Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 20: Nhưng cô cũng không nghĩ



"Một thằng ngu lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày." Hà Hải Bình tức giận xắn tay áo lên, giơ quả đấm nhào về phía Diệp Thanh.

"Rầm...

Nằm tay còn chưa kịp đánh trúng Diệp Thanh, ông ta đã bị Diệp Thanh đá cho một cú bay thẳng ra tít bên ngoài.

"Con bà nó, tên ở rể ngu sỉ nhà họ Tiếu này vậy mà lại mạnh như thế hả?"

"Mạnh cái quần đùi, đó là cậu ta nhân lúc tổng giám đốc Hà không chú ý mà đánh nén, chứ dựa vào cái cơ thể tí tẹo kia thì dù tổng giám đốc Hà có là một học giả yếu đuối cũng có thể đối phó với cậu ta thoải mái."

"Đúng thế, chỉ là một tên câm ở rể thôi mà, có thể tài giỏi đến mức nào chứ?"

"Ơ... Không đúng, hình như tên câm này có thể nói chuyện!"

"Có thể nói chuyện thì sao chứ? Không phải vẫn là kẻ ngu à."

"Rác rưởi!" Diệp Thanh nhìn lướt qua Hà Hải Bình nằm trong góc tường bĩu môi hừ một tiếng, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cả đám người, từ tốn hỏi: "Vừa rồi là ai bảo vợ tôi từ bỏ Tập đoàn Tiếu thị?"

"Tôi."

"Tôi nữa"

Diệp Thanh vừa dứt lời thì có mấy người đứng lên, tuy rằng Diệp Thanh vừa đến đã đánh Hà Hải Bình, nhưng những người này ỷ đông nên cũng không sợ.

"Được! Các người có thể đi rồi." Diệp Thanh xua tay, lạnh lùng nói. "Đi? Cậu cho rằng cậu là ai? Kêu chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi sao?"

"Đúng thế, một tên ngu ở rể mà thôi, còn dám khoa tay múa chân với bọn tôi à, đúng là không biết trời cao đất rộng."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

"Nếu không đưa phí phụ cấp thôi việc cho ông đây thì ông đây không đi, hừ hừ... Chờ hai ngày nữa Tiếu thị xong đời thì ông đây sẽ mang đồ dùng văn phòng về nhà dùng, coi như phụ cấp thôi việc của ông đây."

"Ha ha... Nếu các người nguyện ý nếm thử quả đấm của tôi, vậy tôi đây sẽ không khách sáo." Diệp Thanh híp mắt cười nói.

Vừa dứt lời, Diệp Thanh đã từ từ đi về phía một người trong đó. "Diệp Thanh!" Tiếu Oánh Ức gọi anh lại.

"Vợ yêu, sao thế?" Diệp Thanh dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia của Tiếu Oánh Ức, đúng là càng nhìn càng khiến người ta thấy thoải mái.

"Đừng đánh người!" Tiếu Oánh Ức cau mày nói, tuy những người này khiến cô rất tức giận, nhưng cô cũng không muốn biến công ty của mình thành cái chợ bán rau, nếu như đánh nhau loạn lên thì còn ra thể thống gì nữa?

"Được thôi vợ yêu, em không cho anh đánh mấy tên khốn kiếp này thì anh đây sẽ không đánh." Diệp Thanh vừa cười vừa nói.

Tiếu Oánh Ức nhìn thoáng qua Diệp Thanh, người này lại nghe lời như vậy hả?

Ở trong ấn tượng của cô, dường như Diệp Thanh chưa bao giờ nghe lời của cô cải

Nhưng cô cũng không nghĩ thử lại xem, suốt một năm qua cô nói chuyện với Diệp Thanh được mấy câu đâu chứ?

Dù sao Diệp Thanh cũng bị câm, hai người muốn nói chuyện cũng rất khó khăn.

Điều duy nhất cô yêu cầu Diệp Thanh là không cho anh đến công viên ngồi thiền, dù sao ngày ngày nghe thấy người ta gọi là tên ngu ở rể như vậy thì cũng khiến sắc mặt anh ảm đạm đi không ít.

Nhưng Diệp Thành này lại không nghe lời cô mà vẫn đều đặn đến công viên ngồi thiền như thường lệ.

"Không phải tôi bảo anh đợi tôi ở phòng làm việc hàng ngày của tôi sao? Sao anh còn chạy đến đây?" Tiếu Oánh Ức hơi tức giận hỏi.

Cô đã quá đủ phiên não rồi, người này còn muốn chạy đến đây đổ thêm dầu vào lửa, đây chẳng phải là quấy rối sao?

"Anh đến là vì nói cho em biết, chuyện của công ty em không cần lo lắng nữa, nhà họ Nghiêm sẽ không tạo ra được chút bọt sóng nào đâu, Tiếu thị cũng sẽ không sụp đổ, anh sẽ giúp em." Diệp Thanh nhún vai nói.

"Cái quỷ gì, một tên ở rể được nhặt về mà thôi, vậy mà lại dám khoác lác không biết ngượng mồm nói nhà họ Nghiêm không tạo được chút bọt sóng nào đâu, mày cho rằng mày là ai chứ?"