Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1175: Người nào muốn Linh Tủy thì đứng ra



Bỗng nhiên có một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ra nói với Vô Lượng Hải:

- Tên họ Phổ kia, anh tai nào nghe thấy Vô Cực tông vây bắt Diệp Mặc? Tại sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Anh dám chịu trách nhiệm với những gì anh nói không?

Phổ Trình nghe thấy giọng nói này trong lòng kinh ngạc, đang định tức giận, nhưng lại nhìn thấy đạo cô lúc trước của Thanh Mộng trai, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nếu như không phải người ở trong này đông đến vậy, nói không chừng gã sớm đã giết mấy đạo cô của Thanh Mộng trai để diệt khẩu rồi. Người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hư Thần hậu kỳ mà thôi, lại dám hết lần này đến lần khác châm chọc mình.

Vô Cực tông và Lôi Vân tông quả thực đã phát thông báo rồi, nhưng chuyện này gã có thể nói sao? Người ta bí mật thông báo và còn là môn phái có quan hệ tương đối tốt với bọn họ, một khi tìm được tung tích của Diệp Mặc sẽ lập tức thông báo, thì sẽ nhận được một khoản thù lao đặc biệt. Nguyên nhân chính là Huyền Băng phái và Phiêu Miểu tiên trì biết Vô Cực tông và Lôi Vân tông phải giết chết Diệp Mặc, vẫn còn đang phát lệnh truy nã hắn, mà Đan thành lại không có bất kỳ tin tức nào, lúc này mới trục xuất đệ tử môn phái của mình.

Nhưng trưởng lão tu sĩ Biến Kiếp kia của Huyền Băng phái lại bị người ta giết chết rồi, cũng phải tự nuốt cục giận này rồi, rõ ràng là sợ Vô Cực tông và Lôi Vân tông bắt tay với nhau. Nhưng Diệp Mặc dù sao cũng là thành chủ danh dự của Đan thành, đến Vô Cực tông và Lôi Vân tông cũng phải bí mật phát lệnh truy nã, còn mình thì lại kích động, không ngờ lại nói ra.

Nghĩ tới đây, gã trừng mắt nhìn tu sĩ Hư Thần vừa nãy nhận ra Ninh Khinh Tuyết, tên này sau khi nhận ra Ninh Khinh Tuyết, lập tức nói một câu Diệp Mặc ở đây. Y chắc chắn cũng nhớ ra lợi ích của việc báo cáo tung tích của Diệp Mặc, nhưng tên này không ngờ lại bình tĩnh hơn mình, cũng không nói ra chuyện Diệp Mặc bị Vô Cực tông và Lôi Vân tông phát lệnh truy nã bí mật.

Nghĩ đến tên tiểu tử khiến mình lỡ miệng, Phổ Trình lại dậy lên sát ý đới với tên tu sĩ Hư thần này. Vô Cực tông chặn Diệp Mặc lại, Vô Cực tông và Lôi Vân tông bắt tay nhau âm thầm phát lệnh vây bắt Diệp Mặc, điều này mọi người đều biết, nhưng chuyện này rõ ràng không thể hồ đồ mà nói ra được.

- Vị sư muội này của Thanh Mộng trai lo lắng quá rồi, Phổ Trình chỉ là trong lòng đoán vậy mà thôi, cũng không phải là nói Vô Cực tông đang đuổi giết Diệp Mặc.

Hồ Quý Minh của Thần Phong cốc bỗng nhiên nói.

Phổ Trình nghe thấy Hồ Quý Minh nói vậy trong lòng lập tức vui mừng, Vô Lượng Hải sợ Thanh Mộng trai, nhưng Thần Phong Cốc người ta thì không sợ chút nào cả. Gã lập tức ôm quyền nói với Hồ Quý Minh:

- Cám ơn anh Hồ nói một câu công đạo, tôi quả thực chỉ là suy đoán mà thôi.

Hồ Quý Minh mỉm cười, khua tay nói:

- Anh Phổ tu vi cũng là Ngưng Thể đỉnh phong rồi. Muốn làm cái gì thì đâu còn cần nhìn sắc mặt người khác? Cho nên anh Phổ khách sáo rồi, tôi chỉ là nói một câu công đạo mà thôi.

Phổ Trình cười ha hả, không do dự gì nữa, bước lên giơ tay chộp tới Ninh Khinh Tuyết, miệng nói:

- Linh tủy này tôi lấy chắc rồi, ha ha…

Những người xung quanh thầm lắc đầu, tên béo Vô Lượng Hải này bị Hồ Quý Minh người ta đưa đến đầu súng rồi mà không biết chút gì.

Thanh Hàn vẫn còn muốn nói cái gì đó, lại bị một đạo cô đứng bên cạnh kéo lại, rõ ràng biết cho dù người khác sợ Thanh Mộng trai nhưng cũng không sợ ba người các cô. Tu vi cao nhất cũng chỉ là Hư Thần hậu kỳ mà thôi, ở đây tu sĩ Hư Thần quả thực không là cái gì cả.

Thình thịch.

Một tiếng chân vang vọng đến, tay của Phổ Trình vẫn còn chưa chạm tới Ninh Khinh Tuyết, đã bị một đòn của Lâm Dị Bán đánh bay khoảng hơn mười bước.

Lâm Dị Bán đứng bên cạnh vẫn trong tư thế chuẩn bị, còn Phổ Trình thì dưới đòn công kích, kết quả chỉ một chiêu thôi mà đã thất thế rồi.

- Mày muốn chết à.

Phổ Trình trừng mắt nhìn Lâm Dị Bán bỗng nhiên duỗi tay ra, chuẩn bị phóng ra hơn một đôi phi bạt. Đôi phi bạt đó vẫn chưa được phóng ra, liền phát ra âm thanh oong oong, khí thế cực kì kinh người. Phi bạt này đã là một chân khí trung phẩm à nha.

Sắc mặt Lâm Dị Bán ngưng trọng, đồng thời phóng ra một cây giáo dài, đây là lần đầu tiên anh ta phóng pháp bảo ra, là một món chân khí hạ phẩm.

- Anh vẫn chưa về.

Đường Bắc Vi có chút sốt ruột.



Diệp Mặc vừa định bỏ hai viên linh thạch vào vết lõm trên truyền tống trận, lại phát hiện ra khoảng không gian vừa rồi hắn mới độ kiếp có chút kì lạ. Bởi vì sau khi hắn lấy linh mạch, sự sống ở đây trong chốc lát liền trở nên khô cứng, nhưng lại có một chỗ vẫn nguyên như cũ.

Đó là một đỉnh băng bên ngoài cách truyền tống trận khoảng mấy nghìn mét, đỉnh băng đó dường như không bị mất đi sự sống, không những vậy, trên đỉnh băng đó dường như còn có một thứ giống như một đóa hoa băng vậy, đóa hoa băng đó không ngờ lại rất tươi tốt.

Diệp Mặc lập tức ra khỏi truyền tống trận, lắc mình một cái liền đến chỗ đỉnh băng kia.

- Băng La?

Diệp Mặc vừa mới nhìn đã nhận ra đóa hoa băng trước mặt mình, không ngờ là linh thảo cấp chín Băng La, hơn nữa đã là một Băng La trưởng thành.

Băng La, linh thảo cấp chín, linh dược chủ yếu để luyện chế đan dược Thiên cấp cửu phẩm Chân La đan, Chân La đan đồng thời cũng là đan dược chủ yếu để tu sĩ Biến Kiếp thăng cấp lên Hóa Chân, nhưng lại quý giá hơn nhiều so với Chân Linh đan.

Chủ yếu là vì Chân Linh thảo để luyện chế ra Chân Linh đan có thể trồng được, chỉ có điều phải dùng nhiều công sức, tốn nhiều thời gian mà thôi, thỉnh thoảng cũng được tìm thấy ở một số nơi mật địa. Nhưng Băng La luyện chế ra Chân La đan lại rất hiếm gặp, hơn nữa không thể trồng được, nhưng Chân La đan lại có thể khiến cho cơ hội tu sĩ Biến Kiếp tăng bốn thành khi thăng cấp lên Hóa Chân, gấp đôi Chân Linh đan.

Ngoại trừ những thứ này Băng La còn có tác dụng cực kỳ quan trọng, nó còn là một thứ để giải độc, còn có thể giải trừ Nguyên Thần trúng độc.

Diệp Mặc không ngờ ở đây lại có thể gặp được một gốc Băng La, không tìm được Chân Linh thảo, bây giờ lại hay, tìm thấy một gốc Băng La trước.

Dường như không cần nghĩ ngợi gì, Diệp Mặc liền nhổ gốc Băng La này lên, đồng thời đựng nó vào một hộp ngọc, chẳng những liên tục đánh cấm chế vào, còn đem gốc Băng La này đặt lên trên linh mạch Dược Vương.

Băng La sau khi được nhổ lên, dưới gốc vẫn còn nồng đậm linh khí, Diệp Mặc lập tức liền biết được ở đây cũng có một nguồn linh khí.

Có lẽ ở đây cũng là một tiểu linh mạch, đối với linh mạch, bây giờ Diệp Mặc dường như có một kiểu chấp nhất, chỉ cần nhìn thấy rồi, hắn phải lấy đi bằng được.

Diệp Mặc lại lần nữa thi triển thuật độn thổ, bắt đầu tìm kiếm theo luồng linh khí. Một ngày sau, Diệp Mặc cảm giác mình càng ngày càng tiến gần đến nguồn linh khí, bỗng nhiên thông tấn châu có tin truyền đến, là của Đường Bắc Vi.

Không có chuyện gấp, Bắc Vi biết mình đang độ kiếp, không thể truyền tin tức đến được. Diệp Mặc lại không để ý đến nguồn linh khí kia nữa, lập tức ra ngoài. Bất kỳ bảo vật nào cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Đường Bắc Vi.



- Không biết tự lượng sức mình.

Phổ Trình nhìn Lâm Dị Bán bị gã đánh vỡ đan điền, xoa xoa vết máu ở khóe miệng rồi cười khẩy.

- Dị Bán…

Từ Đồng đã tiến đến, đỡ Lâm Dị Bán dậy, đan điền đã bị phế, khác gì với phế nhân.

- Ha ha, anh Phổ thủ đoạn tốt, thủ đoạn tốt.

Hổ Quý Minh thấy Lâm Dị Bán bị phế, lập tức vỗ tay tán thưởng nói.

Nói xong y lại nhìn linh tủy trì còn lại nói:

- Ở đây vẫn còn bảy linh tủy trì hoàn chỉnh, hai linh tủy trì còn một nửa, tôi lấy hai cái

Phổ Trình căn bản cũng không thu phi bạt đang trôi nổi trên đỉnh đầu, liếc mắt nhìn Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh nói:

- Hai người con gái này và linh tủy trì mà họ dùng tôi đều muốn hết.

- Tôi cũng muốn có một cái

Một gã tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ chín bước lên một bước nói.

Những người còn lại đều đang do dự, vì những linh tủy trì này không phải của người bình thường, là của đan vương thất phẩm Diệp Mặc, mà Diệp Mặc thì vẫn còn trong này, ai mà biết được hắn đã chết hay chưa? Một khi hắn chưa chết, dùng linh tủy trì của hắn thì hậu quả sẽ thế nào?

Nhưng do dự cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, khi một tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ chín khác cũng đứng ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng

- Những linh tủy trì này là của tôi, tôi không cho ai hết, anh làm gì được tôi sao?

- Anh.

Đường Bắc Vi vẫn nhớ đến anh, bây giờ cô vừa nghe thấy giọng nói này truyền đến liền biết được anh đã trở về.

Mấy người Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh lập tức bước về phía Diệp Mặc, mặc dù đều biết Diệp Mặc không phải đối thủ của những người này, nhưng Diệp Mặc trở về thật giống như có chỗ dựa vững chắc vậy.

- Anh Diệp, đan điền của anh Lâm đã bị hủy rồi.

Lạc Phi có chút thương cảm nói nhỏ một câu.

Diệp Mặc thấy Từ Đồng đang vạn phần đau lòng ôm lấy Lâm Dị Bán bỗng nhiên nói:

- Chị Từ không cần phải đau lòng, tôi là Đan vương thất phẩm, chỉ là đan điền bị hủy thôi thì ngại gì cơ chứ.

Từ Đồng đang đau thương nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, bỗng nhiên trở lên vui vẻ, đúng vậy, Diệp Mặc là Đan vương thất phẩm, nói không chừng hắn có cách khôi phục lại đan điền của Dị Bán.

Không đợi Từ Đồng nói lời cảm kích, Phổ Trình lại cười ha hả nói:

- Người khác sợ Diệp Mặc, nhưng tôi thì lại không sợ. Hôm nay tôi phải giết anh ở đây, thì đã làm sao? Một người chết như anh còn có thể bảo vệ được vợ anh sao? Tên họ Diệp kia, Phổ Trình tôi muốn giết anh lâu lắm rồi. Ngô Dự của Vô Lượng Hải chúng tôi hẳn là đã mất mạng trong tay anh rồi? Hôm nay anh phải đền mạng cho Ngô Dự.

Nói xong đôi phi bạt phát kích những tiếng “Ki…Ki” chói tai, dường như lúc nào cũng có thể vỗ chết Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn mười mấy người trước mặt một vòng, lạnh lùng nói:

- Có ai còn muốn linh tủy trì của tôi, thì đứng hết ra, đợi lát nữa nếu như cùng một chỗ với mấy con lợn này thì đừng trách tôi không khách khí.

Diệp Mặc lúc này đột nhiên hiện thân, một số tu sĩ nóng lòng muốn tỉ thí nhất thời lùi lại. Mặc dù tu vi của Diệp Mặc không cao, nhưng người ta là thành chủ danh dự của Đan thành, còn là một Đan vương thất phẩm. Đan thành bây giờ vì chiinh1 phó thành chủ không có mặt, cho nên không phát biểu suy nghĩ về việc của Diệp Mặc, ai mà biết được sau khi hai vị thành chủ trở về, lại có nổi giận chuyện Diệp Mặc bị truy giết hay không? Huống chi là những tu sĩ tham dự vào việc giết Diệp Mặc.

- Anh là Ninh Tiểu Ma?

Thanh Hàn nhìn Diệp Mặc giọng điệu vui mừng hỏi.

Diệp Mặc gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Đúng vậy, Thanh Hàn sư tỷ, không biết Thanh Nghi và Thanh Nguyệt có khỏe không?

- Đúng là sư đệ Tiểu Ma rồi, có thể gặp được cậu là tốt quá rồi.

Thanh Hàn lập tức vui mừng nói, rồi lại tiếp tục bổ sung;

- Bọn họ rất khỏe, thường nhắc tới em đấy, Thiện trưởng lão cũng thường xuyên nhắc đến em.

Nói xong, Thanh Hàn quay người nói với hai cô gái:

- Sư tỷ, chúng ta cùng đi qua bên Tiểu Ma sư huynh đi, Tiểu Ma sư huynh đã từng cứu chúng em.

Vị sư tỷ của Thanh Mộng trai khách sáo nói với Diệp Mặc:

- Hóa ra Diệp thành chủ ở đây, linh tủy trì là của Diệp đan vương, Thanh Mộng trai chúng tôi dĩ nhiên không dám ngấp nghé.

Nói xong, vị sư tỷ này lôi hai sư muội kia rời khỏi đám người, nhưng không đi tới bên cạnh Diệp Mặc, mà đứng ở một bên khác. Rõ ràng mặc dù bọn họ không muốn đối địch với Diệp Mặc, nhưng cũng không muốn đối địch với mấy người Hồ Quý Minh của Thần Phong cốc.