Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1083: Không có thực lực, sẽ không có đạo lý



Vốn bản thân chỉ nghĩ là đột nhiên muốn thu Cận Chỉ Hằng làm đồ đệ, thế nhưng khi thấy Cận Chỉ Hằng thực sự bái mình làm sư phụ rồi. Diệp Mặc bỗng nhiên lại có một loại cảm giác thỏa mãn, hắn tựa hồ cảm thấy cách làm này của mình cùng không có sai.

Diệp Mặc đưa tay nâng Cận Chỉ Hằng lên rồi nói:

- Tên thật của ta là Diệp Mặc, thế nhưng hiên tại ta có một vài kẻ thù, nếu có người hỏi đến tên của ta, con cứ nói là ta tên Lạc Tiểu Mạc được rồi.

Diệp Mặc biết cái tên Mạc Ảnh nếu nói ra khẳng đinh sẽ bị Lôi Vân Tông hoài nghi, mà cái tên Ninh Tiểu Ma thì có rất nhiều người ở Vẫn Chân Điện chú ý, lần này hắn lại đặt cho mình một cái tên là Lạc Tiểu Mặc.

Tuy rằng dùng cái tên Lạc Tiểu Mặc trong lòng hắn cũng có chút không vui, đến lúc nào mình mới có thể dùng cái tên Diệp Mặc này một cách đường đường chính chính đây?

Cận Chỉ Hằng mặc dù có chút nghi hoặc khó hiểu, cô cũng không có hỏi nhiều. Đột nhiên có được một vị sư phụ làm cho cô có cảm giác tốt hơn trước rất nhiều. Khi trước mỗi ngày cô chỉ là sống đơn giản qua ngày, kiếm linh thạch trả nợ. Không có một thân nhân nào, cũng không có bạn bè gì, thậm chí cũng không có cái lý tưởng cao đẹp nào, cách nghĩ duy nhất của cô lúc đó chỉ là sớm ngày đem linh thạch trả hết nợ mà thôi.

- Sư phụ, người tới Đan thành là vì tham gia đại hội Đan Vương vào ba tháng sau sao?

Cận Chỉ Hằng vẫn không có quên cái vấn đề này, sau khi bái Diệp Mặc làm sư phụ lại hỏi lại một lần. Tuy rằng cô mong Diệp Mặc là một Đan Vương, cô sẽ có một vị sư phụ là Đan Vương rồi, thế nhưng trong lòng cô vẫn hiểu một điều, ông nội lớn tuổi như vậy rồi, cũng không có khả năng trở thành Đan Vương, sư phụ của cô hiện giờ có lẽ cũng chỉ là một Linh đan sư mà thôi.

Diệp Mặc mỉm cười nói rằng:

- Con rất mong chờ đại hội Đan Vương sao?

Cận Chỉ Hằng gật đầu nói rằng:

- Ông nội của con sống kiếp này chính là vì để được tham gia đại hội Đan Vương một lần, thế nhưng đến khi ông rời đi vẫn chỉ là một Linh đan sư cấp bảy. Khoảng cách trở thành Đan Vương còn một chặng đường thật dài. Ông nói người kiếp này sẽ không có cơ hội trở thành một Đan Vương rồi, còn nói tư chất của con không thích hợp để luyện đan, không cần phải tiếp tục đi theo con đường của ông.

Kỳ thật ở Bắc Vọng Châu, thì một linh đan sư cấp bảy cũng đã có địa vị tương đối cao rồi, thế nhưng ở Nam An Châu, hơn nữa còn là ở Đan thành, một linh đan sư cấp bảy đúng thật không tính là cái gì cả.

- Chuyện đại hội Đan Vương lát nữa rồi hãy nói, ta trước tiên đem mấy tên khách nhàn hạ trong tiểu viện đuổi đi đã.

Diệp Mặc mặc dù là đã nghi sẽ thông qua đại hội Đan Vương ở Đan thành để có chỗ đứng vững chắc, thế nhưng hiện tại tên tuổi còn không thể lộ ra. Huống hồ hắn còn biết được sư phụ của Mạc Hữu Thâm là Đan Vương trưởng lão của Đan thành thì trong lòng lại có thêm một chút cảm giác xấu.

Cảnh Anh Ly mặc dù là một cô gái. Thế nhưng Diệp Mặc nghĩ cô gái này đối với các vấn đề đều suy nghĩ rất chu đáo, hơn nữa cô quen thuộc Đan thành hơn hắn nhiều lắm, vì vậy hắn đang chuẩn bị chờ Cảnh Anh Ly tới rồi mới tính tiếp.

- Sư phụ, những vị khách trọ này là vì con thiếu nợ linh thạch của bọn họ, không thể đánh đuổi họ được.

Cận Chỉ Hằng nghe được lời Diệp Mặc nói là đem những người này đuổi đi, nhất thời nóng nảy.

Nơi đây là Đan thành, nếu như ở Đan thành có thể tùy ý khi dễ người khác, cô sớm đã bị đuổi khỏi Đan thành rồi, thậm chí có khi cái mạng cũng không còn.

Những người đó tuy rằng chiếm tiểu viện của cô. Thế nhưng cũng không có mạnh mẽ chiếm hữu, mà là bởi vì cô thiếu nợ linh thạch của họ.

Diệp Mặc khoát tay nói:

- Con hãy gọi những người đó đến đây đi, việc còn lại con không cần phải xen vào. Con chỉ cần nghe theo lời ta là được.

Diệp Mặc đứng ở giữa sân, thế nhưng sau một lúc Cận Chỉ Hằng chỉ dẫn theo hai người đi ra. Trong đó trên mặt một người còn biểu hiện một chút khó chịu, nếu như không phải vì y nhìn không thấu tu vi của Diệp Mặc, nói không chừng y đã sớm phát tác rồi.

Người còn lại thì không có tỏ ra khó chịu, mà là liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Chỉ Hằng nói:

- Cận cô nương, thời gian của bọn tôi có hạn. Cô có lời gì thì hãy nói nhanh đi. Tháng này cô đến một khối linh thạch cũng chưa có hoàn trả cho tôi, tôi còn chưa hỏi đến cô đó.

Sắc mặc Cận Chỉ Hằng đỏ lên cúi đầu nói:

- Xin lỗi, Ngụy tiền bối, sư phụ tôi tìm mọi người có một số viêc.

- Sư phụ của cô?

Hai người kia lại nhìn Diệp Mặc một chút, nhưng cũng không có nói gỉ cả. Bọn họ nhìn ra, tu vi cua Diệp Mặc cao hơn so với bọn họ. Thế nhưng cao hơn thì làm sao, nơi này là Đan thành, không giống như nhũng nơi khác.

Thần thức của Diệp Mặc đảo đến bên trong phòng của ba người còn lại thấy bọn chúng dường như cũng không có việc gì, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Đánh ra ba luồng kim Thần thức. Ba người không tới kia ở trong phòng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặc tái nhợt.

Lúc này bọn họ đã biết người ở trong sân chính là một cao thủ trong những cao thủ, không dám tiếp tục ở trong phòng, lập tức đi ra ngoài sân, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc có chút kiêng kỵ.

Đây là Diệp Mặc đã sử dụng mức độ nhẹ nhất của kim Thần thức rồi, hiên tại tu vi 'Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát' của hắn đã đạt tới tầng ba, có thể tùy ý thi triển ra Thần thức đao rồi. Nếu như hắn dùng một Thần thức đao, ba người này không trở thành vong hồn thì cũng thành kẻ điên loạn rồi.

Nhìn thấy uy thế cường hãn của Diệp Mặc, hai người đã tới sân của tiểu viên từ trước đều có chút kinh hoàng. Tuy rằng quy củ của Đan thành vô cùng nghiêm, thế nhưng nếu như người này giết bọn họ ở đây, thì coi như hắn có bị Đan thành trừng phạt thì bọn họ cũng không có khả năng nhìn thấy được nữa.

- Tiểu viện này là của ông nội Chỉ Hằng lưu lại cho cô bé, các người đều là kẻ ỷ vào tu vi của mình cao hơn mà ở lại không chi trả linh thạch, lại còn yêu cầu Chỉ Hằng phải trả nợ linh thạch nữa sao?

Diệp Mặc lạnh lùng quét mắt qua năm người, nhàn nhạt hỏi một câu.

Tên tu sĩ họ Ngụy đi ra đầu tiên ôm quyền nói:

- Vị tiền bối này, tuy rằng người là sư phụ của Chỉ Hằng, thế nhưng cũng không thể không nói đến đạo lý khi ở Đan thành này. Chúng tôi ở chỗ này là không sai, nhưng đây cũng không phải là do chúng tôi muốn ở, chỉ là vì Cận Chỉ Hằng thiếu nợ linh thạch của chúng tôi còn chưa có trả, rơi vào đường cùng, chúng tôi mới bỏ qua nơi ở của mình mà đến đây trú ngụ thôi.

Diệp Mặc ha ha cười mà nói:

- Nói như vây, các người chính là vì tốt cho Chỉ Hằng sao?

- Không sai.

Mấy tu sĩ này tuy rằng biết tu vi của Diệp Mặc so với bọn ho cao hơn nhiều, thế nhưng họ đoán rằng Diệp Mặc có vẻ như cũng không dám làm gì họ, lúc này mới giương giương tự đắc mà trắng trợn dối trá.

- Tốt!

Ngoài dự liệu của y chính là, Diệp Mặc cũng không có tức giận, mà là nhìn qua cả tiểu viện này một chút rồi lại hỏi một câu:

- Chỉ Hằng thiếu của ngươi tất cả bao nhiêu linh thạch?

Vi tu sĩ họ Ngụy đang đợi Diệp Mặc động thủ để lập tức gọi hộ vệ Đan thành lại. Thế nhưng y không ngờ Diệp Mặc không có hành động cường liệt mà là hỏi y rằng Cận Chỉ Hằng thiếu y bao nhiêu linh thạch.

Y lập tức hiểu rõ rằng Diệp Mặc chỉ đang làm ra vẻ, ở Đan thành hắn cũng sẽ không dám tỏ ra mạnh mẽ, nghĩ tới đây, giọng nói của y nhất thời lớn hơn:

- Cô ta thiếu tôi 14 vạn linh thạch.

Diệp Mặc nghe được giọng điệu của y thay đổi, đã biết được ý nghĩ của y rồi, cũng không nói gì, mà lại lần nữa hỏi:

- Có phải chỉ cần Cận Chỉ Hằng đem linh thạch trả lại cho mấy người, thì mấy người sẽ lập tức rời khỏi đây?

- Đương nhiên, Ngụy Vũ Á tôi cũng là một kẻ biết giữ chữ tín, há có thể chiếm lấy nơi ở của người khác, huống chi coi như là tôi muốn chiếm, thủ vệ của Đan thành cũng sẽ lập tức hạ thủ đối với tôi.

Tu sĩ họ Ngụy không chút do dự trả lời, tựa hồ y căn bản là một tu sĩ rất chính trực. Đồng thời câu nói sau của y cũng là để cảnh cáo Diệp Mặc, nơi đây chính là Đan thành, không phải là nơi có thể dùng sức mạnh để nói chuyện.

Diệp Mặc giống như không có nghe thấy, tiếp tục hỏi:

- Ta không cần hỏi về chuyện động phủ tu luyện, chỉ hỏi ở Đan thành này, thuê một gian phòng trọ của một khách điếm bình thường trong một năm cần bao nhiêu linh thạch?

- Hẳn là cần khoảng 15 vạn linh thạch, thế nhưng ở đây đương nhiên không thể so với khách điếm được.

Tu sĩ họ Ngụy hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, không để ý tới sự cẩn thận của y mà lại lần nữa hỏi:

- Vậy anh ở Đan thành này thuê một gian phòng của một cái tiểu viện như thế này, một năm cần khoảng bao nhiêu linh thạch?

- Cần khoảng hai đến ba vạn linh thạch?

Trên trán tu sĩ họ Ngụy đã chảy ra mồ hôi lạnh. Diệp Mặc hỏi rõ ràng như vậy, y há có thể còn không hiểu rõ đạo lý sao?

Diệp Mặc lại lần nữa cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

- Ta không cần đi hỏi cũng biết, chắc chắn không chỉ tốn khoảng hai đến ba vạn linh thạch. Ta tạm thời chỉ là tính anh 3 vạn linh thạch thôi, giờ ta hỏi anh, anh đã ở đây bao lâu rồi?

- Sáu, sáu năm...

Giọng nói của tu sĩ họ Ngụy đã có chút run rẩy.

- Sáu năm, tốt. Coi như là 3 vạn linh thạch một năm, sáu năm anh cần phải trả cho Chỉ Hằng 18 vạn linh thạch phải không? Cho dù là lợi tức của anh cao tới đâu, cũng sẽ không lên tới 4 vạn linh thạch chứ?

Diệp Mặc nói đến đây, giọng điệu càng lúc càng băng lạnh, hắn quét mắt đến mấy người còn lại đang kinh hồn bạt vía nói:

- Các người không chỉ không cảm kích Chỉ Hằng đã có lòng tốt cho các người ở lại sáu năm, trái lại mỗi ngày đòi Chỉ Hằng linh thạch, các người là không có đem người sư phụ của Chỉ Hằng như ta để vào trong mắt rồi, còn nói ta không có đem quy củ của Đan thành để vào trong mắt sao? Chỉ là tu sĩ Kim Đan thì đã rất giỏi rồi sao?

Nói tới đây, Diệp Mặc bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vải tên tu sĩ ở đây lập tức run lên, tên có tu vi thấp nhất kia còn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Sau tiếng hừ lanh, giọng nói của Diệp Mặc càng thêm nghiêm khắc:

- Ta nghe Chỉ Hằng nói lại, sau khi qua mười năm, các người còn muốn đoạt đi cả cái tiểu viện này, nếu như những viêc này của các người còn chưa có tính là ức hiếp tu sĩ cấp thấp, vậy rốt cuộc cái gì mới là ức hiếp tu sĩ cấp thấp, có cần ta gọi đội thủ vệ Đan thành lại đây nói rõ ràng lý do cho các người hay không?

Năm tên tu sĩ kia sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, nếu như đạo lý này thực sự đem đi nói với thủ vệ của Đan thành, thì bọn họ chính là đang ức hiếp những tu sĩ cấp thấp rồi.

- Tiền bối, vãn bối vẫn một mực ở bên trong tu luyện, đã quên mất rằng em Chỉ Hằng đã hoàn trả hết số linh thạch còn thiếu rồi, vãn bối lập tức rời đi ngay.

Một gã tu sĩ đầu trọc phản ứng nhanh nhất, y nói xong lập tức trở về chỗ ở, thu xếp đồ đạc của mình một cách đơn giản rồi rời đi ngay.

- Để lại giấy vay nợ đã.

Diệp Mặc tuy rằng không biết là có giấy vay nợ hay không, nhưng vẫn nói một câu. Hắn không nghĩ tới vừa mới nói xong, tên tu sĩ kia thật đúng là đã để lại một cái ngọc giản.

Bốn tên tu sĩ còn lại thấy có người rời khỏi, cũng biết Cận Chỉ Hằng có một người sư phụ như Diệp Mặc, bọn họ muốn tiếp tục nghĩ cách chiếm cái tiểu viện này đã không còn thực tế nữa rồi, lập tức đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi với khuôn mặt xám xịt.

- Sư phụ, chỉ cần như thế là được sao?

Cận Chỉ Hằng vốn nghĩ sư phụ gọi mấy người kia ra là để trả linh thạch cho bọn họ, thật không ngờ là sư phụ lại chỉ nói mấy câu đã đem những người này đuổi đi rồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Sau khi nói xong, Cận Chỉ Hằng vỗ vỗ ngực nói tiếp:

- Nếu sớm biết thì con cũng đã dùng biện pháp này rồi, con không ngờ lại để cho bọn hắn ngày ngày kiếm linh thạch miễn phí.

Diệp Mặc thở dài một tiếng rồi nói:

- Ta dùng biện pháp này thì có thể, nhưng con thì lại không thể dùng được. Con cho rằng mấy người này không biết việc thuê chỗ ở cần bao nhiêu linh thạch hay sao? Đó là bởi vì bọn chúng khi dễ con không có ai hỗ trợ. Con phải nhớ kỹ, muốn cùng người khác nói đạo lý, thì thực lực của chính mình cũng phải đủ mạnh mẽ. Không có thực lực sẽ không có đạo lý.

Cận Chỉ Hằng gật đầu, cô đã hiểu rõ ý tứ của Diệp Mặc rồi. Bất luận ở nơi nào, đạo lý đều được thành lập trên cơ sở thực lực.