Thiết Lập Mùa Hè

Chương 8: Tớ vẫn luôn hồi hộp



“Vào ngày hai người rời đi, tôi và ba thằng bé đã nói chuyện cởi mở với nó, chúng tôi quyết định tôn trong lựa chọn của con. Thằng bé thích bơi thì chúng tôi sẽ ủng hộ sở thích của nó, tuy nhiên cần phải có giao hẹn, không được đơn thuần chỉ là đi nghịch nước, phải bơi ra thành tích và thành tích ấy sẽ được dùng để xem xét xem thằng bé có được tiếp tục tham gia các lớp đào tạo trong giai đoạn tiếp theo hay không.”

“Thành tích ở đây là chỉ gì vậy?”

“Nghe Huấn luyện viên Từ nói rằng Hiệp hội bơi lội Thành phố và Câu lạc bộ bơi lội thanh thiếu niên sẽ tổ chức một cuộc thi vào mùa Hè.” Ngũ Vân Sơ nói: “Nếu bơi xuất sắc thì có thể được chọn vào cuộc thi cấp Tỉnh.”

Chung Ức trầm ngâm gật đầu: “Nếu thế thì thời gian còn lại cho em ấy không còn nhiều nữa.”

“Đúng là vậy.” Ngũ Vân Sơ nhấp một ngụm cà phê, trên vành cốc in lại một vòng son màu đỏ, sắc màu tươi đẹp như bản thân cô ta vậy: “cô Tiểu Ức, tôi tạm thời giao Chu Phàm Tần cho mấy người nhé.”

Cuộc nói chuyện chiều ngắn ngủi này đã kết thúc sau khi Ngũ Vân Sơ nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

Chung Ức vẫn chưa hỏi han được chuyện riêng tư của gia đình họ, nhưng theo cách nói của Ngũ Vân Sơ và cả trạng thái của Chu Phàm Tần, thì có lẽ trước khi hết thảy tan nát, mọi việc vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

“Cô Tiểu Ức, hôm nay em đã phá vỡ kỷ lục 100 mét tự do của mình đó.” Chu Phàm Tần nằm trong bể bơi, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế xếp, để “mời gọi” lời khen thưởng: “Có thể thưởng cho em một cốc Ô long kem cheese được không?”

“Không lạnh thì được.” Một tay Chung Ức chống cằm, nghiêm túc nói: “Còn một tuần nữa là đến cuộc thi, thời tiết mấy ngày nay là nóng nhất, tham uống đồ lạnh rất dễ khiến cơ thể không thoải mái.”

“Em rất khỏe mạnh mà!”

“Vậy thì cứ tiếp tục giữ gìn đi.”

“Nhưng vừa rồi anh Viễn nói với em rằng anh ấy muốn uống.” Chu Phàm Tần cố gắng hết sức để kéo người “chống lưng”.

Chung Ức nhướng mày lên nhìn, một bóng đen dưới bể bơi đang bơi đến, rồi túm vào bậc thang leo lên bờ. Dưới ánh đèn, cơ thể chàng trai đang nhỏ nước, có thể thấy rõ vòng eo và cơ bụng cường tráng, nước trượt xuống từ tóc, má, cổ và xương quai xanh của anh, rồi cứ thế uốn lượn qua cơ bụng và biến mất trong bóng tối.

Chung Ức mỉm cười quan sát anh, trông thật đẹp đẽ và “ngon lành” độc nhất vô nhị, là kiểu bên ngoài bảo thủ bên trong cuồng nhiệt, khiến cô không kìm được mà muốn trêu chọc vài câu: “Từ Án Viễn, sao cậu không mặc bộ đồ bơi liền thân màu đen kia nữa?”

Từ Án Viễn khẽ lắc mái tóc ướt sũng, nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy hơi nước, sau đó ánh mắt nhất thời dừng lại. Cô đang ngồi trên ghế của anh, thuận tay ném cho anh chiếc khăn tắm mà nãy giờ vẫn ôm khư khư trong ngực, ngay cả chiếc khăn còn hạnh phúc hơn anh nữa.

“Mang đi giặt rồi.” Từ Án Viễn đón lấy chiếc khăn tắm của Chung Ức, rồi vắt nó rau vai, bắt đầu lau nước trên tóc.

“Vậy sao, tớ còn tưởng là cậu không muốn mặc nữa.”

Anh mím môi liếc nhìn cô, Chung Ức vẫn giữ nụ cười tươi trong sáng, vô hại đó, cô quay đầu nhìn anh: “Vậy là tớ “hời” rồi.”

Từ Án Viễn khẽ ho một tiếng, anh lau đại hai lần, sau đó nói với người đang lơ lửng trong bể bơi: “Bấm giờ kiểm tra bơi 100 mét tự do.”

“Luyện thêm một lượt nữa thôi nhé.” Chung Ức vội vàng xen vào: “Hôm nay đã tập cả buổi chiều, em ấy đến giờ ăn rồi.”

“Ừm.”

“Không chỉ mình em ấy đâu, cậu cũng nên đi ăn thôi.” Cô đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, vài giây sau, khi ngước mắt lên nhìn lại phát hiện vành tai anh đỏ ửng.

Chung Ức chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm về phía trước, rồi lặng lẽ di chuyển về phía anh thêm vài phân với ý cười chẳng thể kìm nén, trêu chọc Từ Án Viễn thật thích.

Đồng ý là việc của đồng ý, tuy nhiên những gì cần kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra, mặc dù Chu Phàm Tần có vẻ hiếu động và nghịch ngợm, nhưng khi đối diện với việc mình thực sự thích thì cậu ấy vẫn luôn mang theo sự mạnh mẽ. Điều này khiến Chung Ức nhớ đến người phụ nữ quật cường là Ngũ Vân Sơ, nghiêm túc, tập trung, kiên quyết, can đảm. Còn về đời sống riêng tư thì cậu lại giống Chu Húc Hoa, dễ tính, tự nhiên, biết nói biết cười, quả là đứa con ngoan được thừa hưởng mọi ưu điểm của ba mẹ.

Một tuần sau đó, Chu Phàm Tần đã không phụ mong đợi trong cuộc thi bơi lội dành cho thanh thiếu niên của Thành phố, và xuất sắc tiến vào cuộc thi cấp Tỉnh vào nửa tháng tới, trong nội dung bơi 100 mét tự do. Không may là ngôi trường cấp hai mà cậu ấy sắp nhập học lại tổ chức một kỳ thi đầu vào trước khai giảng, mà thời gian là đúng một ngày trước cuộc thi bơi.

Chung Ức và Chu Phàm Tần không thể lên đường theo đội của Tỉnh, đợi đến khi hết giờ làm bài, thì cậu là người đầu tiên lao ra khỏi tòa nhà dạy học, cứ thế lên thẳng xe mà Chung Ức đang đậu dưới bóng cây, rồi phi ra sân bay.

“Hai em còn lại có Huấn luyện viên đưa đi, anh đợi hai người rồi cùng đi.” Đây là nguyên văn lời của Từ Án Viễn.

Chu Phàm Tần cố ý mặc áo đồng phục đồng nhất của Câu lạc bộ, Chung Ức nhìn chằm chằm vào dòng chữ bên trên áo, trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Tinh Viễn, trong Câu lạc bộ thường xuyên thấy Từ Án Viễn, nhưng chưa từng thấy “Tinh”.”

“Lâm Kha Tinh, nam giới, 30 tuổi, chưa lập gia đình nhưng đã có bạn gái, sống ở Vân Quý Giang Sơn, tài phiệt đời thứ ba, quanh năm lười nhác rong chơi. Một năm có hai trăm ngày vòng quanh thế giới, một trăm ngày còn lại thì vòng quanh thế giới cùng bạn gái, hiện tại đang đi nghỉ ở Thụy Sĩ.”

Chu Phàm Tần nhìn mây bay bên ngoài cửa sổ, tâm trạng trào dâng, Chung Ức liếc nhìn Từ Án Viễn bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó mỉm cười: “Hóa ra là chưa lập gia đình.”

“Có bạn gái rồi.” Anh trầm giọng gằn từng chữ.

“Tớ biết mà.” Cô nói bằng giọng mà chỉ ngồi ở hàng ghế của họ mới có thể nghe thấy: “Nếu đã kết hôn thì ba trăm ngày đều rong chơi vòng quanh thế giới cùng vợ nhỉ?”

Từ Án Viễn cứng đờ người quay đi và nhìn thẳng về phía trước.

“Tuy rằng anh ta hơn tụi mình vài tuổi, nhưng với tư cách là người sáng lập Câu lạc bộ, vậy mà “Tinh” đã có bạn gái rồi, còn “Viễn” thì chưa.”

Vừa mới dứt lời, Chung Ức tinh ý “bắt được” hơi thở hổn hển của người đàn ông bên cạnh, anh như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Nụ cười của cô còn đọng trên khóe môi, thì Chu Phàm Tần xấu hổ quay đầu lại, mở to mắt đầy kinh ngạc: “Cô Tiểu Ức, cô nói muốn làm bạn gái của anh Viễn sao?”

…..

Gió lạnh thổi vào căn phòng khách sạn mờ tối, trên bức tường màu be treo một vài bức tranh không theo quy tắc, sắc màu nồng đậm. Chung Ức nhìn chằm chằm lên những bức tranh trên tường, đắm chìm trong tiếng máy sấy tóc, đợi đến khi căn phòng quay trở lại với sự im lặng, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Ai thế?”

“Cô Tiểu Ức, là em ạ.”

Chu Phàm Tần cắn ống hút hộp sữa, mỉm cười về phía cô: “Em căng thẳng quá, không ngủ được, nên đến tìm cô tán gẫu.” Cậu nhóc vừa định xông vào, thì người đàn ông phía sau móc ngón tay vào cổ áo cậu kéo lại, rồi dừng ở cửa hỏi cô: “Bọn tớ vào trong được không?”

Chung Ức nghiêng người nhường đường, sau khi vào phòng, Chu Phàm Tần vô cùng thoải mái bật Tivi lên xem. Cô đóng cửa lại, mùi sữa tắm độc quyền của khách sạn lặng lẽ tản ra, không phải trên người anh mà là từ người cô.

Từ Án Viễn vẫn đứng ở cửa, còn cô tìm đề tài rồi lên tiếng: “Cũng đừng có kích động quá, hôm nay ngủ không được, nhỡ đâu ngày mai đang bơi lại lăn ra ngủ thì phải làm sao?”

“Mới có mười giờ, em ấy chơi một lúc là buồn ngủ ngay thôi.” Anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Dù sao thì tớ cũng không ngủ được.”

Chung Ức tò mò nhướng mày: “Cậu cũng hồi hộp à?”

Từ Án Viễn nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm thấy người mình như nửa tỉnh nửa mê: “Ừm, tớ vẫn luôn hồi hộp.”

“Sang phòng tớ thì không hồi hộp nữa hả?”

Chung Ức mỉm cười đi về phía Chu Phàm Tần, kéo cậu ấy ra khỏi chiếc Tivi, yêu cầu cậu xem xa một chút. Cậu lại lập tức quay người, lôi trò Aeroplane Chess (Cờ máy bay) ra để mời hai người họ tham gia. Đang chơi giữa chừng, Chung Ức lại nhớ ra điều gì đó: “Ngày mai có phải đến sớm để tập làm quen với đường bơi không?”

“Chết tiệt!” Anh Viễn anh gian lận đấy à? Tại sao lần nào tung xúc xắc anh cũng được sáu điểm thế?” Chu Phàm Tần không hài lòng hét to, sau đó chuyển chủ đề, nói: “Có ạ, có cần làm quen.”

Có vẻ như cậu nhóc đã định sẵn kế hoạch trong đầu và chẳng hề lo lắng chút nào. Thấy Chu Phàm Tần đắm chìm trong game, có lẽ đơn thuần là cậu chỉ muốn tìm ai đó chơi cùng mà thôi.

Từ Án Viễn chống khửu tay lên chân, một tay đỡ trán, chán nản đi vòng quanh quân cờ xanh, vây quanh quân cờ đỏ ở giữa của Chung Ức. Chu Phàm Tần “cười trên nỗi đau của người khác”, nói: “Cô Tiểu Ức cô bị anh Viễn ăn mất rồi, sao cô luôn bị ăn mất thế?”

Điểm xuất phát của Chung Ức vẫn còn lại vô số quân cờ, ngược lại, Từ Án Viễn đã bỏ xa phía trước, chỉ còn một quân nữa là về đích.

Nhưng câu nói trẻ con của Chu Phàm Tần lại khiến hai người đồng loạt nhìn nhau, gió lạnh từ điều hòa, âm thanh chương trình trên Tivi, cùng tiếng cười của thiếu niên khiến căn phòng ồn ào như chợ buổi sáng, ngoại trừ ánh mắt đang chìm trong sự im lặng bí ẩn này.

Từ Án Viễn dựa vào lưng ghế sofa, tay trái nhẹ nhàng giật giật áo phông, như muốn giải thoát luồng khí nóng nào đó: “Không chơi nữa, xem phim xong thì về ngủ đi.”

Không thể không nói rằng quyết định này đúng đắn hơn nhiều so với việc chơi game, trò chơi khiến người ta hưng phấn, còn phim lại khiến người ta buồn ngủ.

Bộ phim phát được ba mươi phút, thì nửa người Chu Phàm Tần trượt xuống sofa, ngủ say đến sấm đánh bên tai cũng chẳng tỉnh. Nào ngờ, Huấn luyện viên của cậu cũng “không thoát”, hai bóng người một lớn một nhỏ ngủ gật trên ghế. Chung Ức không đành lòng đánh thức hai người dậy, nên định nhường lại căn phòng này cho họ.

Cô bế Chu Phàm Tần lên giường, rồi tìm một chiếc chăn đi đến sofa, khi con người chìm vào giấc ngủ cũng là lúc không phòng bị nhất, cơ thể, biểu cảm, tất cả đều đang ở trong trạng thái thả lỏng.

Cách Từ Án Viễn ngủ khiến Chung Ức liên tưởng đến một lại thú cưng có lông nào đó, cô ngồi xổm trước mặt anh, lặng lẽ nhìn hàng lông mi dưới cặp lông mày rậm, cùng chiếc mũi cao thẳng của anh. Sau đó, lại không tự chủ được mà vươn ngón trỏ ra, chọc vào chiếc má lúm đồng tiền bên phải đôi môi đang mím ấy.

Quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là hơn mười hai giờ, Chung Ức nhẹ nhàng chạm tay vào túi quần của Từ Án Viễn, cố gắng cảm nhận được đường viền của thẻ phòng, nhưng lại cảm giác như có mà như không. Cô tìm thấy miệng túi, rồi chầm chậm thò tay vào, mò trái mò phải, cuối cùng vẫn chẳng tìm thấy.

Cô nghi ngờ chớp chớp mắt, đưa ánh mắt đánh giá xem có thể chạm vào bên kia túi khi anh đang nằm nghiêng hay không. Cảm thấy góc độ không ổn, Chung Ức quyết định nhẹ giọng đánh thức Từ Án Viễn, nhưng khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt anh, thì trái tim cô lại rung động thấy rõ.

Đôi mắt cong cong mang theo cảm xúc mơ hồ mà bình tĩnh mở ấy ra nhìn cô.

“Tớ…” Chung Ức chợt dừng lại một cách khó hiểu, như thể cắn rứt lương tâm, cô thầm thở dài vì tật nói lắp không đúng lúc của mình, rồi chân thành giải thích: “Vốn dĩ không định đánh thức cậu đâu, tớ muốn tìm thẻ để sang phòng cậu ngủ, nhưng tìm không thấy.”

Sờ soạng một vòng, nhưng không có.

Từ Án Viễn nhìn cô rồi từ từ ngồi thẳng dậy, anh ngồi trên ghế nhìn xuống, cô đang ngồi xổm trước mặt, ngước lên đối diện với anh. Nhiệt độ điều hòa như đột ngột tăng cao, không còn phả ra làn gió lạnh liên tục nữa, mà dần dần sinh ra cảm giác ngứa ran, nóng nực.

Từ Án Viễn chậm rãi giơ tay lên, vươn về phía Chung Ức, trượt qua gò má cùng mái tóc đen của cô, sau đó dừng lại bên bàn trà và cầm thứ gì đó đưa cho cô, là một tấm thẻ phòng, hóa ra nó nằm ở nơi trong tầm tay thế này.

“Cảm ơn.” Đột nhiên, Chung Ức không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Án Viễn nữa, ánh mắt cô lóe sáng vài lần rồi nhận lấy tấm thẻ, đứng dậy: “Chúc cậu… Ngủ ngon.” Sau đó, cầm điện thoại và vội vàng rời đi.

Đến khi bước vào phòng của hai người họ, thì Chung Ức mới nhận ra rằng, vừa rồi mình không cần phải đổi phòng, Từ Án Viễn hoàn toàn có thể đưa Chu Phàm Tần rời đi. Tuy nhiên, thời điểm đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, trong đầu chỉ có đôi mắt đen láy và bàn tay vươn ra như đang muốn vuốt ve khuôn mặt cô của anh, khiến trái tim cô hoàn toàn loạn nhịp theo động tác đó.

Từ Án Viễn ngồi ngẩn người nửa phút trên ghế sofa, cuối cùng là nhìn về phía cửa, ánh mắt kỳ quái đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.