Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 31



“Đúng vậy, vào ngày tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi của Thái hoàng thái hậu, sứ giả các nước sẽ đến chúc mừng, được hiến nghệ nơi cung vàng điện ngọc ấy là may mắn bội phần.” Quân Tử Ly gật đầu, đôi mắt màu tím lưu ly nhìn vào mắt Phượng Hồng Loan như muốn chạm tới đáy mắt nàng, nhìn thấu nàng.

Sứ giả các nước đến chúc mừng? Phượng Hồng Loan nheo mắt.

Nói cách khác, ngoài sứ giả và phiên vương của các nước nhỏ phụ thuộc vào nước Đông Ly thì hai cường quốc sánh ngang với Đông Ly là nước Tây Lương và nước Lam Tuyết cũng sẽ phái người đến?

Nếu đến để chúc mừng Thái hoàng thái hậu thì thân phận của người đó chắc chắn sẽ không quá thấp.

Nàng sẽ được gặp Thái tử Ngọc Ngân nước Tây Lương, người được sánh ngang hàng với Quân Tử Ly và Vân Cẩm trong bộ ba Thiên hạ tam công tử sao?

Phượng Hồng Loan liếc nhìn Quân Tử Ly, từ đầu đến giờ hắn vẫn chỉ đứng im dưới mái hiên nhà, áo choàng dài màu tím, cả người như tỏa sáng.

Đôi mắt phượng bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn nàng, sương mù lượn lờ quanh người, không thể nhìn thấu con người ấy thâm sâu bao nhiêu.

Một chút ghét bỏ sinh sôi trong lòng, Phượng Hồng Loan thôi không nhìn nữa, quay người tiếp tục đi về.

Thiên hạ có ba công tử, hiện tại đã gặp hai người, cũng chỉ thế mà thôi. Ngọc Ngân kia chắc cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, không gặp cũng chẳng sao!

“Ngươi cứ thế đi luôn à?” Quân Tử Ly nhíu mày nhìn Phượng Hồng Loan rời đi không nói lời nào.

“Ta sẽ thông báo cho Ngũ muội muội và Lục muội muội để bọn họ chuẩn bị cho thật tốt!” Giọng nói bình thản của Phượng Hồng Loan truyền đến, bày tỏ không muốn ở lại với hắn.

“Nếu như trong thịnh yến của Thái hoàng thái hậu xảy ra bất cứ sai sót nào thì đó là tội bất kính. Ngươi biết chứ?” Quân Tử Ly híp mắt như đang cố ý nhắc nhở nàng.

“Dù sao ta cũng không đi, đó là việc của Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta.” Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, bước chân không nhanh không chậm như thể điều hắn nói không liên quan đến nàng.

“Ngươi chắc chứ?” Quân Tử Ly nhướng mày nhìn bóng lưng của Phượng Hồng Loan, cảm thấy đến ngay cả bóng lưng của người phụ nữ này thôi cũng tao nhã đến thế.

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhếch nhẹ khóe môi, bước chân không chút do dự, chẳng buồn để tâm.

“Nghe nói Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư là người có tài xuất chúng trong số rất đông các tiểu thư trong phủ Thừa tướng, ngay cả ngoại hình cũng vô cùng xuất sắc! Hoàng thượng đã được nghe danh từ lâu.” Quân Tử Ly cau chặt mày, nói tiếp: “Nếu có gì sai sót hoặc làm bẩn mắt thánh thì đó là tội lớn!”

Phượng Hồng Loan dừng chân, quay đầu nhìn Quân Tử Ly, làm bẩn mắt thánh? Nhớ đến một Phượng Thanh Linh bị rụng một chiếc răng cửa và Phượng Ngân Linh bị cào vài vết máu trên mặt, trong lòng âm thầm cười nhạo. Xem ra, trong phủ Thừa tướng có tai mắt của Ly vương phủ.

Nàng khẽ nhướng mày: “Hình như Ly vương điện hạ rất quan tâm đến hai vị muội muội nhà ta?”

Ánh mắt Quân Tử Ly lóe lên một cái, đáy mắt như có thứ gì đó xẹt qua, thong dong nói: “Chắc hẳn ngươi hiểu ý của ta! Không thể để các nàng xảy ra chuyện gì được.”

“Ngũ muội muội và Lục muội muội nhà ta đang rất ổn, tất nhiên là sẽ không xảy ra chuyện gì rồi.” Phượng Hồng Loan cười nhạt một tiếng, cười rõ lạnh lùng: “Lời đồn cũng chỉ là lời đồn. Một tháng sau gặp mặt, hoàng thượng nhìn thấy thì biết thôi.”

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, hắn không biết người phụ nữ này thật sự không hiểu hay là ngay cả hoàng thượng nàng cũng không sợ. Nàng nghĩ mọi người đều bị mù lòa ngu ngốc hết ư? Chỉ mới một ngày ngắn ngủi, nàng đã quậy phá lật tung cả phủ Thừa tướng, bây giờ đủ loại lời đồn về phủ Thừa tướng và nàng đã lan xa khắp thiên hạ.

Nàng thật sự cho rằng người khác không biết những chuyện xảy ra trong phủ Thừa tướng sao? Ba ngày nữa, thừa tướng sẽ trở về, nàng nghĩ bản thân có thể bình an vô sự?

Nhìn nàng hồi lâu, Quân Tử Ly vẫn không nhìn ra manh mối nào qua thái độ của Phượng Hồng Loan, bình tĩnh mở miệng: “Nếu một tháng sau phải hiến nghệ thì đương nhiên không thể làm trò mất mặt trước sứ giả các nước, hôm nay bổn vương sẽ dẫn đi dạy dỗ lễ nghi cho hai nàng ấy.”

Nghe vậy, đáy mắt Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly lạnh như băng.

Hắn đến để cứu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh? Hay đến để cảnh cáo nàng đừng quá kiêu ngạo?

Nàng âm thầm cười lạnh, dù hắn đến vì cái gì thì nàng cũng không cho phép người khác phá hỏng chuyện của mình. Nếu Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh không rơi vào cảnh sống dở chết dở, nàng nhất định sẽ không tha cho bọn họ.

“Ly vương điện hạ đúng là trung thần, ngay cả việc cỏn con thế này ngươi cũng phải tự mình đi làm.” Phượng Hồng Loan trào phúng.

Sắc mặt Quân Tử Ly lập tức xám xịt.

Phượng Hồng Loan dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta đều thích Ly vương điện hạ, còn đang ngóng trông được hầu hạ điện hạ. Vừa hay, bây giờ Ly vương điện hạ đến rồi nhưng tiếc là hai người bọn họ chưa kịp chuẩn bị. Ba ngày sau, sau khi các nàng chuẩn bị kĩ càng chắc chắn sẽ đến Ly vương phủ.”

Ba ngày sau? Quân Tử Ly híp mắt.

“Chẳng phải vẫn còn một tháng nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có hai ngày mà Ly vương điện hạ cũng không chờ nổi?” Phượng Hồng Loan nhướng mày nhìn Quân Tử Ly: “Hay là Ly vương điện hạ chỉ lấy thịnh yến của Thái hoàng thái hậu ra làm cớ, chứ thật ra là tìm Ngũ muội muội và Lục muội muội của ta vì mục đích gì đó không thể để cho người khác biết?”

Nghe thế, gương mặt đẹp đẽ của Quân Tử Ly lại nặng nề thêm vài phần, ánh mắt âm trầm sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan nhướng mày kiêu ngạo.

Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Một lúc lâu sau, Quân Tử Ly nhìn thật sâu vào mắt Phượng Hồng Loan rồi quay phắt đi, rời khỏi phủ Thừa tướng.

Phượng Hồng Loan cười lạnh, xoay người tiếp tục đi về sân viện. Vừa đi được mấy bước thì giọng nói trầm thấp của Quân Tử Ly truyền đến: “Nếu đã thế, vậy thì ba ngày sau!”

“Cung tiễn Ly vương điện hạ!” Tiếng hò hét vang dội từ cửa lớn phủ Thừa tướng truyền đến.

Nghe thấy âm thanh, Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khoảng chừng mấy trăm người quỳ trước cửa phủ Thừa tướng, cúi đầu không dám nhìn lên.

Nàng âm thầm cười lạnh, phủ Thừa tướng này cũng chỉ có nàng dám không nể mặt Ly vương điện hạ nhỉ? Có khi là cả nước Đông Ly cũng chỉ có nàng dám như thế mà thôi.

Phượng Hồng Loan cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cất bước đi về.

Hình như Quân Tử Ly cảm nhận được ánh mắt của Phượng Hồng Loan, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy bóng dáng như hoa như ngọc biến mất ở khúc cua hành lang. Hắn im lặng một lát rồi cất bước rời đi, kim quan màu tím lưu ly biến mất ở cửa lớn.

Phượng Hồng Loan vừa rẽ qua hai khúc cua hành lang thì đụng phải Đại quản gia Đỗ Hải của phủ Thừa tướng đang vội vàng chạy về phía mình. Trán ông lấm tấm mồ hôi, thấy Phượng Hồng Loan trở về an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, dừng bước khom lưng: “Tiểu thư!”

“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn Đỗ Hải: “Đã sắp xếp xong cho Xảo Nhi chưa?”

“Bẩm tiểu thư, đã sắp xếp xong rồi!” Đỗ Hải lau mồ hôi trên trán, lập tức nói tiếp: “Đã mời tất cả đại phu giỏi nhất kinh thành đến nhưng ai cũng nói... không thể cứu chữa!”

“Bây giờ đang ở đâu?” Phượng Hồng Loan hỏi.

“Ở Thanh Tâm Các. Đó là nơi tốt nhất trong phủ Thừa tướng.” Đỗ Hải vội đáp lời. Sự đau thương hiện lên trong đôi mắt già nua.

“Là nơi trước đây mẹ ta từng ở?” Nghe đến cái tên Thanh Tâm Các, Phượng Hồng Loan ngẩn người, ký ức thời thơ ấu của Phượng Hồng Loan hiện lên trong đầu nàng, thấp thoáng bóng dáng ngày ngày đánh đàn bên cửa sổ của người phụ nữ tuyệt đẹp.

“Vâng!” Đỗ Hải lại khom lưng gật đầu.

“Đi! Ta đi xem thử xem sao.” Phượng Hồng Loan cầm hộp gấm, cất bước đi về phía Thanh Tâm Các.

Đỗ Hải đuổi theo sau, vừa đi được hai bước, nhìn thấy hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loan thì khựng chân lại. Đôi mắt già nua lộ ra vẻ khiếp sợ không dám tin: “Tiểu... tiểu thư...”

“Sao thế?” Nhận ra Đỗ Hải đi sau mình có phần bất thường, Phượng Hồng Loan dừng chân quay đầu lại.

“Tiểu thư, người... người lấy hộp gấm này từ đâu thế?” Hai mắt Đỗ Hải dán chặt vào hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loani, toàn thân không ngừng run rẩy, rõ ràng là vì quá kích động.

“Trong này là linh chi ngàn năm. Là Quân Tử Ly đưa cho để cứu mạng Xảo Nhi.” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Đây là... đây là...” Đỗ Hải run rẩy mở miệng, trong lòng khó nén được kích động. Ông nhìn hộp gấm, ấp úng nói: “Đây là vật của phu nhân.”

“Hửm? Mẹ ta?” Phượng Hồng Loan ngạc nhiên.

“Vâng!” Đỗ Hải gật đầu, nhìn hộp gấm hồi lâu mới có thể kìm nén sự kích động trong lòng. Ông chậm rãi mở miệng, nói chắc như đinh đóng cột: “Là vật của phu nhân.”

Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp gấm, hồng ngọc ấm áp trơn mượt hiếm thấy, bên trên là một con phượng hoàng bảy màu giương cánh bay lượn như đang ngao du thiên hạ, hào quang rực rỡ chiếu rọi khắp Cửu Châu, lập lòe lóa mắt trông rất sống động.

Khi nãy, lúc nhìn thấy vật này trong tay Trục Phong thì nàng đã nhận ra nó là một món đồ thượng hạng hiếm có. Không ngờ lại là vật của mẹ nàng.

“Tiểu thư... Ly vương điện hạ đưa hộp gấm này cho người xong có nói gì nữa không?” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, thử hỏi thêm một câu.

“Không!” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhớ lại vẻ mặt không nỡ của Quân Tử Ly, hỏi: “Hộp gấm này có ý nghĩa gì? Hay đại biểu cho điều gì sao?”

Đôi mắt già nua của Đỗ Hải kích động nhìn hộp gấm, lẩm bẩm: “Thảo nào... thảo nào phu nhân lại đồng ý gả tiểu thư cho Ly vương, hóa ra hộp gấm này đang ở Ly vương phủ...”

Chuyện gả nàng cho Quân Tử Ly có liên quan đến cái hộp này? Phượng Hồng Loan nhíu mày bình tĩnh nhìn Đỗ Hải, chờ ông giải thích.

Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan hồi lâu mới nghiêm túc nói: “Tiểu thư, chuyện này rất dài, nhất thời không thể kể hết cũng không biết phải kể thế nào. Tóm lại, hộp gấm này là vật rất quan trọng của phu nhân. Vật bên trong hộp… cũng rất quan trọng.”

“Chẳng phải trong này có một cây linh chi ngàn năm à?” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải. Mẹ nàng đã chết rồi còn dùng được linh chi ư? Chẳng lẽ có thể làm bà sống lại hay sao?

“Trong hộp không phải là linh chi bình thường, nếu lão nô đoán không sai thì trong đó là huyết linh chi nghìn năm. Chỉ có một cây duy nhất trên đời này.” Đỗ Hải nhìn hộp gấm rồi nói.

“Ồ?” Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp gấm, ngón tay ấn vào khóa ẩn của chiếc hộp. “Cạch” một tiếng, chiếc hộp bật mở. Chỉ trong giây lát, một luồng sáng đỏ rực tỏa ra bốn phía.

Phượng Hồng Loan phải nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Một cây huyết linh chi to bằng bàn tay đang lẳng lặng nằm trong hộp. Toàn thân nó đỏ như lửa, tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt. Bốn vách ngăn trong hộp được khảm đá hồng ngọc to bằng đầu ngón tay cái. Bên trong không ấm áp trơn mượt như bên ngoài mà lại mang theo hơi lạnh thấu xương vừa trong trẻo vừa lạnh giá.

Phượng Hồng Loan cho ngón tay vào trong hộp, đầu ngón tay lập tức bị phủ một lớp sương giá. Nàng giật mình, nhiệt độ bên trong phải dưới âm hai mươi ba mươi độ.

Ngón tay cử động, nàng không kiêng dè muốn lấy huyết linh chi bên trong ra, muốn nhìn nó thật kỹ xem cây linh chi này khác với những cây linh chi khác ở chỗ nào. Trên đời này thật sự có một thứ có thể cải tử hồi sinh?