Thiên Y Tiêu Dao

Chương 26: Tôi nói thật mà



Đối mặt với sự giễu cợt của Tô Tử Phong, sắc mặt Chu Chính Hoa tái mét, nhưng quan trọng hơn là ông bất lực.

“Ai nói Trung y kém hơn Tây y?” Lúc này, Trần Ngao ở một bên nói: “Đúng là bây giờ Trung y đang xuống dốc, nhưng không có nghĩa là Trung y vớ vẩn, mà là vì người bây giờ ít ai tĩnh tâm tập trung vào học. So với loại y học công thức số hóa như Tây y, Trung y huyền ảo, bí ẩn hơn nhiều. Thậm chí, căn cứ theo tình trạng của mỗi bệnh nhân, phương thuốc cũng thay đổi theo, chứ không đơn giản chỉ mấy viên con nhộng như Tây y là xong."

Nghe những gì Trần Ngao nói, hai mắt Chu Chính Hoa sáng lên, gật đầu liên tục.

Trung Y tuy bác đại tinh thâm, nhưng nếu muốn truyền xuống đời sau thì lại cần thiên phú. Hơn nữa, trước giờ trung y chỉ truyền cho nam, không trueyenf cho nữ, truyền bên nội, không truyền bên ngoại, vì vậy nên muốn kéo dài nó sang đời tiếp theo vô cùng khó khắn, chỉ sợ sơ sẩy là mất.

Hơn nữa, con người thời đại này ôm tâm trạng quá nóng nảy, không thể bình tâm ngồi nghiên cứu được, xuống dốc cũng là lẽ tất nhiên.

Nếu không có mấy vị danh thủ quốc giả kia chống, chỉ sợ tình hình của Trung Y còn khó khăn hơn...

"Hay lắm, anh bạn nói đúng lắm." Chu Chính Hoa kích động lên tiếng: "Không biết anh đây tên là gì? Có học Trung Y không?"

"Trần Ngao." Trần Ngao thản nhiên nói, xoa xoa mũi: "Miễn cưỡng coi là vậy đi."

Nếu anh đã nhận được truyền thừa từ tiền bối Dương Thanh, nhận được Tiêu Diêu Y Kinh, vậy cũng coi như là biết Trung Y, có điều không có chứng chỉ hành nghề mà thôi.

"Thì ra là vậy." Chu Chính Hoa liên tục gật đầu: "Sau này anh bạn có vấn đề hay thắc mắc gì cứ lên tiếng nhé, tôi sẽ cho anh một vài lời khuyên."

Trong lòng ông đã quyết định, chỉ bằng những gì Trần Ngao vừa nói, ông cũng nhất định phải hướng dẫn đàng hoàng cho chàng trai trẻ này.

"Ông khuyên tôi ư?" Trần Ngao sửng sốt, lúng túng gãi đầu: "Vậy thì cảm ơn nhé."

Anh biết Chu Chính Hoa có ý tốt nên cũng không nói gì nhiều.

"Ha ha”

Lúc này, Tô Tử Phong đứng một bên liên tục cười khẩy, liếc nhìn Trần Ngao, trên mặt khinh thường càng đậm, lạnh lùng mỉa mai nói: “Thì ra cũng là một tên lang băm. Nói nãy giờ, có giỏi thì chữa bệnh cho ông nội đi. Chữa không được thì câm mồm lại, im lặng nhìn ngài Smith người ta chữa bệnh thế nào."

Đáp lại lời mỉa mai của cậu ta, Trần Ngao lắc đầu cười: "Ai nói là tôi không chữa được? Bệnh tình của ngài Tô tuy khá phức tạp, nhưng khéo thay tôi lại biết cách chữa"

Gì vậy?

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tô Tử Phong, mà cả Chu Chính Hoa đứng một bên cũng sửng sốt trong giây lát. Ông biết rất rõ tình huống của ngài Tô, đến chính bản thân ông cũng bất lực, người thanh niên này lại nói là mình có khả năng chữa khỏi ư?

"Ha ha ha, đúng là trò cười, anh bốc phét không cần nháp à. Chu Chính Hoa cũng chẳng có cách nào, loại như anh mà được chắc? Xem ra tôi coi thường Trung Y nhà anh quá rồi, không những rác rưởi, lại còn hay khoác lác." Tô Tử Phong mỉa mai, giọng điệu rất cay nghiệt.

“Tin hay không thì tùy cậu, nhưng bây giờ, ngoài tôi ra không có ai cứu được ông nội cậu đâu, cái con bọ hung bên trong kia càng không được." Trần Ngao nói như chém đỉnh chặt sức.

"Anh chọc cười ai thế" Tô Tử Phong vẫn khinh khỉnh nhìn Trần Ngao: "Giờ đến con chó con mèo ở chỗ nào cũng dám vào đây giả mạo làm thần y rồi, đến chính Chu Chính Hoa cũng thừa nhận mình làm không được, anh xứng chắc?"

Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại nhà họ Tô đều cười ầm lên, nhìn Trân Ngao đầy khinh thường.

"Trần Ngao, đừng nói nữa." Tô Khuynh Thành đứng cạnh kéo anh, ý bảo anh đừng nói gì thêm.

"Tôi nói thật mà, tôi thật sự có khả năng cứu ông cô." Trần Ngao giải thích.

"Anh... Đối mặt với sự kiên trì của anh, Tô Khuynh Thành cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ hận không kiếm được cái lỗ chui xuống. Nếu Trần Ngao giỏi như vậy thật, tại sao mẹ anh lại nằm viện trong tình trạng nguy kịch?

Thậm chí cô ấy còn hoài nghi việc Trần Ngao am hiểu về phong thủy có phải là bốc phét hay không, chẳng qua anh may mắn vớ được lá bùa hộ mệnh may mắn đó đưa cho cô, tạo thành hiểu nhầm chăng.

"Haizz, thôi được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi" Trần Ngao bất đắc dĩ lắc đầu, không nói tiếp nữa, thay vào đó nhìn Tô Khuynh Thành: "Cô Tô, cô có thể dẫn tôi đi xem xung quanh được không? Nếu tôi đoán không sai, nguyên nhân khiến cô gặp xui xẻo dạo gần đây rất có thể đang ở chỗ này."

Tô Khuynh Thành nghe vậy cau mày, có vẻ không muốn lắn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lúc trước cô ấy cũng hơi tin là Trần Ngao hiểu về phong thủy, nhưng ban nãy anh lại nói rằng trừ anh ra, chẳng có người thứ hai cứu được ông nội của cô. Thật nực cười, cô ấy nghe vậy thì nghi ngờ Trần Ngao là tên lừa đảo.

Dường như Trần Ngao cũng nhìn ra suy nghĩ trong đầu Tô Khuynh Thành, anh không nói gì, chỉ lượn qua cửa một chút, sau đó hơi nhíu mày.

"Sao vậy, có nhìn ra được gì không?" Thấy Trần Ngao chỉ lượn nhẹ qua cửa như tản bộ, Tô Khuynh Thành cảng cảm thấy mình bị lừa, thản nhiên hỏi.

Trần Ngao nghe vậy lắc đầu, vừa định nói thì có một bóng người giận dữ lao ra, chỉ vào Tô Khuynh Thành và hét lên: "Tô Khuynh Thành, cô giỏi lắm, dám hại ông nội ra nông nỗi này. Rốt cuộc cô có ý đồ gì?"