Thiếu Gia Ác Ma Yêu Tôi

Chương 11



Thật là đang chửi hay mà lại bị tiếng bụng phá đám. Lỡ anh ta cười thì biết chui đi đâu được chứ.

- Giờ muốn đi ăn không?

- Sao lại không chứ? - Tôi gật đầu lia lịa

- Hôn tôi một cái đi rồi đi

- Anh.. Mà thôi có ăn mới vực được đạo.

Tôi bĩu môi, thầm chửi một cái nhưng vẫn hôn nhẹ lên chán anh ta một cái..

Tôi quỳ lên ghế rồi kéo đầu Lạc Thần và hôn nhẹ lên chán anh ta một cái. Làm xong hành động ấy, tôi mới đỏ mặt quay qua một bên, bĩu môi

- Xì, không phải ý gì đâu, chỉ là tôi muốn ăn nên bất chấp thôi đấy. Người ta có câu "Có thực mới vực được đạo" nên cứ ăn xong đi rồi anh sẽ biết tay tôi nhá!

- Để coi tôi sẽ làm sao dưới tay cô

Lạc Thần cười nham hiểm rồi tiến gần tới chỗ tôi. Tôi nhanh tay đẩy anh ta ra, rồi la lên

- Này, đang trên xe anh tính làm gì tôi đấy hả? Có tin tôi la lên hay không?

Lạc Thần im lặng lấy tay cầm chân tôi. Đang lúc loạn thì hét toáng lên, không kịp để ý anh ta đang làm gì với cái chân của tôi. Thôi rồi, đầu óc mình giờ nó đen hơn cả than rồi ư?

- Cô không thể im lặng quá một phút ư? Nhức đầu chết đi được. Có mỗi băng bó cái chân mà loạn cả lên

- Hả? Gì cơ? Băng.. băng bó á?

Chứ cô nghĩ tôi tính làm gì cô? Người thì như cái thùng phi thế kia thì tôi làm gì được? Ông đây không hứng thú!

- Anh.. thật đáng quá mà. Khen con gái nhà người ta một câu cũng không có. Thích thân đẹp thì vô bệnh viện thăm Vô Y Na kìa. Tôi không rảnh để anh trêu đùa!

Nhắc đến Vô Y Na bầu không khí trở nên ngày một căng thẳng. Đến anh tài xế còn phải hoang mang thầm nghĩ lo sợ: "Liệu mình có bình an vô sự mà chở về hay không?"

Lạc Thần vẫn tiếp tục băng bó, tôi nhìn anh ta rồi nhìn lại cái chân của mình. Ngẫm nghĩ một hồi rồi đỏ mặt quay qua nhìn cửa sổ. Khung cảnh trong xe bây giờ ngộp ngạt đến khó chịu. Nhưng nó lại được phá bởi tiếng "Ùng ục".. À vâng, đó là tiếng bụng của tôi đấy ạ! Lần thứ hai rồi.. Tôi biết trốn đâu đây? Có đứa con gái nào mà đi xe người ta rồi còn toàn con trai thế này mà làm chuyện xấu hổ giống tôi không? Tôi phải độn thổ bao nhiêu tấc đất mới thoát khỏi tình cảnh này đây?

Cứ tưởng sẽ bị tên Dạ Lạc Thần kia cười vào mặt lần nữa. Ngờ đâu hắn quay sang anh tài xế và la

- Sắp đến nơi chưa, tôi đói lắm rồi. Không làm được thì nghỉ đi, mai đừng đến làm việc nữa

- Thiếu gia, tôi xin lỗi. Sắp tới rồi!

- Hừ, còn cô..

- Sao.. sao nữa?

- Tránh vận động nhiều, ảnh hưởng tới cái chân của cô. Có thể đi được rồi đấy!

- À.. Ờ.. Cảm ơn anh..

- Thiếu gia, đến chỗ ăn rồi ạ!

Chúng tôi bước xuống xe, rồi vào quán ăn. Tên quán là "Thượng Quan Quán". Cái tên gì đây, ám chỉ người giàu mới được vào à? Đúng là mấy tên hám tiền.

Lạc Thần ra ngoài gọi điện thoại, còn tôi một mình bước vào quán. Tôi đã rất sốc khi vừa mới bước vào quán. Nó sang trọng hơn tôi tưởng. Cứ tưởng nó chỉ bằng cái phòng bếp nhà tôi thôi, ai dè nó nó to hơn nữa. Đang nhìn trước nhìn sau tìm chỗ trống để ăn thì bị chặn lại. Tên béo này là ai vậy? Đứng chắn người ta như thế không thấy bất lịch sự hả? Nhìn cái mặt là biết chả tốt lành gì rồi.

- Con oắt kia, cái loại bần hèn như mày thì vô đây tính xin xỏ cái gì? Chỗ tôi làm ăn, không phải chỗ từ thiện.

- Xin lỗi, tôi không có người bố mất nết thế này. Với lại tôi đi vào ăn rồi trả tiền chứ có quỵt của ông đâu

- Ha! Mấy cái chiêu trò của những đứa nghèo như này tao quen hết rồi. Bọn mày cút đi hay là để tao kêu người lôi đi đây hả?

- Được, để tôi coi ông hống hách được bao lâu?

Tôi đi ra ngoài cố kiếm Lạc Thần chứ cái chừng này tôi chết vì đói mất thôi. Tại sao lần trước không xin số điện thoại của anh ta cơ chứ? Mà với lại mình có mang điện thoại đâu nhỉ? Tôi gãi đầu không biết làm gì, mình cũng đâu có mang theo tiền để đi chỗ khác lúc này. Cái tên kia nói cái quái gì mà lâu vậy chứ?

Đang suy nghĩ thì có bàn tay vỗ vào vai tôi. Cứ tưởng là Lạc Thần nên nửa vui mừng nửa bực bội quay lại:

- Lạc Thần, anh làm gì mà.. Ông chú sao lại là ông? Tôi đi khỏi quán mà vẫn bám theo là sao?

- Mày đứng trước quán tao thì ai mà dám vào, còn không cút đi?

- Làm gì căng vậy? Đi thì đi. Cái bản mặt dày quá ném hai tầng gạch chưa chắc đã nát mặt ông đâu nhỉ?

Tôi quay lưng lại định đi kiếm Lạc Thần thì bỗng ông ta lại đẩy tôi về phía đường xe cộ đang đi qua đi lại đông đúc. Bản thân tôi lúc này dường như chết lặng đi không thể suy nghĩ được gì. Tưởng chừng như sắp chết thì có người kéo tôi về và ôm chặt tôi.