còn nhỏ hơn cả thỏ.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười nhẹ.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần dựa vào vách tường, chăm chú nhìn cô.

Đằng trước ồn ào huyên náo, còn phía của Vân Nghê và Lục Kiêu Trần không khí lặng im, tựa như hai thế giới khác nhau.

Vân Nghê xấu hổ đáp lại anh, "Anh cũng sợ à?"

Lục Kiêu Trần nhìn cô, trầm thấp nói, "Ừ"

Rốt cuộc cũng tìm thấy một người nhát gan như mình, Vân Nghê không nhịn được chia sẻ, "Đây là lần đầu tiên em chơi trò này. Lần trước chơi nhà ma, em bị dọa sợ suýt nữa thì khóc"

"Em vẫn còn tốt chán"

Ngữ điệu anh bình đạm, "Lần trước anh đi nhà mà còn bị dọa thê thảm hơn"

"?"

"Bị dọa tới hôn mê luôn"

???

Vân Nghê khiếp sợ, nhưng nhìn anh không giống như đang đùa chút nào, "Vậy sau đó có làm sao không ạ?"

"Không sao hết, đi nhiều lần thì quen thôi"

Lời nói này vừa làm người ta đau lòng vừa khiến người ta buồn cười, cô an ủi anh, "Anh đừng sợ, trò này chắc không kinh dị như nhà ma đâu. Nhân viên vừa mới nói, nếu không thoải mái thì có thể đi ra. Vậy chúng mình cứ đi ở phía cuối là được"

Vân Nghê rất sợ hãi, nhưng có người lại sợ hơn cả cô, vậy nên cô hiện tại có thêm nhiều chút dũng cảm.

Phan Học ở đằng trước nghe được Vân Nghê nói vậy, xoay người, "Chơi mật thất mà đi cuối cùng cũng kinh khủng lắm, ma đằng sau sẽ rượt em chạy đó"

"..........???"

Huhu cô sợ trở lại rồi QAQ

Mật thất này được thiết kế giống như bệnh viện, có một hành lang vừa hẹp vừa dài. Phía sau âm u lạnh lẽo, nghĩ đến lời Phan Học vừa nói, Vân Nghê liên tục quay đầu, sợ rằng đằng sau sẽ xuất hiện cái gì đó.

Một bóng người ngăn chặn toàn bộ ánh mắt của cô.

Lục Kiêu Trần đứng ở phía sau.

Anh rũ mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp, "Đừng nhìn đằng sau"

Cô gật đầu đồng ý, thuận lợi đi qua hành lang dài.

Ở bên phải có một phòng bệnh. Đoàn người đi vào để tìm kiếm manh mối, bỗng nhiên ở mép giường đột ngột nhảy ra một NPC.

"A!!!"

"CMN!!!"

Vân Nghê kêu lên thảm thiết. Cô vừa mới đi vào, ma quỷ còn chưa nhìn thấy đâu thì đã thấy mấy người trước mặt vừa thét chói tai vừa chạy ra ngoài.

Vân Nghê bị dọa ngốc, cất bước chạy theo mọi người.

Nhưng phía trước cũng có một nữ quỷ đi tới. Vân Nghê chạy nhanh quá, không kịp dừng lại, thời điểm sắp đụng vào nữ quỷ, một cánh tay nắm lấy, kéo cô lại.

Vân Nghe lảo đảo, cảm thấy mình sắp ngã thì sau lưng có một bàn tay đỡ lấy.

Hương bách tùng xông vào khoang mũi.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần.

Hai người dựa sát vào nhau. Khẽ nâng tầm mắt, Vân Nghê nhìn thiếu niên đang căng chặt hàm dưới, yết hầu khẽ lăn lộn mang theo chút gợi cảm.

"Có sao không?"

"A..."

Chị gái NPC gỡ tóc giả xuống, đi tới gần cô, nhìn, "Em không sao chứ em gái?"

Vân Nghê lắc đầu, nhớ đến bộ dáng chạy trốn lúc nãy của mình, vừa xấu hổ vừa nói xin lỗi đối phương.

......

NPC rời đi, Vân Phong phát hiện không thấy Vân Nghê đâu, đi ngược trở lại phòng bệnh thì thấy hai người đang đứng ngốc ở đó, "Sao vậy? Sao 2 người không đi?"

Lục Kiêu Trần buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Vân Nghê ra, nhàn nhạt nhìn Vân Phong, "Mày bảo vệ em gái mày đi"

"Hả?"

"Lần đầu tiên tao nhìn thấy..."

"?"

"Có người chơi mật thất, bị dọa tới mức nhào vào lòng nữ quỷ"

Vân Nghê, "......"

Ước gì bây giờ có cái lỗ cho cô chui xuống QAQ

- --------------------------

Từ mật thất đi ra, Vân Nghê cảm giác như mình được sống lại. Trước khi bọn họ rời đi, nhân viên cho cả nhóm vài phiếu giảm giá, hoan nghênh lần sau tới chơi. Vân Nghê dứt khoát đưa hết cho anh trai.

Nhất định cô sẽ không bao giờ chơi trò này lần nào nữa đâu!!!

Buổi tối mọi người đi ăn thịt nướng rồi lại chơi ở khu trò chơi điện tử tới hơn 10 giờ mới về.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Kiêu Trần và Hạ Uyển Uyển đi trước, những người còn lại cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà.

Trên đường về, Chu Phi Tri nói với Vân Phong, "Sau này mày nhớ thường xuyên đưa em gái ra ngoài chơi nhé. Mày không cần tới cũng được, chỉ cần em gái tới thôi"

"Cút", Vân Phong đẩy cậu ta một cái, "Về nhà bảo ba mẹ mày sinh cho mày một đứa em gái đi"

"Không thì Chu Phi Tri tự mình sinh cũng được ha ha ha"

"Cmn 18 tuổi mà làm bố á...."

___________

Lúc đi ngang qua siêu thị, Vân Phong khát nước nên đi mua. Đợi cậu ta đi rồi, Chu Phi Tri đến cạnh Vân Nghê, chỉ vào mình, Phan Học và hai nam sinh khác, "Em gái Vân Nghê yêu quý, em nói xem, trong mấy người bọn anh, anh trai nào tốt nhất?"

Giọng Vân Nghê mềm như bông, cười nói, "Các anh ai cũng tốt hết á"

"Không được, em nhất định chỉ được chọn một thôi"

Nhưng đáp lại vẫn là câu trả lời như cũ, "Các anh ai cũng tốt hết, anh Kiêu Trần cũng vậy"

Mấy nam sinh ngạc nhiên, "Lục Kiêu Trần là người tốt?"

"Không phải sao ạ?"

Giả Phi vội gật đầu, "Ừ, đúng rồi, Trần ca là người siêu siêu tốt! Ai nói Trần ca không phải người tốt?"

Chu Phi Tri cười cười, "Anh nói nè, Lục Kiêu Trần rất tốt bụng, nếu sau này gặp rắc rối gì em có thể tìm Trần ca, nhất định Trần ca sẽ giúp em"

"Vậy ạ..."

Cô cũng cho là như thế. Ngày trước, khi cả hai cùng rơi xuống mương, mặt Lục Kiêu Trần đen lại, nhưng anh cũng không thèm so đo, thậm chí còn cho cô ăn sầu riêng siêu ngọt nữa chứ.

Vân Phong mua nước xong đi ra, thấy mọi người đang cười, "Nói cái gì mà vui vẻ thế?"

"Không có gì, không có gì, chúng ta đi thôi"

Chu Phi Tri nghẹn cười rời đi, Vân Phong buồn bực, "Còn tỏ ra bí mật gì không biết"

Vân Nghê mỉm cười, khoác tay anh trai, "Về nhà thôi anh"

- ------------------------------

Buổi đi chơi hôm đó kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc năm học mới bắt đầu rồi.

Hai ngày sau, 31/8, là ngày tựu trường.

Buổi sáng ở nhà họ Vân, Đỗ Cầm chiên trứng, bỏ vào bát của hai anh em, "Tí nữa kiểm tra lại cặp sách một lần cuối, đừng để thiếu cái gì đó"

"Vâng, con biết rồi mà"

Đỗ Cầm không nhịn được lải nhải, "Con đã lên cấp ba rồi, phải chăm chỉ học hành, biết chưa?"

Vân Phong từ bé đã thích thể thao, vậy nên cấp 3 cũng là học sinh lớp thể thao.

Vân Phong lười nhác gật đầu, bên cạnh Vân Hưng Bình hừ lạnh, "Thi đại học là việc của nó, nó còn không biết làm gì à?"

Đỗ Cầm cười cười, nhìn về phía con gái đang ngoan ngoãn ăn sáng, "Nghê Nghê, con cũng lên cấp 3 rồi, không chỉ suốt ngày lúc nào cũng đọc sách được, phải chăm chỉ tập thể dục, thân thể khỏe mạnh quan trọng không kém đâu"

Vân Phong nói, "Mẹ yên tâm, lúc nào con rảnh con sẽ bắt em chạy bộ. Trường mở câu lạc bộ Taekwondo, sau này con sẽ bắt em tham gia"

"A....", sao lại bắt cô học võ chứ?

"A cái gì mà a? Học Taekwondo rất tốt đó"

Vân Hưng Bình khó có khi nào mà chung quan điểm với con trai mình một lần, "Taekwondo đúng là không tồi, có thể học, không cần học để đánh nhau, học để rèn luyện sức khỏe thôi"

Vân Nghê rũ đầu xuống, "Vâng ạ"

Ăn xong bữa sáng, Đỗ Cầm cùng hai anh em đến trường.

Trong lòng Vân Nghê rất hào hứng.

.........

Vân Phong một mình đi về khu nhà học của lớp 12. Đỗ Cầm và Vân Nghê thì đi về phía phòng giáo vụ.

Đỗ Cầm nộp học phí xong xuôi, dặn dò cô, "Nghê Nghê, giờ ra chơi bảo anh trai con dẫn con đi tham quan, làm quen bạn mới nhé"

"Vâng ạ"

Đỗ Cầm rời đi, Vân Nghê tìm được một chỗ trống rồi ngồi xuống, nhất thời cô không biết phải làm quen với ai.

Mặt bàn đột nhiên bị gõ, cô mơ màng ngẩng đầu lên, là một nữ sinh, "Bạn học, tớ có thể ngồi đây được không?"

Nữ sinh tóc ngắn, mắt to tròn, mặt phúng phính như trẻ con.

Vân Nghê vội vàng gật đầu, "Được nha, cậu ngồi đi"

Sau khi nữ sinh đó ngồi xuống, liền quay về phía cô giới thiệu, "Tớ là Giang Nguyệt, còn cậu?"

"Tớ là Vân Nghê"

Hai người nói chuyện rất hợp nhau. Cho đến khi mọi người trong lớp đến đầy đủ, giáo viên chủ nhiệm lớp thu học phí, sau đó bảo mọi người trong lớp xuống thư viện lấy sách giáo khoa.

Vừa đi xuống tầng, Vân Nghê vừa tò mò hỏi Giang Nguyệt, "Vì sao cậu muốn ngồi cạnh tớ thế?"

"Tớ đi một vòng quanh lớp, cậu là đáng yêu nhất, cho nên tớ quyết định ngồi cùng cậu"

Vân Nghê cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trước khi vào học, cô sợ mình sẽ lẻ loi không có bạn, nhưng không ngờ tới rất nhanh đã gặp được tri kỉ.

Đi đến tầng một, Giang Nguyệt nắm tay Vân Nghê, "Thư viện ở bên trái, đi theo tớ"

__________________

Cùng lúc đó, có vài nam sinh khối 12 đứng ở cuối hành lang tầng 2 lớp học.

Chu Phi Tri để tay lên lan can, nằm bò ra đó nhìn xuống, "Tớ cảm thấy, khối 10 năm nay có nhiều em gái xinh đẹp ghê"

Nam sinh bên cạnh cười, "Chu thiếu gia muốn tìm bạn gái rồi?"

"Chu thiếu gia muốn yêu sớm, tranh thủ một năm này nói thật nhiều chuyện"

Đuôi lông mày Chu Phi Tri nhếch lên, "Lớp 12 phải chăm chỉ học tập..."

"Cmn mày còn giả bộ..."

Xung quanh bạn tốt đều khuyên nhủ, "Chu Phi Tri, mày là đàn anh, đừng gieo giắc tai họa cho các em gái khối dưới nữa. Học tập Trần ca đi, vô dục vô cầu, không màng thế sự"

Những người khác cười to.

Lục Kiêu Trần bên cạnh lười nhác phun ra từng làn khói, đá hắn ta một cái.

"Thôi đi", Chu Phi Tri phỉ nhổ, "Lục Kiêu Trần không yêu đương, nhưng chỉ cần Trần ca đứng một chỗ thôi, bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ điên đảo? So với tao, Trần ca còn gây tai họa hơn"

Mọi người điên cuồng gật đầu phụ họa, "Sáng nay nè, có mấy em gái lớp 10 trực tiếp chạy đến cửa lớp nhìn Trần ca, giống như là sợ Trần ca ngày mai tốt nghiệp vậy đó"

"Mị lực của Trần ca lớn quá ha ha ha..."

Đầu ngón tay Lục Kiêu Trần vân vê điếu thuốc. Khói trắng lượn lờ, rũ mắt, không hé răng nói tiếng nào, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì.

Đề tài vẫn đang tiếp tục, Chu Phi Tri thề son sắt, "Lục Kiêu Trần tính tình lãnh đạm, năm nay chắc chắn vẫn sẽ độc thân thôi, Trần ca còn lâu mới yêu đương!"

Giả Phi không tin, "Lớp 12 còn chưa bắt đầu, mày đã chắc chắn như thế?"

"Không tin hả? Đánh cược không?"

"Đánh cược bao nhiêu?"

Chu Phi Tri nói ra một con số.

"300 á? Không vui tí nào"

Đối với bọn họ, 300 quá ít.

Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn Chu Phi Tri, buồn cười mở miệng, "Sao không đánh cược thật lớn?"

Chu Phi Tri hừ một tiếng, vỗ bả vai Giả Phi, "Tao đánh cược 3000. Lục Kiêu Trần yêu đương, ngày hôm sau tao mang 3000 cho mày"

"Được thôi, thành giao!"

Mọi người ồn ào, Lục Kiêu Trần giương khóe môi nhợt nhạt, lười phản ứng bọn họ.

Anh giơ tay ném điếu thuốc vào rrong thùng rác, sau đó tùy tiện liếc mắt xuống phía dưới.

Đúng lúc có một thân ảnh mềm mại yêu kiều đập vào tầm mắt.

Vân Nghê mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trắng nõn ôn nhu, mắt ngọc mày ngài, tóc đen rũ xuống đầu vai, cười rộ lên kinh động lòng người.

Dưới lớp váy là đôi chân trắng như ngó sen, vòng eo mảnh khảnh, dường như chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn.

Trong tay cô ôm chồng sách, cùng bạn bè nói chuyện, trên má thoắt ẩn thoắt hiện hai lúm đồng tiền.

___________

Năm lớp 12 ấy, Lục Kiêu Trần cho rằng, bản thân sẽ không yêu đương.

Cho tới khi anh gặp Vân Nghê.