Thiết Lập Mùa Hè

Chương 6: Cậu chẳng có lương tâm



Anh đến thật bất ngờ, và lời xin lỗi này thậm chí còn khó tin hơn.

“Cô Tiểu Ức!” Chu Phàm Tần múa chổi lao ra, khi trông thấy khuôn mặt của người đó, bèn hét lên, ném “vũ khí” cho Chung Ức, rồi hăng hái chạy về phía Huấn luyện viên bơi lội của mình: “Anh Viễn! Anh cũng đến rồi à, vào game, chúng ta mau đấu một ván đi!”

Dứt lời, cậu ấy lại vội vàng vào nhà báo tin vui: “Nội ơi, anh trai con, à Huấn luyện viên của con đến rồi, hôm nay anh ấy ngủ cùng cô giáo…”

Càng nói càng thấy lố.

“Tại sao lại phải xin lỗi tớ?” Chung Ức mỉm cười, hỏi trong làn gió: “Cậu sai chỗ nào thế?”

“Chiều nay tớ có lớp học tự chọn cơ bản, nên không đọc Wechat.” Từ Án Viễn nghẹn ngào giải thích: “Cô gái đó là chị gái của học sinh, cô ta đến để hỏi tớ vài câu hỏi liên quan đến em trai mình, ngoài ra không nói thêm gì khác.”

Cô ồ một tiếng, rồi chậm rãi gật đầu: “Hóa ra là vì chuyện này.”

Dáng người anh cao lớn, đĩnh đạc, nhìn trong bóng tối mơ hồ trông thật giống một đứa trẻ phạm sai lầm đang cố tình đứng thẳng người. Chung Ức nhớ tới một chuyện: “Váy của cô ta thật đẹp, đúng màu xanh lam mà cậu thích.”

“Không có ấn tượng gì hết.” Anh rất có tinh thần muốn sống sót: “Chẳng phải cô ta mặc váy màu tím sao?”

Cô nói: “Xem ra đúng là cậu thật sự để ý đến người ta nhỉ?”

“Tớ không mà.”

Anh thốt nên ba từ mạnh mẽ, không thể để bị vu khống. Chung Ức quay lưng về phía nhà chính, cúi đầu trước luồng ánh sáng yếu ớt và mơ hồ, cố gắng nhịn cười. Anh lại bổ sung: “Hơn nữa hôm nay tớ mặc đồ bơi liền thân màu đen, chắc chắn là cậu cũng nhìn thấy.”

“Đồ bơi? Cậu nói cái này với tớ làm gì?” Cô giả ngốc, hoàn toàn là muốn trêu chọc anh.

“Thường ngày tớ chỉ mặc bộ đó.” Từ Án Viễn nhấn mạnh.

“Ừm, tiếc thật, dáng người cậu đẹp thế mà.”

Từ Án Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên nhéo má cô một cái, muốn phát tiết nhưng lại không nỡ dùng lực, cuối cùng chỉ đành oán trách một câu: “Tớ nói cậu… Cậu là cái đồ không có lương tâm.”

Làn da lành lạnh dưới ngón tay mềm mại như kẹo bông trắng hồng ngọt ngào, kẹo… Chẳng trách suốt quãng đường tới đây, từ khi thoát thân ra khỏi khoang xe toàn mùi da thuộc cùng mùi thuốc lá, anh luôn cảm thấy mùi đó ám rất lâu.

Nhưng khi Chung Ức xuất trước mặt, trong không khí lại tràn ngập hương thơm ngọt ngào, giống như mật hoa hấp dẫn đàn ong, khiến anh không khỏi tiến lại gần, gần thêm chút nữa, để hái đi bông hoa ngọt ngào nhất.

“Cậu nhéo tớ đau rồi đó.” Chung Ức bình tĩnh lên tiếng.

“Xin lỗi.” Từ Án Viễn hạ tay xuống, năm ngón tay siết chặt một cách mất tự nhiên, đến khi để bên mép quần mới thả lỏng ra.

“Đừng lúc nào cũng nói xin lỗi, làm như tớ luôn bắt nạt cậu không bằng.” Mặc dù là cô đã muốn làm vậy từ lâu.

“Tớ không cảm thấy là cậu bắt nạt tớ.” Anh thư thể đang tính toán gì đó, nhưng đến giây cuối cùng lại từ bỏ: “Thôi vậy, tớ không nói nữa.”

“Ừm, không sao đâu.” Cô gằn từng chữ, như những viên sỏi nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ trong lòng anh.

Từ Án Viễn đứng đó tập trung vào bóng lưng đang bước vào nhà của Chung Ức, hơn mười mấy, hai mươi năm trôi qua, anh vẫn nhớ như in ngày Hè trong khuôn viên năm đó. Dọc đường được trồng dày đặc cây cối, bao bọc lấy con đường dài rợp bóng cây, chạy vòng từ Nam tới Bắc, tiếng người qua đường vừa đi vừa nói, tiếng ếch nhái dưới ao, tiếng ve kêu trên cây, còn cả tiếng cô chắp tay sau lưng, giận dữ giậm chân gọi tên anh nữa.

……

Sau nửa đêm, Chung Ức bị muỗi đốt, ngứa ngáy khó ngủ, cô mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm nước chống côn trùng cạnh tủ Tivi trong phòng khách, sau nhiều lần lục lọi nhưng không thấy, cô đoán rằng Chu Phàm Tần đã mang vào phòng ngủ nhỏ rồi.

Nhưng vừa mới quay người lại, thì bỗng nhiên giật thót, Chung Ức bị một bức tường hình người sau lưng chặn lại. Với chiều cao và vóc dáng cùng mùi hương thần kỳ của sữa tắm chỉ thuộc về anh này, thì không cần phải nhìn cũng biết đó là ai.

Cô ngẩng đầu lên, một bàn tay to ấn lên đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa hai cái: “Đang tìm gì thế?”

Động tác của anh vô cùng uyển chuyển và tự nhiên, còn cô thì khựng lại vài giây mới định thần được trở lại: “Giúp tớ vào phòng cậu tìm xem nước chống côn trùng có trong đó không.”

“Bị đốt sao?”

“Ừm, nhiều nốt lắm luôn.”

“Vậy tại sao cậu không gọi điện hỏi tớ?” Từ Án Viễn vừa nói vừa đi vào phòng nhỏ, nhân lúc Chung Ức còn đang ngẩn ngơ, anh lại từ bóng tối đi tới chỗ cô, bật công tắc trên bức tường trắng bên cạnh cô lên.

Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn tường hắt xuống, nhưng Chung Ức không cảm thấy bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, bởi vì một bàn tay đã xuất hiện trước mắt cô.

“Đã thích nghi được chưa?” Anh cúi đầu hỏi.

“Rồi.”

“Vậy đến sofa ngồi đi.”

Chung Ức nhìn thoáng qua lọ nước trong tay Từ Án Viễn, anh hoàn toàn không có dấu hiệu đưa nó cho cô, ý của anh là muốn thoa cho cô sao?

Sau khi ngồi xuống, chiếc quần đùi của cô bị kéo lên vài phân, khiến đôi chân thẳng tắp, như tuyết cảm thấy lạnh ngắt dưới ánh đèn lờ mờ. Cô sinh ra đã có khung xương nhỏ, nhưng không gầy mà vóc dáng rất cân đối, nói tóm lại là chỗ nào cần có thịt thì đều có cả. Trên bắp chân có không ít vết muỗi cắn, bị cô gãi đỏ cả một mảng, nhìn các nốt loang lổ trông rất khó chịu.

“Đến đây mà vẫn dám mặc quần kiểu này hả?” Từ Án Viễn bặm môi, đổ nước chống côn trùng ra lòng bàn tay, Chung Ức thấy vậy bèn cúi người: “Cậu vào ngủ đi, để tớ tự thoa.” Nhưng động tác của anh lại nhanh hơn lời nói của cô một giây, khi lòng bàn tay chạm vào bắp chân, trái tim như bị đâm bỏng rát, sự im lặng đột ngột bao trùm lấy họ.

“Cậu thế này thì tớ ngủ sao được?” Một lúc sau anh mới lên tiếng, đóa lan Hồ Điệp nhàn nhạt lóe lên trước mắt, cảm giác nóng bỏng thô ráp lại tiếp tục ập đến bắp chân còn lại: “Lần sau nhớ phải gọi tớ.”

“Cậu đang ngủ, tớ gọi kiểu gì?” Chung Ức xấu hổ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cụp xuống của Từ Án Viễn, nhưng bỗng nhiên anh lại ngước lên, ánh mắt ấy đã đánh gục trái tim cô: “Cậu có thể đừng lúc nào cũng khách sáo với tớ như vậy được không?”

“Vậy tại sao trước đó tớ gọi cậu, cậu lại chạy nhanh như vậy làm gì?” Cô chậm rãi hỏi.

“Đấy mà tính là gọi hả? Đó là tín hiệu cậu phát cho tớ, nếu không chạy thì chỉ có nước ăn đánh.”

“Nói bậy, tớ đánh cậu hồi nào?”

“Nhiều lắm.” Anh thủ thỉ: “Trước đây, câu mà cậu thường xuyên nói nhất chính là “Từ Án Viễn cẩn thận tớ đánh cậu đó”.”

Vẻ mặt Chung Ức vô cùng dịu dàng, bóng đèn phản chiếu trong con ngươi anh, cô hơi cong môi, nói: “Hóa ra trước đây tớ lại bạo lực vậy à?”

“Giờ mới biết hả?” Tay Từ Án Viễn dừng lại trên không, anh nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên đùi cô, khóe miệng hơi mím lại, hàng lông mi đen khẽ động một cái.

“Chẳng trách hồi đó cậu luôn không nhìn tớ.” Cô nói.

Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều nhất thời cảm thấy lúc này mình đã được kết nối với quá khứ. Hai chiếc bàn vuông được kê sát nhau, nam nữ mặc đồng phục trắng vai kề vai, một người cầm bút, người kia tựa vào ghế đọc sách. Một dây tai nghe dài thông qua tai trái và phải của họ, để truyền đến giai điệu cùng tần số, bên trái là bầu trời trong xanh, bên phải là cái bóng hình loang lổ.

Khi anh hướng ánh mắt về phía cô, chiếc bút đang xoay tròn trên đầu ngón tay sẽ rơi xuống, cô còn chưa kịp nhìn sang thì anh đã cố gắng che đậy, nói: “Cậu đang đọc gì thế?”

Chung Ức không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn lại anh, tiếng ve cùng tiếng gió như đã trôi xa, chỉ còn lại tiếng tim đập đang đến gần.

“Há?!” Tại sao cô lại nhìn anh chằm chằm như vậy?

“Ừm.” Đôi mắt cô cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Như thể tỉnh lại trong nháy mắt, sợ mình đa cảm, Từ Án Viễn vô thức đưa bàn tay đang chống cằm lên cổ, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, nhưng vành tai đỏ ửng của anh đã lọt vào mắt cô.

Trở lại hiện tại, Từ Án Viễn nhìn vào đôi mắt mê ly kia, yết hầu của anh khẽ cuộn lên xuống, không tự chủ được mà lên tiếng: “Tớ…”

“Hai người đang làm gì thế?”

Chung Ức ngước mắt, Từ Án Viễn ngoái đầu, Chu Phàm Tần đầu tóc rối bù, đồ ngủ xộc xệch đang dụi mắt đứng bên bức tường trắng. Cô cầm lấy chai xịt chống côn trùng trong tay anh, liếc nhìn anh như không có chuyện gì rồi quay lại phòng.

…..

Cả đêm nửa mê nửa tỉnh, trước tiên là Chung Ức bị ánh nắng ngoài rèm cửa chiếu vào đánh thức, sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi theo âm thanh vào phòng bếp, thì trông thấy cảnh tượng bếp núc vô cùng vui vẻ.

Còn chưa đến bảy giờ, Từ Án Viễn đeo tạp dề đứng trước bếp, bà nội thấy cô đi đến bèn niềm nở mời cô ăn sáng. Cháo trứng thịt nạc bốc khói trắng nghi ngút, vừa mở nồi ra là những chiếc bánh bao béo ngậy, vỏ bánh mỏng, nhân đầy ắp.

Chung Ức nhìn bóng dáng từ phía đó đi ra, tự hỏi liệu có phải những ai tập bơi đều sẽ có bờ vai cường tráng thế này hay không. Từ Án Viễn khom lưng đứng trước tủ bát, một tay với lấy chiếc bát nhỏ cho cô: “Cậu không cần động vào đâu.”

Cô ngẩn người đứng sang một bên, nhìn anh rửa sạch bát đũa, rồi bưng một bát cháo đầy ắp cho cô, sau khi cầm thìa khẽ khuấy vài lần mới đưa qua: “Cẩn thận nóng nhé.”

“Ừm.” Chung Ức đón lấy, khi ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện anh đang rũ mắt nhìn xuống bắp chân mình, nốt phồng do muỗi đốt đã biến mất, chỉ còn lại một vài đốm đỏ.

Bà nội kéo cô, nói trong đầu giường có thuốc mỡ, dặn cô phải bôi ba lần sáng, trưa, tối, còn nói mùa Hè ở nông thôn nhiều muỗi, nên trong nhà luôn để sẵn thuốc.

Chung Ức mỉm cười gật đầu, đang trong dòng suy nghĩ, bỗng nhiên cô phải hít sâu một hơi, đầu lưỡi và môi tê dại vì cháo nóng. Ánh đèn trước mắt lờ mờ, Từ Án Viễn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cau mày nhìn cô: “Bỏng sao? Tớ đã dặn cậu phải cẩn thận rồi mà, đâu có ai giành ăn với cậu đâu.”

Chung Ức chớp chớp mắt, đang định lên tiếng, thì Chu Phàm Tần đang ngái ngủ lại nghiêng đầu: “Làm gì thế, hai người lại vậy rồi.”

“Sao em dậy sớm thế?” Cô nhân cơ hội đi về phía cậu nhóc, tiện tay chỉnh lại “cái ổ gà” cho cậu, cô cũng không biết bản thân mình đang cười vì điều gì.

“Em đói rồi.” Chu Phàm Tần ngáp dài một cái, bà nội yêu chiều ôm ấp cháu trai, nghe cậu cằn nhằn sáng sớm: “Nội ơi, tối qua con cũng thấy anh Viễn và cô Tiểu Ức như vậy, cô nhìn anh, anh nhìn cô, không biết ngồi làm gì trong phòng khách…”

……

Cánh đồng lúa mì xanh mướt mênh mông uốn lượn từng đợt trong gió, ánh sáng màu cam nơi chân trời phía núi xa mờ dần, dưới lớp sắc màu giao nhau là màn sương trắng. Chu Phàm Tần nhảy lên nhảy xuống phía trước, vừa nhổ cỏ vừa bắt côn trùng, Từ Án Viễn và Chung Ức theo sau, hai người đều nhìn chằm chằm về trước nhưng trong lòng lại đang nghĩ tới chuyện khác.

“Cậu định khi nào thì về?” Từ Án Viễn kéo cô ra khỏi vũng nước dưới chân, ánh mắt dừng trên sườn mặt nõn nà đang bị tóc lướt qua của cô, sau đó từ từ thu tay lại: “Chắc là ba mẹ em ấy sẽ đến đây nhanh thôi.”

“Tớ không vội, cậu thì sao?”

“Vậy thì tớ cũng không vội, tớ xin nghỉ phép rồi.”

Chung Ức ngẩng đầu nhìn anh, ánh hoàng hôn sau lưng anh, xung quanh là cánh đồng lúa mì, khung cảnh này thật giống như trong phim. Từ Án Viễn nói: “Hôm nay trong lúc đánh bóng, tớ đã nói chuyện với thằng bé, em ấy không muốn ba mẹ ly hôn, nên mới chẳng muốn làm hài lòng bên nào. Phía phụ huynh, có lẽ cần cậu phải đến nói chuyện rồi.”

“Tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng tất nhiên là chúng ta cũng chẳng làm được gì nhiều đâu.”

Chung Ức nhớ lại bộ phim “Câu chuyện hôn nhân”, rồi lại nhớ đến những việc trước đây Ngũ Vân Sơ đã kể cho mình. Khoảng cách giữa vợ chồng ngày càng lớn, người đi phía trước không tình nguyện đợi, người tụt lại phía sau không thể đuổi kịp, nên tự nhiên mỗi lúc sẽ lại một xa. Tuy nhiên, đứa trẻ đó… Cô thấy bóng lưng vô tư lự của Chu Phàm Tần thì bỗng rơi vào trầm mặc.

“Từ Án Viễn, cậu có người yêu chưa?” Một chủ đề bất ngờ được bắt đầu.

Người bên cạnh không những chỉ sửng sốt mà tốc độ bước chân cũng chậm lại, Chung Ức đi hai bước bèn ngoái đầu ra sau, Từ Án Viễn do dự nhìn cô, sau đó tiến lên sánh vai với cô: “Cậu biết rồi còn hỏi.”

“Ừm, tớ nhớ trước đây cậu từng nói mình thích cô gái xinh đẹp, chân dài eo thon, xung quanh chẳng có ai sánh bằng?”

“Tớ nói vậy khi nào!” Anh nhướng mày thì thầm.

“Khi còn học cấp hai.”

“Làm gì ra có.”

“Có.”

“Tớ…” Từ Án Viễn nín thở không thông.

Chung Ức liếc sang nhìn anh: “Vậy là cậu không thích như thế phải không?”

Lần này, anh cứ thế bỏ lại cô mà sải bước về phía trước, cả người anh, đến cả những sợi tóc cũng bị ánh nắng chiều bao phủ, toàn bộ đề toát lên vẻ không vui.

Với dáng vẻ tức giận của mình, Từ Án Viễn luôn “bắt” được ánh mắt cô, sau đó cô chậm rãi nở nụ cười: “Thực ra, điều đáng buồn nhất không phải là không tìm được mẫu người lý tưởng của bản thân, mà là người mình thích lại chẳng thích mình.”

Từ Án Viễn như đột ngột đạp phanh, anh ngẩn người quay đầu nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Cậu có người mình thích rồi sao?”