Thiếu Gia Ác Ma Yêu Tôi

Chương 13



Tôi cố chọc tức anh vì cái tội cười tôi. Tức chết anh luôn cũng được. Lạc Thần hơi đỏ mặt rồi cũng bắt đầu ăn vài miếng. Nếu chia cái đĩa này thành ba phần thì tôi ăn hết hai phần rồi còn đâu. Ơ? Tự dưng tôi có cảm giác tỗi lỗi và có chút ngại. Người ta bao mà mình ăn hết cả phần của họ rồi..

Đồ ăn tiếp tục được mang lên. Tôi cố gắng ăn chậm lại để chừa phần lại cho anh ta. Đành phải tốt bụng với anh thôi, để cảm ơn bữa ăn thôi.

Thế mà.. Thế mà.. Tôi mà càng ăn chậm là anh ta không ăn luôn chứ đừng nói là ăn từ tốn. Tức quá tôi đập bàn lớn rồi la lên:

- Bực ghê á! Anh có ăn đi không cho tôi nhờ. Cái kiểu ăn của anh làm tôi ngán lắm rồi đấy nhá!

- Ờ..

Trời ạ! Chắc tôi đập đầu chết quá! Tức muốn sôi máu mà anh ta bình thản dễ sợ. Không kiềm chế được tay chân, tôi lấy cái nĩa kế bên phi thẳng vào mặt anh ta. Thế mà Lạc Thần nghiêng đầu và chỉ bị xước 1 bên má. Tôi tính cho anh quy tiên ở đây luôn mà, ai cho anh né hả?

- Bà nội cha nhà anh, làm tôi tức tới chết anh mới hả giận?

- Này, cô tự biên tự diễn cái gì vậy, suýt giết người rồi đấy, biết không?

Thấy tiếng đánh nhau bên trong phòng, nhân viên chạy thấy tôi "cào nát mặt" Lạc Thần. Họ liền ngăn tôi lại và lôi ra ngoài.

Tôi vùng vẫy cố thoát ra khỏi họ, nhưng họ lại càng ghì chắc hơn. Đến một nơi chất đầy thùng gỗ có vẻ là nhà kho của quán. Thấy ông quản lý mập lúc nãy, tôi lấy lại bình tĩnh lên giọng:

- Ông bắt tôi thế này không sợ Dạ Thiếu cho sống không bằng chết đấy à?

- Cô tưởng tôi ngu đấy à? Nực cười. Mấy siêu sao nổi tiếng đi dăm ba ngày với Dạ Thiếu đã bị đuổi cổ đi rồi nói gì con bé nhà quê như cô chứ? Đã thế còn làm hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt của Dạ Thiếu mờ đi nữa chứ.

Tôi nghe xong thấy nực cười ghê vậy á! Ngày nào tôi chả chửi anh ta chứ, thế mà anh ta vẫn cứ qua bắt chuyện với tôi mà? Nhưng phải giữ hình tượng, không được cười, phải làm cho nham hiểm mới vui.

- Thế à! Tôi tưởng càng làm cho anh ta cứ bám lấy tôi chứ?

- Con ranh này.. Hừ! Cô muốn bao nhiêu tiền để không bám lấy Dạ Thiếu nữa? Chức vị Dạ Phu nhân phải để cho con gái tôi, hiểu không?

- Thế này đi, ông đưa tôi 1000 tỷ rồi tôi sẽ cho con gái ông thành Dạ Phu nhân luôn

Nói chơi vậy thôi! Chứ 1000 tỷ có mà bằng nửa tài sản mà nhà tôi đang đầu tư. Có mà sập tiệm nhà ông á. Ai biết nhan sắc con mắm nhà ông thế nào mà đòi làm Dạ Phu nhân hả? Ơ nói thế thì chả phải hơi giống ghen? Trời à, mình nghĩ cái gì thế này?

Đang đắc ý với cách chọc ông mập này thì có đứa con gái xông vào tát tôi một cái. Hơ hơ, chắc nhỏ này là con mắm nhà lão ta. Nhìn nhan sắc cũng không quá tệ. Rất tiếc là chưa bằng Vô Y Na. Đã thế cô ta đẹp vậy mà còn không được Lạc Thần chứ ý, nói gì con nhỏ này. Cô ta quát lớn, tiện tay tát thêm cái nữa:

- Tiện nhân, mày chỉ muốn tiền thì không xứng để cha tao bàn bạc.

- Xin lỗi chớ "đồ" của bổn cung ta đây cấm không được đụng. Đụng là què tay hiểu chưa?

- Mày tưởng mày là ai mà ai mà ra điều kiện với tao? Ai là đồ của mày chứ hả? Dạ Thiếu là của tao.

Ả ta nắm đầu tôi, trừng mắt lên. Nói thẳng là cô rất tốt nhưng tôi rất tiếc. Ngay cả tên của những người đã làm ăn với Dạ Gia tôi đều biết kể cả gia đình nhà họ. Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho bổn cung đây?

- Vũ Thượng Tinh là tên cô?

- Làm sao cô biết tên tôi? Mà có biết thì cũng không xứng để được gọi.

- Để tôi coi có xứng không ha?

Tôi cười nham hiểm, nhưng là nụ cười về cách mà mình thắng 1 trò chơi. Ha!

Tôi nở một nụ cười đầy nham hiểm. Đẩy Vũ Thượng Tinh ra, tát cô ta một cái coi như trả thù vụ lúc nãy. Tên quản lý mập tức giận đứng lên, chưa kịp lên tiếng thì.. "Xoạt.." - tôi xé tí vải áo, làm cho nó xộc xệch. Thượng Tinh và tên mập hoa mắt, nghĩ tôi hẳn là điên rồi. Chị mày đây rất tỉnh nhá, tính kế này tuy thanh danh hơi tổn hại tí, nhưng mị thích. Tôi hít một hơi, cả 2 người họ "chấm hỏi hỏi chấm" không biết tôi đang làm gì

- AAAAAAAAAAA! Thả tôi ra! Có ai không cứu tôi với! Có người muốn giở trò..

- Cái..

Chưa kịp nói xong, họ bịt miệng của tôi lại. Tôi giả vờ quỵ xuống, khóc lóc thảm thiết, Thượng Tinh tuy có đổ mồ hôi nhưng vẫn đắc ý kêu:

- Dù chỉ là nhà kho nhưng lại là phòng cách âm tốt nhất đấy, cứ việc la to thế nào cũng không ai nghe được đâu

- Thế à? Cô đoán xem tôi có thành công hay không?

- Tất nhiên là không rồi, con tiện nhân!