Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 659: Không xứng đề xách giày cho tôi



Bếp trưởng vô cùng tự tin với sức lực của anh ta, xào rau nấu cơm là một việc rất tốn sức, khi xưa chuyện đầu tiên bếp trưởng học chính là học xốc nồi.

Một cái nồi sắt lớn đã đủ nặng rồi, còn bỏ vào trong nồi sắt hơn nửa nồi cát, dùng một bàn tay đảo qua đảo lại, đợi đến khi có thể hất hạt cát lên cao mà không rơi ra ngoài chút nào thì mới xem như qua được cửa ải xốc nồi này.

Chỉ riêng cửa ải này là đủ để rèn luyện ra lực cổ tay và sức cánh tay cực lớn, cho nên bếp trưởng luôn là những tuyển thủ thuộc hệ sức mạnh.

Nhưng bây giờ bếp trưởng dùng hết sức cả cơ thể cũng không thể nhúc nhích dao phay chút nào, chuyện này làm bếp trưởng bắt đầu nghỉ ngờ về cuộc sống.

Không lẽ Lý Phàm rất khỏe?

Nhưng cho dù anh lại khỏe thì lúc nãy cũng đã ăn đồ ăn có bỏ thuốc mà!

Lễ ra phải không dùng được chút sức lực nào mới đúng chứ!

Không đúng! Không lẽ Lý Phàm không bị chịu ảnh hưởng của thuốc sao?

“Anh, không lẽ thuốc không có tác dụng với anh sao? Chuyện này là không thể nào!”

“Không có gì là không thể, chút trò vặt này của máy người không đáng đề tôi phải để vào mắt, Công Tôn Quân dùng thủ đoạn quá thấp kém rồi, thật sự làm tôi vô cùng thất vọng.”

Lý Phàm lắc đầu, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường, giống như chỉ cần nhắc đến Công Tôn Quân là cảm thấy vô cùng mắt mặt vậy.

Bếp trưởng giận muốn bốc khói, cắn chặt răng trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Đừng có ngông cuồng! Thiếu chủ của chúng tôi cũng không phải là người anh có thể tùy tiện đánh giá, người đâu! Mau xử lý tên vô dụng Lý Phàm này!”

Đầu bếp phụ và phụ bếp rối rít xông lên, quơ chảo, nồi, thớt vân vân nhào về phía Lý Phàm.

Lý Phàm dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người đang xông đến, khều nhẹ chiếc đũa, đánh bay con dao phay của bếp trưởng ra ngoài.

Lúc khều nhẹ vào con dao kia, Lý Phàm đã dùng đến xảo kình, chỉ thấy nó xoay vòng vòng lên trời, lướt qua bếp trưởng, cắt về phía đỉnh đầu của đầu bếp phụ.

Đầu bếp phụ hoảng sợ lui ra sau, cản đường đám giúp việc đang xông lên, cả đám lập tức dồn cục vào nhau, lộn xộn đến mức tiến không được lui cũng không xong.

Dao phay rơi vào trong đám đông, cắt mát lỗ tai phải của một người phụ bếp.

“Ui da, lỗ tai của tôi bị cắt mát rồi! Lỗ tai của tôi!”

Phụ bếp đè miệng vết thương đang chảy máu ròng ròng, hoảng sợ hét to.

Đám đầu bếp phụ sợ hãi, rụt rè hoảng loạn lui ra sau, không còn ai dám xông lên trước nữa.

Bếp trưởng lại càng hối hận vì lúc nãy anh đã quá khoe khoang, bây giờ đành cười gượng lui ra sau: “Ha ha, nhóc con đừng có đắc ý, thiếu chủ của chúng tôi sẽ đến ngay thôi, anh cứ chờ bị xử lý đi!”

“Công Tôn Quân sắp đến sao, vậy tôi nhất định phải nói chuyện với anh ta cho rõ ràng mới được, anh ta phá hư tiệc tân gia của tôi, chuyện này dù sao cũng phải có câu trả lời thích hợp.”

Lý Phàm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt chờ Công Tôn Quân đến.

Không để Lý Phàm chờ quá lâu, xe của Công Tôn Quân đã dừng bên ngoài biệt thự.

Công Tôn Quân sải bước đi vào, nhìn lướt quanh sân, nhíu chặt mày lại.

Tình hình khác xa với những gì Công Tôn Quân tưởng tượng, lúc trước Công Tôn Quân cảm thấy chờ đến khi anh xuất hiên, bếp trưởng đã dẫn theo người khống chế được mọi người, chỉ cần anh sỉ nhục Lý Phàm là được.

Nhưng bây giờ đám bếp trưởng lại run rẩy co cụm lại thành một đồng, mà Lý Phàm lại hiên ngang ngồi đằng đó, rõ ràng là Lý Phàm đang trên cơ.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Máy người đang làm gì đó!”

Công Tôn Quân tức giận quát.

“Thiếu chủ, chúng tôi, chúng tôi không phải là đối thủ của anh ta, anh ta ăn đồ ăn bị bỏ thuốc nhưng lại không có vấn đề gì cả!”

Bếp trưởng buồn rầu nói.

Công Tôn Quân sửng sốt, dời mắt nhìn Lý Phàm: “Anh ta không bị sao hết? Sao lại thế được?”

“Nhưng anh ta thật sự không bị sao hết, chính mắt chúng tôi nhìn thấy anh ta ăn thức ăn, nhưng, nhưng bây giờ anh ta lại rất khỏe mạnh, chẳng có chút vấn đề nào cả!”

Công Tôn Quân bực bội trừng mắt nhìn bếp trưởng, cảm thầy anh đang nuôi một đám cắp dưới vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.

“Đúng là ngu như heo! Không biết bắt cóc con tin uy hiếp anh ta sao! Xung quanh toàn là con tin!”

Công Tôn Quân tức giận la hét.

“Công Tôn kia, anh cũng đê tiện quá rồi đó, bỏ thuốc thì cũng thôi đi, còn định bắt con tin, anh xứng với thân phận gia tộc lánh đời sao?”

“Gia tộc lánh đời thì thế nào? Có câu là chuyện lớn không cần để ý những chuyện vặt vãnh, Công Tôn Quân tôi chưa bao giờ bị liên lụy bởi danh lợi! Không cần phải để ý những việc vặt kia!”

Công Tôn Quân ăn nói đầy hùng hồn, giống như là vô cùng vĩ đại quang vinh vậy.

“Đúng là người không cùng chí hướng thì không nói chuyện được, nói chuyện với anh làm tôi cảm thấy rất buồn nôn, chúng ta đừng nói nhảm nữa, để tôi đánh anh chạy về nhà bà ngoại của anh luôn đi, vậy thì cả thế giới sẽ yên lặng hơn nhiều.”

“Đệt! Lại dám ăn nói ngông cuồng như thế, hôm nay tôi sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi!”

Công Tôn Quân tức giận hất áo dài, rút hai con dao ngắn ở bên hông ra, Công Tôn Quân cầm hai cây đao vào tay giống như đổi thành một người hoàn toàn khác, cơ thể bùng ra sát khí rét lạnh.

“Vốn còn định từ từ sỉ nhục anh, nhưng bây giờ anh chọc giận tôi, tôi sẽ đưa anh xuống gặp Diêm Vương luôn!”

“Đến đây, để tôi xem thử anh có khả năng làm được không.”

Lý Phàm nhẹ nhàng ngoắc ngón út, nở nụ cười khinh thường.

Công Tôn Quân vốn đang rất tức giận, còn bị thần thái lúc này của Lý Phàm làm lửa giận bốc lên cao hơn mười mét, không hề do dự quơ hai thanh đao đánh về phía Lý Phàm.

Lý Phàm tiện tay cầm cái dĩa trên bàn bên cạnh ném qua, dĩa chỉ lớn chừng một bàn tay, là dĩa xương để đựng những thức ăn thừa như xương linh tinh.

Sau khi dĩa bay ra khỏi tay Lý Phàm, vạch ra một vệt trắng giữa không trung, kéo theo thế nhanh như chớp bay về phía Công Tôn Quân.

Công Tôn Quân nheo mắt, cười lạnh quơ đao ngắn chém vào dĩa xương kia.

“Cũng có chút tài năng đó, nhưng chút tài năng vặt này của anh, còn không xứng để xách giày cho tôi!”

Đao ngắn chém mạnh xuống, nhưng ngay giây phút đao ngắn của Công Tôn Quân chém về phía dĩa xương, đột nhiên xảy ra một chuyện lạ.

Chỉ nghe thấy tiếng phanh giòn vang, cái dĩa xương kia cũng không hề vỡ làm hai như trong dự đoán của Công Tôn Quân, ngược lại nó đã tự nỗ tung ngay trước khi bị lưỡi đao chạm đến.

Mãnh sứ nỗ tung cũng không bắn tung tóe ra xung quanh, ngược lại giống như một chùm mưa bụi, bao phủ quanh người Công Tôn Quân.

Hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ!

Công Tôn Quân cảm thấy toàn thân rất không ồn, Công Tôn Quân chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như bây giờ, thậm chí bây giờ trong lòng Công Tôn Quân còn dâng lên cơn sợ hãi đối với tử vong, giống như anh sẽ chết ngay sau đó vậy!

Công Tôn Quân hốt hoảng lui ra sau, muốn rời khỏi phạm vi bao phủ của đám khói mù được tạo thành từ những mảnh vụn kia, nhưng Công Tôn Quân lui ra sau nhanh thì tốc độ lan lên của đám khói mù kia càng nhanh hơn nữa.

Công Tôn Quân còn chưa kịp lùi được mấy bước, khói mù đã lan đến trước người Công Tôn Quân, bắn vào trong cơ thể Công Tôn Quân.

Một loạt tiếng vang nhỏ đến khó có thể nghe thấy, trên áo dài của Công Tôn Quân xuất hiện vô số lỗ thủng thật nhỏ, mà từng giọt máu nhỏ rỉ ra khỏi miệng vết thương, dần dần nhuộm đỏ áo dài của anh.