Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 54: Bọn họ nói anh chết rồi



“Bố ơi bố ơi, đến bắt con đi!”

Trước tòa biệt thự giống như lâu đài của nhà họ Kim, hai bố con đang chơi đùa trên đám cỏ.

“Tiểu Niệm, con đợi bố với”.

Người Lôi Tuấn cao lớn, đang “cố gắng” đuổi kịp con gái mình.

“Wow, hoa này đẹp thật đấy, con muốn tặng cho mẹ”.

“Bố hái giúp con nhé, chúng ta cùng nhau tặng cho mẹ được không”.

“Tuyệt quá ạ, tuyệt quá ạ…”

Tiểu Niệm đã khôi phục sức khỏe, vui vẻ bay nhảy như một con bướm.

Hai ngày nay cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lôi Tuấn.

Cuối cùng anh cũng có nhà rồi.

Trên tay hai bố con cầm vài bông hoa, đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết.

Thẩm Sơ Tuyết ngồi trên ghế, cô thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, mặc dù trên mặt vẫn còn vết sẹo, nhưng đã trở về dáng vẻ chị gái nhà bên như ngày nào, nụ cười tươi tắn thoát tục.

“Tiểu Niệm, con đi chậm thôi”, Thẩm Sơ Tuyết quan tâm nhắc nhở.

“Mẹ ơi, đây là hoa con và bố tặng mẹ”.

Tiểu Niệm phấn khởi đưa hoa đặt vào tay Thẩm Sơ Tuyết.

“Cảm ơn hai bố con, mẹ rất thích”.

Thẩm Sơ Tuyết xoa đầu Tiểu Niệm, tâm trạng cô lúc này cực kỳ mãn nguyện.

“Con đi bắt bướm đây”, Tiểu Niệm lại chạy đi chơi.

“Sức khỏe em thế nào rồi?”, Lôi Tuấn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết hỏi.

“Em không sao, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi”.

Vừa thấy Lôi Tuấn, Thẩm Sơ Tuyết lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Khí chất trên người đàn ông này quá mạnh, một người phụ nữ đến từ nông thôn như cô không dám nghĩ đến.

“Em nghĩ gì thế?”

“Anh nhìn này…”

Thẩm Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: “Ngôi nhà này lớn như lâu đài, bên trong xa hoa chẳng khác gì cung điện. Những đồ ăn thức uống này em chưa từng nhìn thấy, còn có những người giúp việc và vệ sĩ kia nữa, trời ơi, em căng thẳng quá".

“Em không thích sao?”, Lôi Tuấn cười nói.

“Không phải là không thích, là không dám nghĩ, chuyện này quá sức tưởng tượng của em”.

Thẩm Sơ Tuyết yếu đuối nhìn Lôi Tuấn, tiếp tục nói: "Em chỉ là một cô gái thôn quê, mặc dù kinh tế ở đó hiện đang được cải thiện, nhưng so với nơi này giống như hai thế giới khác biệt, nơi này thực sự giống như trong mơ vậy".

“Tuyết!”

Lôi Tuấn đau lòng nói: “Là do anh không tốt, nếu như anh đi tìm em sớm hơn thì em sẽ không phải chịu khổ thế này, cũng không có những suy nghĩ như bây giờ, đều tại anh, xin lỗi”.

“Đừng xin lỗi”.

Thẩm Sơ Tuyết vội vàng nói: “Lôi Tuấn, em biết anh là người làm việc lớn, năm đó là do em tự nguyện, em không hề nghĩ đến chuyện có thể gả cho anh, anh không cần vì em mà từ bỏ gì cả”.

“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa”.

Lôi Tuấn cười nói: “Em không thích nơi này, vậy anh mua cho em một căn nhà nhé”.

“Không cần đâu!”

Thẩm Sơ Tuyết nói: “Đợi em và Tiểu Niệm khỏe hẳn, em vẫn muốn về quê, dù sao ở đó còn có người thân của em, câu lạc bộ Hắc Long không còn nữa, em cũng có thể dễ dàng nuôi Tiểu Niệm trưởng thành”.

“Được, nghe em hết”.

Lôi Tuấn không muốn khiến Thẩm Sơ Tuyết căng thẳng chỉ có thể đồng ý trước.

Ở phía xa, Kim Bưu đang bước đến.

“Anh bận đi, em trông Tiểu Niệm”, Thẩm Sơ Tuyết hiểu chuyện nói.

“Được, lúc ăn cơm nhớ gọi anh nhé”.

Lôi Tuấn vuốt tóc Thẩm Sơ Tuyết, quay người rời đi.

“Anh Tuấn, một nhà ba người các anh hạnh phúc thật đấy”, Kim Bưu cười nói.

“Bàn Tử, làm phiền cậu rồi”, Lôi Tuấn cười nói.

“Anh Tuấn, nếu anh còn nói như vậy, tôi cắn lưỡi tự vẫn cho rồi”.

“Hahahaha…”

Lôi Tuấn vỗ vai hắn, nói: “Có chuyện gì sao?”

“Một chút chuyện nhỏ”.

“Vào trong rồi nói”.

Kim Bưu theo sau Lôi Tuấn đi vào biệt thự.

Thư phòng cực kỳ sang trọng, ngoài Lôi Tuấn và Kim Bưu, mặt sẹo cũng có mặt ở đó.

Trước mặt Lôi Tuấn và Kim Bưu, mặt sẹo chưa bao giờ dám ngồi.

“Anh Tuấn, nhà họ Tần và nhà họ Trần truyền tin tức ra bên ngoài, nói anh chết rồi”, Kim Bưu cười khổ nói.

“Chuyện này tôi thật sự không ngờ đấy!”

Lôi Tuấn cũng cười nói: “Chứng tỏ Bàn Tử cậu chặn tin tức tốt quá!”

“Anh Tuấn, tôi không hiểu, sao anh lại không lộ diện?”

“Tôi hơi mệt, bây giờ chỉ muốn ở cùng người nhà”.

“Phía nhà họ Tần phải làm thế nào?”

“Cái gì mà làm thế nào?”

“Ngày kia là tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Tần, gửi thiệp mời cho tôi rồi”.

Kim Bưu nói xong, âm thầm thăm dò ý kiến của Lôi Tuấn.

“Ái dà, quên mất quên mất”.

Lôi Tuấn vỗ trán, châm một điếu thuốc.

“Anh Tuấn”.

Mặt sẹo đứng bên cạnh nói: “Bây giờ bên ngoài, người nhà họ Tần và nhà họ Trần đều đang nói xấu anh, nói anh là đầu sỏ của câu lạc bộ Hắc Long, bị sĩ quan Ngô Bân giết chết rồi”.

“Còn có chuyện này sao?”, Lôi Tuấn ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, nhà họ Trần hận không thể khiến anh chết, như vậy thì không còn ai biết chuyện ác của bọn chúng nữa”.

Vừa nghĩ đến chuyện mà hai bố con nhà họ Trần làm, mặt sẹo liền nghiến răng căm hận.

“Cũng đúng”.

Lôi Tuấn cười nhạt nói: “Sớm muộn gì cũng phải tính sổ với nhà họ Trần, nhưng tôi không ngờ là, vừa mới giúp nhà họ Tần giành được mấy vụ làm ăn, vậy mà nhanh như thế bọn họ đã lật mặt rồi?”

“Anh Tuấn”.

Mặt sẹo giận dữ nói: “Nhà họ Tần, ngoài cô Thương Lam ra, con mẹ nó những người còn lại toàn là kẻ vong ân bội nghĩa, tôi không hiểu sao anh phải ở lại nhà họ Tần?”

“Đúng vậy anh Tuấn”.

Kim Bưu cũng hỏi: “Anh giúp nhà họ Tần nhiều như vậy, không có ai cảm ơn một tiếng, tôi nghĩ hay là anh đón chị dâu ra, sau đó cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần cho rồi, ái dà, không đúng…”

Kim Bưu vỗ đùi một cái, nói: “Anh có thêm một vợ một con, chuyện này?”

“Mọi người nghĩ phức tạp rồi”.

Lôi Tuấn cười haha giải thích: “Tôi ở nhà họ Tần là vì di nguyện của bố tôi, bây giờ đã hết thời hạn ba năm, tôi chuẩn bị đi rôi, nhà họ Tần, ngoài Thương Lam ra, những người còn lại thực sự khiến tôi rất khó chịu”.

“Nhưng dù sao tôi và Thương Lam cũng là vợ chồng một phen, tôi cũng không muốn khiến cô ấy tổn thương”.

“Có lẽ tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy, nếu như cô ấy đồng ý đi theo tôi thì tôi sẽ đưa cô ấy đi, nếu như không đồng ý thì tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao bên ngoài cũng là vợ đầu và con gái của tôi”.

Lôi Tuấn đưa điếu thuốc lên miệng, lặng lẽ rít một hơi, vẻ mặt có chút bất lực.

“Này đơn giản, cưới cả hai không phải là xong chuyện sao”, Kim Bưu cười nói.

“Haha, tôi cũng muốn”, Lôi Tuấn cũng bật cười.

“Vậy tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Tần?”, Kim Bưu lại hỏi.

“Đi”.

Lôi Tuấn cười nói: “Sắp rời khỏi nhà họ Tần rồi, tặng cho bọn họ một phần quà đi, đúng rồi Bàn Tử, cậu giúp tôi nhé, cho dù rời khỏi, tôi cũng muốn khiến Thương Lam nở mày nở mặt một phen”.

“Chuyện nhỏ, cứ để tôi lo”, Kim Bưu tự tin nói.

“Còn một chuyện nữa”.

Kim Bưu lại nói: “Những đứa trẻ lần trước anh cứu về, phải làm thế nào?”

“Những đứa trẻ đó không có nhà sao?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Tôi điều tra rồi, đều là cô nhi, người nhà bị câu lạc bộ Hắc Long hại chết rồi”.

“Quá ác độc!”

Lôi Tuấn cực kỳ tức giận, nhưng cố bình tĩnh lại, nói: “Bàn Tử, hay là cậu đầu tư, lấy danh nghĩa cậu mở một cô nhi viện, cậu là người giàu có nhất ở đây, cũng nên làm vài chuyện từ thiện nhỉ”.

“Ý này hay quá, vẹn cả đôi đường”, Kim Bưu lập tức phụ họa.

“Anh Tuấn”.

Mặt sẹo tức giận nói: “Không bằng chúng ta phái mấy người đi thủ tiêu hai bố con nhà họ Trần đi, để bọn chúng khỏi loan tin xấu về anh, tức chết đi được”

“Không gấp!”

Lôi Tuấn cười nói: “Cậu cứ theo dõi đến bọn chúng trước đi, hại người nhà của tôi, không có chuyện chết dễ dàng vậy được, hai tên khốn đó, tôi sẽ đích thân tính sổ, chính là ngày tổ chức tiệc mừng thọ của của bà cụ nhà họ Tần”.

“Tuân lệnh!”

Mặt sẹo đã hiểu ý Lôi Tuấn, không nói thêm nữa.

“Thưa anh Kim, anh Lôi”, quản gia đứng ngoài cửa nói.

“Sao vậy?”, Kim Bưu hỏi.

“Cô Hồ đến rồi”.

“Ái dà, nữ thần của tôi”.

Kim Bưu lập tức đứng dậy, lao ra ngoài.