Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 117



Phượng Thừa tướng nhìn rèm châu rơi xuống, thở dài một hồi lâu rồi vội vàng đi ra ngoài. Ông ta phái người nhanh chóng đi hỏi thăm xem rốt cuộc trong Ly vương phủ đã xảy ra chuyện gì.

Đức Hinh Viên của Hoàng cung. Quân Tử Ly vừa xuống xe đã vội vàng đi vào Đức Hinh Viên.

Nghe tin Ly vương điện hạ tới, nhị đẳng ma ma bên cạnh Thái Hoàng thái hậu lập tức đi đón ở Đức Hinh Viên, cung kính thỉnh an xong thì lập tức nói: “Vương gia, Thái Hoàng thái hậu đến Phượng Am đường rồi. Từ hôm nay trở đi đến bảy ngày sau đều là ngày trai giới.”

“Ngươi nói Hoàng tổ mẫu đến Phượng Am đường sao?” Quân Tử Ly lập tức ngẩn ra.

“Vâng, Vương gia, người đã quên mỗi năm trước ngày sinh, Thái Hoàng thái hậu đều có bảy ngày trai giới sao?” Ma ma kia lập tức nói.

“Bây giờ cách tiệc mừng thọ Hoàng tổ mẫu tiệc mừng thọ còn tận nửa tháng! Không phải trước tiệc mừng thọ bảy ngày sao?” Quân Tử Ly lập tức nhíu mày.

“Thái Hoàng thái hậu nói năm nay khác những năm vừa rồi. Tiên hoàng băng thệ được ba năm, Hoàng Thượng và ngài đã qua hạn chịu tang rồi. Thái Hoàng thái hậu sẵn tiện cầu tử cầu phúc cho Hoàng Thượng và Vương gia trong mấy ngày trai giới luôn.” Ma ma lập tức kia nói.

Sắc mặt Quân Tử Ly lập tức trắng đi, gấp gáp nói: “Vậy khi nào Hoàng tổ mẫu trở về?”

“Về trước tiệc mừng thọ Thái Hoàng thái hậu một ngày. Dặn dò Hoàng Thượng và Vương gia rằng hiện giờ các quốc gia đã tới, nhất thiết không thể thiếu cảnh giác.” Ma ma kia lại nói.

Sắc mặt Quân Tử Ly hơi trầm xuống, nhìn khoảng sân trống vắng không có mấy người, một hồi sau, hắn xoay người nhấc chân đi ra khỏi Đức Hinh Viên.

“Vương gia, Hoàng Thượng hồi cung!” Trục Phong nhìn sắc mặt tối sầm của Quân Tử Ly, hạ giọng nói: “Giờ đến Ngự Thư Phòng!”

“Phủ Thừa tướng… Sao rồi?” Quân Tử Ly dừng lại một chút, trầm giọng cất lời.

“Bệnh tình Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa tướng nặng thêm rồi ạ, những thái y của Thái Y Viện đều bó tay hết cách. Hoàng Thượng đã sai người ra ngoài cách Lâm Thành ngàn dặm đưa đại phu từ Xuân Đường về xem bệnh. Hơn nữa còn dán cáo thị phải tìm lương y cho Phượng tam tiểu thư.” Trục Phong bẩm báo lại tin tức có được.

Quân Tử Ly đột nhiên ngừng bước: “Nàng thật sự bị bệnh sao?”

“Thấy tình hình là vậy. Hơn nữa không bắt ra được chứng bệnh gì. Hoàng Thượng và ngự y Thái Y Viện đều đi vào khuê phòng của Tam tiểu thư, mới đầu Hoàng Thượng cũng không tin, nghe nói là sau khi tận mắt nhìn thấy Phượng Tam tiểu thư hôn mê vô thức thì mới hạ ý chỉ.” Trục Phong hạ giọng nói: “Thuộc hạ cũng không quá thân cận nên tình hình bên trong như thế nào cũng không rõ lắm. Vương gia có thể tìm một thái y hỏi thử.”

“Ừ!” Mắt phượng Quân Tử Ly hơi hơi nheo lại. Nhưng dù nói như thế nào hắn cũng không tin nàng sẽ bị bệnh, hôn mê bất tỉnh. Chỉ mới sáng nay cho hắn danh mục quà biếu, sao giờ nàng lại thành người bị bệnh rồi? Nhưng ngay sau đó nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng. Nàng là nữ nhân cứng cỏi như vậy, mặc dù là bị bệnh liệt giường cũng sẽ chống đối sỉ nhục hắn đến chết.

“Ngươi đến phủ Thừa tướng thăm hỏi cho rõ ràng minh bạch!” Quân Tử Ly trầm giọng phân phó.

“Vâng!” Trục Phong lập tức làm theo lời, thân ảnh mất hút.

Quân Tử Ly xoay người, ánh mắt nhìn về phía Phủ Thừa tướng, một lúc lâu sau mới nâng bước đi về hướng Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng, Quân Tử Ngọc trở về từ Phủ Thừa tướng vẫn luôn cau mày nhìn tờ danh mục quà biếu mà Phượng Hồng Loan viết trong tay, không nhúc nhích một hồi lâu.

“Hoàng Thượng, Vương gia cầu kiến!” Lý Văn đi đến, nhẹ nhàng nói.

Quân Tử Ngọc không thèm ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng: “Ngươi bảo Vương đệ trở về đi! Hắn muốn nói gì thì ta đã biết rồi. Chờ Hoàng tổ mẫu chay tịnh xong trở về thì mời lão nhân gia nàng định đoạt.”

"Vâng!” Lý Văn đi xuống.

Không quá nửa ngày, Lý Văn lại đi rồi trở về: “Hoàng Thượng, Vương gia nói còn có một chuyện nữa, hắn tới là muốn lấy lại tờ danh mục quà biếu.”

“Ồ?” Quân Tử Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó câu môi cười: “Ngươi nói cho hắn, dưới sự giận dữ ta đã làm hỏng danh mục quà biếu rồi!”

“Hoàng Thượng?” Lý Văn nhìn danh mục quà biếu rõ ràng là do Ly Vương điện hạ đưa tới trong tay Hoàng Thượng. Từ lúc trở về đã bất động nhìn nó rất lâu rồi. Hoàng Thượng đây là không muốn đưa cho Vương gia sao?

“Ừm?” Quân Tử Ngọc nhướng mày, nhìn về phía Lý Văn: “Trẫm nói hỏng là hỏng! Nếu ngươi dám lộ ra nửa từ cho hắn thì ngày mai đầu của ngươi treo ngoài cổng thành!”

“Vâng, nô tài không dám!” Lý Văn sợ hãi, cơ thể đột nhiên hơi run, ông ta khom người lui đi ra ngoài.

Khóe miệng Quân Tử Ngọc lộ ra một nụ cười đắc ý, chậm rãi gấp danh mục quà biếu lại, bỏ vào trong lòng ngực. Chữ viết này làm hắn nhớ tới người con gái trong xe ngựa ngày ấy, sắc sảo như lợi kiếm, cốt cách thanh hoa. Tuy rằng không phải cùng một người nhưng đúng là cảm giác này.

“Lăng Thanh!” Quân Tử Ly cất tờ giấy kia, hạ giọng cất lời.

“Chủ tử!” Lăng Thanh lập tức xuất hiện, sắc mặt anh tuấn khôi phục lại huyết sắc người bình thường, tuy rằng ngày ấy tính mạng bị đe dọa, nhưng nhờ Trí Duyến và Thiên Âm cứu chữa, hơn nữa trong Hoàng cung có vô số cây thuốc quý, cộng thêm thân thể vốn đã khỏe nên tất nhiên là khôi phục rất nhanh.

“Điều tra ra sao rồi?” Quân Tử Ngọc tiến hành hỏi công khóa một lần mỗi ngày..

“Chủ tử thứ tội. Thuộc hạ chưa điều tra ra. Mấy ngày nay ẩn vệ canh giữ nghiêm ngặt các góc kinh thành nên không nhìn thấy nữ nhân kia ở đâu.” Lăng Thanh mở miệng: “Thuộc hạ nghi có khả năng nàng thật sự không phải người trong nước Đông Ly đâu ạ.”

“Nếu nàng xuất hiện ở Đông Ly, tất nhiên sẽ lại xuất hiện.” Mặt Quân Tử Ngọc tối sầm lại, trầm giọng mở miệng: “Điều tra tiếp!”

“Vâng!” Lăng Thanh khom người, Quân Tử Ngọc xua xua tay, không nói không rằng lui xuống.

Thanh Tâm Các của phủ Thừa tướng.

Phượng Hồng Loan ăn xong cơm chiều, lại chui vào Tàng Thư Các tiếp tục đọc sách thuốc. Trước giờ nàng luôn hiểu tin tưởng người khác không bằng tin tưởng chính bản thân mình.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Thanh Lam, Thanh Diệp lại đây cầm đèn cho Phượng Hồng Loan, thấy Phượng Hồng Loan ngồi ở trên sàn nhà, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, cơ thể người vốn dĩ kị lạnh, vào trong phòng đọc đi ạ…”

“Ừm!” Phượng Hồng Loan cũng đọc đến mệt rồi, khép trang sách lại rồi đứng dậy, duỗi tay ra nói với hai người: “Các ngươi mang mấy quyển sách này vào phòng ta đi!”

“Vâng!” Hai người vừa thấy vị trí mà Phượng Hồng Loan chỉ, làm gì có mấy quyển, một đống cũng tận mười mấy quyển, thấy Phượng Hồng Loan đi ra ngoài thì lập tức đi dọn sách.

Ra khỏi Tàng Thư Các, Phượng Hồng Loan đi thẳng vào trong phòng. Vừa đến cửa, đột nhiên nhìn về phía Xảo Nhi trong Đông Noãn Các, con ngươi lạnh lùng hiện lên sự sắc lạnh, cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, nàng hơi hơi nhấp môi, tự nhiên luyến tiếc ném phăng đi. Nàng đưa tay sờ soạng trên đầu, mới nhớ lại tóc bị rối tung từ sau khi đưa trâm cài cho Vân Cẩm dùng, mà nàng lại chẳng có một cây kim thêu hoa nào.

Trong lòng tức khắc cáu giận, mắt thấy bóng đen kia âm thầm đến trước giường Xảo Nhi qua ánh đèn mờ, cơ thể Phượng Hồng Loan động đậy, tiến lên một bước, quyển sách trên tay đột nhiên bị ném ra ngoài. Lực đạo vừa phải đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của bóng đen kia.

Bóng đen cảm thấy không ổn, lập tức phi thân trốn tránh, nhưng vẫn còn chậm, sách đã đánh vào đầu hắn ta, trong một khắc có hơi choáng váng, nhưng dù sao cũng trải qua kỳ huấn luyện ẩn vệ, hắn ta khẽ kêu một tiếng rồi lập tức phi thân rời đi.

Khó khăn lắm mới bay ra được cửa sổ, nhưng cảm thấy dưới chân căng chặt, hắn ta vội vàng rút kiếm tới chém dưới chân mà không thèm nhìn. Mới vừa chém đứt đồ vật vướng dưới chân, sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm và một tấm vải bố to trùm lên mặt hắn ta.

Thu lại bảo kiếm trong tay, đâm thủng song cửa trước mắt, nhưng lại cảm thấy cổ tay tê rần, bảo kiếm không tự chủ được rơi xuống, đồng thời chân hắn ta bị đạp một cái, cơ thể tức khắc thấu tận xương tủy, quỳ trên mặt đất. Vừa muốn xuất chưởng thì cảm thấy trên cổ chợt lạnh ngắt, bảo kiếm đã đặt trên cổ hắn ta rồi.

“Ngươi còn nhúc nhích, ta sẽ lấy mạng ngươi!” Tay Phượng Hồng Loan cầm bảo kiếm, đặt trên cổ người trước mặt, giọng nói lạnh lùng thấu tận xương tủy. Tất nhiên nàng đã nhận ra người này là ai. Thị vệ Trục Phong bên cạnh Quân Tử Ly.

Trục Phong đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức dừng tay lại, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, trước mắt là một màu đen như mực, căn bản là không nhìn thấy mặt người nọ. Nhưng giọng nói này… Bất kể là lúc nào hắn ta cũng không quên được giọng nói này. Là Phượng tam tiểu thư!

Không phải Phượng tam tiểu thư bị bệnh sao? Chẳng lẽ thật sự là giả? Trong lòng Trục Phong kinh hãi, vậy người trong phòng kia là ai?

“Tiểu thư…” Lúc này Thanh Lam, Thanh Diệp cũng chạy ra, khi nhìn thấy người mặc đồ đen quỳ trên mặt đất thì khuôn mặt nhỏ trắng đi, các nàng ta chạy tới trước người Phượng Hồng Loan, hai tiếng kim loại “leng keng” của bảo kiếm, đồng thời đặt chúng lên trên cổ Trục Phong.

Phượng Hồng Loan chán ghét buông bảo kiếm trong tay ra, lui về phía sau một bước: “Giao hắn ta cho các ngươi! Ngoại trừ gương mặt này của hắn ta, lột hết đồ toàn thân cho ta. Sáng mai treo ở cửa Nam Thành, cho toàn bộ bá tánh kinh thành đều chiêm ngưỡng phong thái của Ly vương phủ.”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Trục Phong lập tức trắng bệch, biết Phượng Tam tiểu thư nhận ra hắn ta nên định mở miệng.

Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức giật kiếm trong tay, cổ hắn ta lập tức bị cắt ra một vết máu, chỉ nghe hai giọng nói lạnh lùng thanh thúy vang lên: “Vâng, tiểu thư!”

Ngay sau đó có người điểm á huyệt hắn ta, Trục Phong muốn mở miệng thì không được nữa. Chỉ cảm thấy trong mắt một màu xám xịt âm u. Hắn ta đã khá cẩn thận, không ngờ vẫn bị Phượng tam tiểu thư phát hiện.

Một nữ nhân không có bất cứ nội lực gì, đến giờ hắn ta cũng không tin được làm sao nàng bắt được hắn ta.

Nhớ tới lời Phượng Hồng Loan nói, trong lòng càng thấy kinh hãi hơn. Trục Phong hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng bị điểm huyệt đạo, hắn ta muốn tự sát cũng không thể. Cho dù là tự sát, xét lại cách đối xử của hắn ta với Phượng tam tiểu thư ngày hôm đó, nàng vẫn sẽ treo hắn ta lên cửa thành để làm nhục chủ tử.

Hiện giờ chỉ ngóng trông chủ tử phát hiện sớm một chút, cứu hắn ta về.

Trong tức khắc, Trục Phong đã bị Thanh Lam và Thanh Diệp kéo xuống. Các nàng ta lớn lên trong bóng đêm, có rất nhiều cách trị người. Cho nên, đêm nay các nàng ta sẽ theo lời tiểu thư nói, lột đồ hắn ta cho tốt.

Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn bóng Thanh Lam, Thanh Diệp nâng Trục Phong đi xa, nàng xoay người nâng bước tiến đến Đông Noãn Các. Đi đến trước giường, trước mắt thấy Xảo Nhi không sao, nàng lại cúi đầu nhìn sách trên mặt đất sớm đã bị chân khí Trục Phong chấn thành bột vụn. Khuôn mặt nhỏ vốn dĩ ám trần lập tức lạnh băng.

“Quân Tử Ly…” Phượng Hồng Loan cắn răng hộc ra một câu, xoay người ra khỏi Đông Noãn Các.