Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1132: Trận bàn nghịch thiên



Diệp Mặc đứng dậy, lấy được linh mạch Dược Vương, bây giờ hắn có thể đi được rồi. Nhưng hắn lập tức lại rầu rĩ, bây giờ hắn đi, thì hắn có thể đến nơi nào. Lực hút trong khe nứt lớn như vậy, hắn căn bản không có cách nào rời khỏi cái khe này được.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại đau đầu. Mặc dù tiến vào lấy được linh mạch Dược Vương rồi, nhưng không thể ra ngoài được, hắn cũng không thể nào cả đời còn lại ở lại trong này được.

Đang lúc buồn rầu, Diệp Mặc lại nhìn thấy trận bàn bị mình ném vào đây.

Thứ này thoạt nhìn thì không giống trận bàn, nhưng Linh Hồn Thể thì lại nói đây là một trận bàn, hơn nữa còn là một trận bàn mà Tiên giới không có. Diệp Mặc cười khẩy, rõ ràng là nói khoác, đồ gì Tu Chân giới có, mà Tiên giới lại không có?

Nhưng sau đó Diệp Mặc lại xua đi suy nghĩ của chính mình, Thế giới trang vàng và Khổ Trúc của mình Tiên giới chưa chắc đã có, nghe nói Khổ Trúc chỉ có thể xuất hiện một gốc, nếu như đã bị mình lấy được rồi, Tiên giới làm sao có được? Còn thế giới Trang vàng, Diệp Mặc lại không dám chắc có tiểu thế giới giống với của hắn hay không, nhưng từ miệng chủ nhân sáng tạo ra “Hồng Mông tạo hóa quyết” là Mông Tạm, Diệp Mặc biết được thế giới Trang vàng này dường như cũng không tầm thường, Tiên giới cũng chưa chắc đã có thật.

Nhưng Khổ Trúc và thế giới Trang vàng dù sao cũng là những thứ đặc biệt, còn trận bàn thì cũng không phải là thứ gì đặc biệt lắm, đây hoàn toàn là đồ chơi do con người luyện chế ra, làm sao có thể đến Tiên giới cũng không có được?

Không đúng, Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra lời nói của Linh Hồn Thể lúc trước đã nói:

- Đừng đốt tôi, tôi sẽ nói cho anh biết trận bàn trong tay anh là cái gì, cái này Tiên giới cũng không có thời…

Thời cái gì? Chẳng lẽ…

Diệp Mặc tay run lên, suýt nữa thì làm rơi trận bàn trên tay xuống. Hắn nghĩ đến thời gian, chẳng lẽ đây là trận bàn thời gian, nếu như là trận bàn thời gian thật, Tiên giới đúng là chưa chắc đã có, cho dù có, cũng sẽ không có nhiều.

Nhưng có loại trận bàn thời gian thật không? Diệp Mặc Tu Chân đến bây giờ cũng không phải là người không biết gì, hắn đương nhiên biết Đại năng thực sự có thể khống chế tất cả đối địch, mà Đại năng hung hãn nhất là có khống chế không gian thời gian. Nhưng những đại năng này không phải Tu Chân giới có thể có được, đặc biệt là lĩnh vực thời gian, cho dù là Tiên giới cũng chưa chắc đã có?

Chẳng lẽ đây chính là trận bàn thời gian thật, Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên trở nên kích động, nếu như là trận bàn thời gian thật, cho dù hắn không thể dùng, hắn cũng có thể từ trong đó dẫn dắt đến lĩnh vực thời gian, đối với tiền đồ sau này của hắn cũng không thể lường trước được.

Vốn dĩ muốn ra ngoài, nhưng Diệp Mặc bây giờ đã xóa tan suy nghĩ đó, ngược lại hắn lại ngồi trên linh mạch tập trung nghiên cứu trận bàn trong tay mình.

Trận bàn này với những trận bàn mà bình thường Diệp Mặc luyện chế ra quả thực khác nhau hoàn toàn, chẳng những là lý luận trận bàn và bố trí trận điểm hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của Diệp Mặc lúc trước. Cho dù là cách luyện chế, còn cả dùng nguyên liệu gì để luyện chế, Diệp Mặc cũng không nhìn ra được.

Diệp Mặc đến cả việc cái này có phải là trận bàn hay không cũng không nhận ra được, càng không cần nói đây là trận bàn cấp mấy. Cầm lấy trận bàn kỳ quặc trong tay lên, Diệp Mặc trầm ngâm nhìn, hắn dường như nhìn thấy một thiên đường trận pháp mới.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc thở ra, hắn cảm giác trận bàn này quá phức tạp, hắn bây giờ chỉ có thể mò tới chút lông bên ngoài của nó mà thôi.

Mặt trên của trận bàn có bảy cái lỗ trũng, Diệp Mặc suy nghĩ muốn đặt vào đó bảy viên linh thạch thượng phẩm, nhưng bảy viên linh thạch thì lại không có chút phản ứng gì.

Lấy bảy viên linh thạch thượng phẩm ra, Diệp Mặc lại lắp bảy viên linh thạch cực phẩm vào, linh thạch cực phẩm của hắn bây giờ cộng lại cũng không quá năm mươi viên, số linh thạch này đều là khi hắn giết những tu sĩ mà lấy được, bảy viên linh thạch này đã hao đi một nửa rồi.

Khiến cho Diệp Mặc mừng rỡ chính là, sau khi bảy viên linh thạch cực phẩm này gắn lên trên trận bàn, thì trận bàn đó không ngờ lại chuyển động thật, mặc dù chuyển động chậm chạp, nhưng nó cũng đã chuyển động thật sự rồi.

Ước chừng qua được nửa tuần hương, bảy viên linh thạch cực phẩm đó hình thành một màn ánh sáng, màn ánh sáng này nhanh chóng bao phủ lấy Diệp Mặc.

Sau khi nhìn thấy màn ánh sáng này Diệp Mặc nhất thời vẻ mặt kinh sợ, trong nháy mắt liền vui mừng kinh ngạc. Hắn cũng đã hiểu ra rồi, trận bàn này chính xác là trận bàn thời gian, hơn nữa còn là một trận bàn gia tốc thời gian vô cùng quý báu trong số những trận bàn thời gian, vũ khí lợi hại nhất của tu sĩ tu luyện

Đây quả thực là đồ vật trong truyền thuyết, trận bàn gia tốc thời gian, phải nói Tiên giới không có mặc dù cũng hơi khoa trương một chút, nhưng thứ này chính xác quá quý giá.

Diệp Mặc khẳng định cho dù hắn lấy ra thiên hỏa đứng Top 3, người ta cũng chỉ chăm chăm nhìn trận bàn thời gian này. Thứ này quá nghịch thiên rồi. Linh Hồn Thể không biết khi còn sống là một Đại năng gì, không ngờ lại có thứ nghịch thiên như này, thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị thiên hỏa của Diệp Mặc không may thiêu chết.

Diệp Mặc nhìn linh thạch cực phẩm trong lỗ trũng tiêu hao dường như quá lớn, lập tức biết được đây mặc dù là trận bàn thời gian, cũng không phải người bình thường có thể dùng được, linh thạch cực phẩm nói không chừng còn là linh thạch cấp thấp nhất để khởi động nó.

Mặc dù Diệp Mặc bây giờ muốn lập tức bắt đầu nghiên cứu trận bàn thời gian này, hắn muốn nghiên cứu ra trận bàn thời gian không tốn nhiều linh thạch mấy, nhưng hắn cũng không muốn linh thạch cực phẩm của hắn lại bị tiêu hao hết một cách vô ích. Vội vàng lấy ra một viên Nguyên Anh đan nuốt vào, suy nghĩ một chút lại lấy ra bảy viên linh thạch cực phẩm khác cho vào lỗ trũng, rồi mới bắt đầu tu luyện.

Bên cạnh linh mạch Dược Vương và Khổ Trúc, vừa không ngừng nuốt Nguyên Anh đan và Thanh La đan để tu luyện. Diệp Mặc liền cảm giác được tu vi của mình dường như ngồi trên một loại thang máy vậy, một đường thẳng tiến

Từ Nguyên Anh tầng thứ sáu tăng vọt lên Nguyên Anh tầng thứ sáu đỉnh phong dường như không tốn nhiều thời gian, Diệp Mặc sau khi cảm giác được chân nguyên lưu chuyển càng mãnh liệt hơn, lại càng không dám dừng lại chút nào. Hắn biết bốn mươi viên linh thạch cực phẩm mặc dù giá trị cực kỳ cao, nhưng nói không chừng chỉ có thể duy trì cái trận bàn này gần hai tháng mà thôi.

Sau đó Diệp Mặc điên cuồng vận chuyển Tam Sinh quyết, dùng đan dược tu luyện, linh khí của linh mạch Dược Vương và Khổ Trúc dưới linh mạch cũng đều bị kích phát rồi.

Từng luồng lốc xoáy linh khí vô cùng khổng lồ hình thành trên đỉnh đầu Diệp Mặc, chi chít, cuối cùng hình thành mấy dòng lốc xoáy linh khí, còn linh khí quanh người Diệp Mặc thậm chí đã hình thành thực chất.

Lúc này nếu như bên cạnh Diệp Mặc, chỉ có thể thấy kinh mạch trên thân thể hắn không ngừng phát ra những tiếng “Cô cô”, dường như đang bị mở rộng, lại giống như âm thanh lưu chuyển chân nguyên. Về sau, một Nguyên Anh ba tấc lại lơ lửngphía trên Diệp Mặc, trong tay không ngừng thủ thế Tam Sinh quyết, hấp thu linh khí càng nhiều càng đậm.

Không cần nói đến xung quanh Diệp Mặc, đến cả Thế giới Kim Trang, cũng bị linh khí dày đặc lấp đầy, đến cả Tuyết Nhung Hồ và Ngân Tử thậm chí cũng chen lấn đến bên linh mạch Dược Vương, còn Vô Ảnh lại bay đến bên cạnh Khổ Trúc không nhúc nhích gì.

Răng rắc, răng rắc…

Âm thanh không ngừng truyền đến, Diệp Mặc nhắm mắt lại, trong lòng cũng biết những âm thanh răng rắc đó là những linh thạch cực phẩm đầu tiên cho vào đã bị vỡ nát.

Có Khổ Trúc bên cạnh, Diệp Mặc không chú ý gì đến cảnh giới thăng cấp quá nhanh, điên cuồng hấp thụ linh khí. Cũng may linh khí để cho hắn tu luyện mặc dù quá kinh khủng, nhưng cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh.

Sau đó Diệp Mặc nuốt viên Thanh La đan thứ ba, hắn cảm giác được toàn bộ kinh mạch của mình dường như lại lần nữa lột xác, dòng chảy chân nguyên trong cơ thể hắn lại càng hùng hậu. Không chỉ gấp mấy lần so với lần trước, Diệp Mặc biết rằng hắn lại lần nữa đột phá, tiến đến Nguyên Anh tầng thứ bảy.

Diệp Mặc dừng tu luyện lại, hắn cảm thấy mình tu luyện cũng đã gần ba tháng rồi.

Hiệu quả tu luyện của linh mạch Dược Vương so với linh thạch thông thường và linh mạch hạ phẩm không biết cũng là cao bao nhiêu, nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn sở dĩ có thể thăng cấp nhanh như vậy, ngoài linh mạch Dược Vương này ra, công lao chủ yếu nhất phải nói đến Khổ Trúc. Không có Khổ Trúc, cho dù là linh mạch Dược Vương, hắn cũng không thể trong thời gian vài tháng lại từ Nguyên Anh tầng thứ sáu thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ bảy.

Vì mấy tháng này là dưới sự tác động của trận bàn gia tốc thời gian, Diệp Mặc vẫn không biết tỉ lệ thời gian của trận bàn gia tốc thời gian này so với bên ngoài, thời gian ba tháng thì thế giới bên ngoài đã trải qua bao nhiêu thời gian? Đáng tiếc hắn không có linh thạch cực phẩm nữa, nếu không, hắn còn có thể tiếp tục tu luyện.

Mặc dù không dùng đến trận bàn thời gian, tu luyện bên cạnh linh mạch Dược Vương và Khổ Trúc, Diệp Mặc chắc rằng chỉ cần không đến hai năm, hắn cũng có thể thăng cấp lên Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi, Không nói Khinh Tuyết vẫn đang ở đan thành, chính là Lạc Ảnh bế quan xong, nhất định cũng sẽ tìm hắn. Cho nên hắn cần phải đi tìm Lạc Ảnh trước, không cần chờ đến lúc Lạc Ảnh đi tìm hắn.

Đồng thời Diệp Mặc cũng nghĩ đến, nếu như sau này hắn muốn tiết kiệm thời gian tu luyện, muốn tận dụng trận bàn này, hắn phải đến nơi nào để thu thập linh thạch cực phẩm? Nhưng linh thạch cực phẩm lại quá quý giá, hơn nữa trận bàn thời gian này giống như kẻ tham ăn linh thạch, đến nơi nào mới có thể lấy dược nhiều linh thạch cực phẩm như vậy chứ?

Diệp Mặc nhanh chóng chuyển ánh nhìn xuống dưới linh mạch Dược Vương dưới chân mình, không có linh thạch cực phẩm, hắn không phải có linh mạch sao? Mặc dù linh mạch không có cách nào có thể trực tiếp nạm khảm vào lỗ trũng của trận bàn, nhưng hắn có thể bố trí dẫn linh trận mà.

Hắn đến cả dẫn lôi trận cũng có thể bố trí được, bố trí một dẫn linh trận thì có là cái gì?

Nghĩ tới linh mạch Dược Vương, Diệp Mặc lập tức bắt đầu luyện chế trận kì, chỉ cần thời gian vài ngày, hắn có thể luyện chế ra mấy chục trận kỳ, sau đó đặt trận bàn lên trên linh mạch Dược Vương, bắt đầu bố trí dẫn linh trận pháp xung quanh linh mạch và trận bàn.

Trận bàn thời gian có bảy lỗ trũng, hắn cần phải bố trí bảy dẫn linh trận.

Bố trí dẫn linh trận đối với Diệp Mặc mà nói quả thực không có áp lực gì lớn, hắn lo lắng chính là cuối cùng hắn không chế trận kì, trận bàn này có bị khởi động hay không.

Ngày thứ năm, Diệp Mặc bố trí xong trận pháp, đồng thời bỏ trận kỳ xuống, bảy luồng linh khí giống như thật nhất thời bổ sung đầy đủ bảy lỗ trũng của trận bàn, cả trận bàn liền trở nên đầy đủ linh khí.

Ngay sau đó, trận bàn bắt đầu xoay tròn, khi mới bắt đầu vẫn còn tương đối chậm, nhưng ngay sau đó thì trận bàn càng lúc càng nhanh, cuối cùng xung quanh trận bàn hình thành một màn sương linh khí nhàn nhạt.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, hắn biết cách này đã thành công, lại càng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức bắt đầu tu luyện lần nữa.

Phá Hổ đan, Nguyên Anh đan, Thanh La đan bây giờ đối với Diệp Mặc mà nói đều không còn đáng giá nữa, hắn điên cuồng hấp thụ linh mạch Dược Vương đồng thời tu luyện, những đan dược này lại càng một viên cũng không cần.