Thiên Y Tiêu Dao

Chương 29: Nhớ báo cho tôi nhé



Im lặng!

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Sao có thể như thế được?

Khi nhìn thấy ông Tô từ từ mở mắt ra, trong đầu mọi người đều nhảy ra mấy chữ, không thể nào!

Nhất là Tô Tử Phong, cậu ta trợn tròn mắt, trong lòng bổi rối như sóng cuộn, nhìn Trần Ngao với vẻ không thể tin nối.

“Cái này, cái này… sao có thế chứ?” Tô Tử Phong sửng sốt, cằm suýt thì rơi xuống đất, cái quái gì thế, chỉ đập một cái gương mà “cứu” được ông nội mình thật ư?

Tên này thật sự đã làm được, còn chưa chạm vào người ông nội đã cứu được ông tỉnh, đừng bào hắn ta là thần tiên thật nhé?

Nghĩ đến đáy, Tô Tử Phong sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, thiếu điều quỳ xuống đất, kinh hãi nhìn Trần Ngao.

Không chỉ có cậu, Tô Khuynh Thành cũng đơ người. Đúng lúc cô ấy đang định gọi người ném Trân Ngao ra ngoài, ông nội lại tỉnh, chuyện này…

Chu Chính Hoa đứng một bên đang định ra tay châm cứu cũng trợn mắt há hốc mồm, bàn tay cầm kim run rẩy, có chút nghi ngờ cuộc đời. Bản

thân ông đã chữa trị cho ông Tô nhiều ngày như vậy, sắp chọc ông ấy thủng như cái sàng mà ông Tô vẫn chưa tỉnh. Tên nhãi này chỉ đập cái gương mà ông Tô lại tỉnh lại ư?

“Không có gì là không thể, ông Tô vốn chẳng có bệnh gì, chỉ phạm sát mà thôi.” Trần Ngao thản nhiên nói. Từ lúc bước vào, anh đã nhận thấy bố cục trong căn nhà này có gì đó không ổn.

“Phạm sát?”

Tô Khuynh Thành nghi hoặc nói.

“Đúng vậy, phía bắc là nước, phía nam là lửa. Nhà ông Tô ở hướng bắc, lại thêm quanh năm không thấy ánh mắt trời, dưỡng âm tụ âm. Bản thân ông ấy ngày thường thích cây với cỏ, mà mấy thứ này cũng thuần âm nên âm thịnh dương suy.”

“Nhưng cũng may căn nhà tọa Bắc hướng Nam, có dương khí chảy vào đúng giữa trưa, dung hòa được một ít. Tuy vậy, chiếc gương này bị người ta vẽ phù, có tác dụng chắn nắng tụ âm, dần dần khiến phòng ông Tô tụ âm dưỡng sát. Ông Tô ở đây lâu ngày, hiến nhiên là bị âm sát nhập vào người, hôn mê bất tỉnh.”

“Tôi vừa đập vỡ cái gương, bài trừ âm sát, bây giờ còn đang là buối trưa nên ông Tô tỉnh lại thôi.”

Trần Ngao chậm rãi giải thích, sau khi nghe

anh nói xong, mọi người xung quanh đều sững sờ, bối rối.

“Nhìn kìa, phía sau cái gương có hình thù gì đó thật!”

Đột nhiên, một người trong nhà họ Tô lên tiếng, chỉ vào chiếc gương bị Trần Ngao làm vỡ, mọi người nhìn vào đều thấy phía sau một số mảnh vỡ có hoa văn màu đỏ.

“Tên nhãi kia không nói thật đấy chứ?”

“Ai mà biết, nhưng đúng là bình thường tôi cũng cảm thấy âm u khi bước vào phòng ông Tô.”

“Tôi thấy tên nhãi này có vẻ không nói dối đâu…”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người nhà họ Tô đều xì xào bàn tán, có vẻ tin lời Trân Ngao.

Tô Khuynh Thành cũng phản ứng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ngao, chẳng lẽ vừa rồi cô ấy thật sự trách lầm anh rồi ư?

Nghĩ lại một chút, Trần Ngao liếc mắt là biết cô sắp gặp chuyện gì đó nên đưa cho cô một tấm bùa hộ mệnh để cứu mạng.

Giờ anh còn cứu được ông nội mình, chẳng lẽ Trần Ngao cũng có chút tài năng thật ư?

“Không thể nào, rõ ràng là tác dụng từ chất kích thích của tôi.”