Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 91



Còn chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng!

Ánh mắt đang nhắm không hề mở ra thì nàng cũng đã biết người tới là ai. Giữa hàng lông mày hiện lên một tầng sương lạnh. Sắc mặt của Phượng Hồng Loan cũng rét đi vài phần.

Quả thực Thanh Lam, Thanh Diệp đứng ở cửa phủ thừa tướng căn bản không ngăn được Quân Tử Ly.

Quân Tử Ly vẫn mặc cẩm bào tử y như cũ, trước sau vẫn là những bông hoa mạn đà la nở rộ. Chỉ là hôm nay bộ quần áo nãy đã giảm đi vài phần hoa lệ, trên đầu cũng không đeo tử kim quan mà chỉ cài một cây trâm bằng ngọc lưu ly màu tím. Mái tóc đen dài như thác cùng với từng bước chân của hắn khẽ chuyển động. Hào quang như giảm đi vài phần, càng giống như một vị công tử ôn nhuận như ngọc.

Bước chân của hắn hơi dừng trước cửa Thanh Tâm Các nhưng lại nhanh chóng bước vào trong viện. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Phượng Hồng Loan đang lười biếng nhắm mắt nằm dưới tàng cây hoa quế.

Quần áo màu xanh của nước, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở của phiến lá chiếu lên trên người nàng. Khiến cho dung mạo tuyệt sắc của nàng như được tăng thêm một phần hào quang. Đẹp đến mức khiến người khác mất hồn.

Đáy lòng Quân Tử Ly có một tia hoảng hốt nhưng bước chân của hắn không ngừng lại mà bước về phía Phượng Hồng Loan.

"Li Vương điện hạ cũng biết nơi này là nội viện của phủ thừa tướng. Chưa báo trước đã tự ý vào khuê viện của cô nương nhà người khác là giáo dưỡng cùng với lễ nghi của hoàng gia sao?" Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt không mở, cất giọng lạnh lùng.

Bước chân của Quân Tử Ly hơi dừng lại, khóe môi hơi hơi mím lại không nói gì mà vẫn tiếp tục bước tới.

"Hay là Li Vương điện hạ nghĩ rằng phủ thừa tướng trước sau gì cũng là của Ly vương phủ nên ngài công khai đăng đường nhập thất?" Phượng Hồng Loan vừa dứt lời, lại mở miệng nói tiếp.

Quân Tử Ly vẫn không nói lời nào vẫn bước lên từng bước, không hề có gì thay đổi. Ánh mắt hắn lướt qua những chậu hoa lan khắp viện. Chỉ nhìn qua cũng có thể thấy trên những cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt sương mai.

Quân Tử Ly hơi giật mình dừng bước chân đứng cách nơi Phượng Hồng Loan đang nằm ba trượng. Rồi lại nhìn về những chậu hoa lan, đa số đều là những loại lan quý hiếm có trên thế gian ngày. Hiện tại đã là mùa hè tháng bảy, mặt trời hiện giờ cũng đã lên cao thế nhưng những đóa hoa lan này vẫn còn đọng lại sương sớm.

Đôi mắt như ngọc lưu ly ánh lên một tia nghi hoặc, Quân Tử Ly ngoái đầu nhìn về phía Phượng Hồng Loan, khẽ mở miệng: "Số hoa lan này...."

"Có gì muốn nói tốt nhất ngươi nên nói nhanh lên, nói xong thì cút khỏi phủ thừa tướng luôn đi!" Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt như cũ, cắt ngang lời của Quân Tử Ly.

Chắc hẳn đây cũng là lần đầu Quân Tử Ly nghe được người khác bảo hắn cút nên vẻ mặt lập tức tối sầm lại nhin Phượng Hồng Loan.

Khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, gần như giống hệt như những đóa hoa lan khắp nơi này.

"Ta không được ngươi hoan nghênh đến vậy sao?" Đột nhiên Quân Tử Ly khẽ mở lời, trong lời nói dường như còn có một tia cảm xúc u ám len vào.

"Ly vương điện hạ thân phận cao quý. Phủ thừa tướng không chứa nổi tôn đại phật như ngươi!" Phượng Hồng Loan dùng giọng nói lạnh lùng đáp lời. Với những việc mà hắn làm ra vậy mà còn đòi nàng đối xử tử tế với hắn?

Quân Tử Ly nhìn thấy Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười châm biếm: "Thân phận cao quý của ta ngược lại khiến ngươi thêm ghét ta sao?"

Phượng Hồng Loan cười lạnh: "Nếu đã biết như vậy, cần gì phải hỏi thêm nữa!"

Đôi mắt như lưu ly của Quân Tử Ly lập tức tối sầm lại, từ trong đáy mắt xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp. Hắn chỉ nhìn Phượng Hồng Loan rồi mím môi không nói gì nữa.

"Có gì muốn nói mau nói đi, còn nếu không có thì cửa lớn ở ngay sau lưng ngươi thôi!" Phượng Hồng Loan cực kỳ chán ghét với những cảm xúc phức tạp đang xuất hiện trên người Quân Tử Ly, nàng chỉ lạnh giọng mở miệng.

Quân Tử Ly chắp tay ra sau lưng, bàn tay nắm chặt lại, những cảm xúc mới xuất hiện nháy mắt đã được hắn thu hết về, chỉ chậm rãi mở miệng: "Ngươi có biết Cẩm Sắt?"

Cẩm Sắt? Suy nghĩ trong đầu Phượng Hồng Loan hơi lay động.

"Xem ra ngươi biết người này!" Cho dù Phượng Hồng Loan chỉ có một chút biến hóa nho nhỏ nhưng Quân Tử Ly vẫn nhìn thấy rõ điều đó.

Đôi mắt đang nhắm của Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đã mở ra, nàng lạnh lùng nhíu mày nhìn Quân Tử Ly: "Biết thì thế nào? Không biết lại như thế nào?"

"Thân phận của nàng ta là thần nữ được Vân tộc lựa chọn, cũng chính là vị hôn thê của Vân Cẩm." Quân Tử Ly nhìn thẳng vào mắt của Phượng Hồng Loan như muốn nhìn thấy những biến hóa cảm xúc của nàng rồi chậm rãi mở miệng.

"Có liên quan gì với ta?" Phượng Hồng Loan cười nhạo.

Quân Tử Ly hơi giật mình, hắn không nhìn được bất cứ sự biến hóa cảm xúc nàng trong đôi mắt của nàng, sau đó hắn nhìn về phía cổ tay nàng: "Thúy Vũ Yên Vân trên cổ tay ngươi là bảo vật truyền tộc của Vân tộc, mà vật mà tộc chủ Vân tộc mỗi đời tặng cho thê tử đính ước, không truyền ra ngoài."

Nghe vậy, Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn Thúy Vũ Yên Vân trên cổ tay mình, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại, giọng nói cực lạnh: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Nếu Cẩm Sắt là vị hôn thê của Vân Cẩm. Thì chiếc vòng Thúy Vũ Yên Vân nên là của nàng ta. Hiện tại Vân Cẩm lại đưa nói cho ngươi. Còn muốn ta nói rõ ràng hơn nữa sao?" Giọng nói của Quân Tử Ly trầm hẳn xuống.

"Ngươi cũng nói là vị hôn thê còn gì?" Phượng Hồng Loan cười nhạo nhìn Quân Tử Ly, trong mắt ngập tràn khinh thường: "Vị hôn thê làm sao giống được như thê tử đây?"

Quân Tử Ly ngẩn ra.

"Phượng Hồng Loan ta cũng là vị hôn thê của Quân Tử Ly ngươi mười sáu năm trời đấy! Chẳng nhẽ Ly vương điện hạ đã quên sao?" Phượng Hồng Loan cười một nụ cười lạnh thấu xương: "Còn không phải chưa được gả vào đã hưu sao? Hiện tại cũng không còn một ai nhắc tới Phượng Hồng Loan ta là vị hôn thê của ngươi nữa. Thê tử thì càng không nói rồi.

Sắc mặt của Quân Tử Ly trầm xuống.

"Cho nên, vị hôn thê sẽ nhất định là thê tử sao?" Phượng Hồng Loan cười khẩy nhìn Quân Tử Ly: "Ly vương điện hạ không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa. Những lời nói ngu ngốc này tốt nhất đừng bao giờ nói trước mặt ta nữa. Nếu không cười rụng răng mất!"

"Ngươi...." Quân Tử Ly lập tức ngây ngươi. Đáy mắt bỗng xuất hiện một tia u ám. Nói cách khác nàng muốn Thúy Vũ Yên Vân, cũng muốn làm thê tử của Vân Cẩm?

"Ta như thế nào không cần Ly vương quan tâm." Vẻ mặt Phượng Hồng Loan lúc này đã như đóng băng lại. Lồng ngực của Quân Tử Ly hơi nhói, một hồi lâu mới đè nén lại những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, hắn chậm rãi mở miệng: "Địa vị của thần nữ trong Vân tộc cực kỳ cao, linh lực cũng cực kỳ cao thâm. Cẩm Sắt lại là một trong những nhân vật tài năng kiệt xuất trong các đời thần nữ ở Vân tộc. Thêm cả là người duy nhất của Vân tộc trong mấy trăm năm đổ lại đây luyện thành Tử chú chi thuật. Bất kì ai đã bị nàng hạ chú thì đều không tránh khỏi cái chết."

Tử chú? Đáy mắt của Phượng Hồng Loan trở nên tối lại, ngón tay bị che khuất dưới ống tay áo hơi động nhẹ.

"Phàm là những người phụ nữ tiếp cận trong vòng ba thước gần Vân Cẩm thì Cẩm Sắt đều sẽ hạ chú. Không quá ba ngày sẽ bị tử thần đến lặng yên không một tiếng động bắt đi." Quân Tử Ly tiếp tục nói.

Đây chính là nguyên nhân mà người đồn Vân Cẩm là tên khốn nạn không cho phụ nữ lại gần mình trong vòng ba thước, có bệnh ưa sạch sẽ sao? Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia sắc lạnh rồi biến mất luôn.

"Hiện tại ta nói như thế ngươi đã hiểu ra chưa?" Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan. Thấy vẻ mặt của nàng không có biến hóa, không có gì khác thường hắn chậm rãi mở miệng.

"Ngươi muốn nói cho ta biết người tiếp theo bị hạ chú sẽ là ta sao?" Phượng Hồng Loan nhíu mày, cười một cách khinh bỉ: "Ly vương điện hạ ngày hôm nay đến không phải chỉ vì để nói với ta mấy chuyện nhàm chán như này đấy chứ? Ngài cũng rảnh quá rồi đấy!"

Quân Tử Ly hơi nhíu mày, đáy mắt hắn trầm xuống: "Ngươi không tin?"

"Tin hay không tin, có liên quan gì đến ta đâu?" Phượng Hồng Loan cười lạnh mở miệng: "Chỉ bởi vì cái vòng tay rách trên cổ tay ta? Nực cười!"

Vòng tay rách? Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, một hồi lâu mới mở miệng: "Lời ta nói không có một câu nào là giả. Hiện tại việc ngươi và... Vân Cẩm phải ở rể ở phủ thừa tướng đã lan truyền khắp thiên hạ. Chỉ sợ Vân tộc đã nghe được tin tức. Nghe nói tử chú của Cẩm Sắt có thể hạ đến người cách xa ngàn dặm. Ngươi...."

"Ta thật sự không biết từ khi nào mà Ly vương điện hạ lại quan tâm ta như vậy? Không phải ngươi nên quan tâm đến Ngũ muội muội cùng với Lục muội muội của bọn ta hay sao? Hoặc là Quỳnh Hoa công chúa của Tây Lương mới đúng chứ?" Phượng Hồng Loan dứt khoát chặt đứt lời Quân Tử Ly, lạnh giọng mở miệng.

Nói xong câu này, nhìn thấy Quân Tử Ly vẫn chưa đi, Phượng Hồng Loan đứng lên, đôi mắt phượng âm trầm nhìn hắn: "Ngươi đang muốn ta đứng dậy mời ngươi ra ngoài sao?"

Mây mù trong đáy mắt của Quân Tử Ly dần biến mất, hắn nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt có điều suy tư rồi nói: "Ngươi thật sự không muốn gả vào Ly vương phủ?"

"Không gả!" Phượng Hồng Loan không chút do dự mở miệng.

"Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tử chú? Hay là Vân Cẩm có thể vì ngươi đối phó với vị hôn thê của hắn?" Quân Tử Ly nhướng mày: "Ngươi phải biết rằng, mặc dù Cẩm Sắt chỉ là nghĩa nữ của tộc trưởng Vân tộc, thế nhưng nàng ta được ông ta yêu chiều hết mực, còn hơn cả Vân Cẩm là con ruột. Tính đến hiện nay Cẩm Sắt giết người vô số, mà tộc trưởng Vân tộc đều mặc nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ nhìn thôi cũng biết chiều chuộng đến mức nào rồi. Ngươi...."

"Ta đã nói rồi, đây là việc của ta. Không cần ngươi quan tâm! Ngươi cho rằng ta gả vào Ly vương phủ rồi thì ngươi có thể bảo vệ ta chắc. Nực cười!" Phượng Hồng Loan phất mạnh tay áo, một luồng gió lạnh quét về phía Quân Tử Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh: "Nếu hôm nay ngươi đến chỉ để nói điều này thì ngươi có thể đi rồi!"

"Ngươi...." Quân Tử Ly chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh quét qua mặt thì lập tức lui về phía sau. Hắn lập tức quát: "Ngươi đừng có cả giận mất khôn! Gả cho ta là việc khó thể chấp nhận đến thế sao?"

Phượng Hồng Loan nghe được câu này như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, nàng cười lạnh mở miệng: "Ly vương điện hạ, những lời như thế này ngươi nên đi hỏi bất cứ người nào muốn gả cho ngươi đi! Ta tin chắc bọn họ sẽ đồng ý ngay lập tức. Còn Phượng Hồng Loan ta, cả đời này cũng không gả cho ngươi. Ta đã nói từ lâu rồi, ngươi không xứng."

"Ngươi..." Gương mặt như ngọc của Quân Tử Ly bị luồng gió thổi qua, con ngươi âm trầm gắt gao nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan lười để ý tới Quân Tử Ly, dùng gương mặt lạnh lùng xoay người về phía phòng.

Vừa mới đi được mấy bước, cánh tay đã bị Quân Tử Ly bắt lấy, hắn dùng giọng phẫn nộ nói: "Ngươi nóng lòng muốn gả cho Vân Cẩm vậy sao? Hay là muốn gả vào Vân tộc?"

"Buông tay!" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo nhìn cánh tay đang bị túm chặt của mình.

Quân Tử Ly không buông tay, chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng Hồng Loan: "Những ngày gần đây, những việc ngươi làm đừng tưởng ta không biết. Ta nhịn ngươi nhường ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy. Thể diện của Ly vương phủ bị ngươi giẫm dưới chân, ta cũng đã đáp ứng điều kiện đền vàng cho ngươi. Dùng kiệu tám người khiêng rước ngươi vào cửa. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

"Ta không biết tốt xấu?" Phượng Hồng Loan lập tức nổi giận: "Quân Tử Ly! Ngươi nổi điên thì quay về Ly vương phủ của ngươi đi. Ngươi muốn dùng kiệu tám người khiêng đón ai về thì đón, dù sao cũng không phải là Phượng Hồng Loan ta!"