Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1192: Mông Kì xin giúp đỡ



Sau khi cáo từ Mông Hàn An, Diệp Mặc được Vương Hóa Năng sắp xếp chỗ ở ở Chân Bảo Liên. Trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ về tin tức mà Mông Hàn An đưa cho, “mười hai bậc đan vương” ở Đan thành cũng chỉ là một món tiên khí, cái này từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nghĩ qua. Hắn cũng không ngờ những tu sĩ ở Tu Chân giới, không ngờ lại có thể luyện chế ra tiên khí, vậy thì vị luyện khí sư kia chắc hẳn phải tài giỏi như nào?

Nhưng mình cũng không kém, ở nơi này chỉ trong thời gian ngắn, cũng đã có thể luyện chế ra linh khí cực phẩm rồi. Cái đáng lo duy nhất của hắn chính là, hắn không tin lắm vào lời chấp thuận của Mông Hàn An. Vì sau chuyện này hắn nghĩ lại những lời mà Mông Hàn An nói lúc đó, “tên Ung Lam Y dù là rất bênh con gái của gã, trong đại hội thập bát bàn cũng không thể làm gì được anh”.

Trong cuộc đấu thì không có chuyện gì, nhưng đấu xong rồi thì sao?

Không tin vào lời hứa của Mông Hàn An, không phải là hắn không tin tưởng nhân phẩm của người phụ nữ trung niên này, mà là không tin tưởng vào sức mạnh của cô. Ở Tu Chân giới thì thực lực vi tôn, càng không cần nói đến Vô Tâm Hải động một tí là giết người.

Một khi cô gái điêu ngoa kia nhất định phải xử lý mình, chỉ cần minh chủ của Hải Tu Minh đồng ý rồi, Mông Hàn An tuyệt đối không bảo vệ được chính mình. Mông Hàn An sở dĩ thoải mái đưa ngọc giản cho hắn, chính là vì không sợ hắn chạy đi. Diệp Mặc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, lấy được đồ của người khác rồi mà lại chạy đi, không phải là tính cách của hắn. Huống chi hắn cũng biết, tuyệt đối chạy không được. Cho nên hắn mới hỏi Mông Hàn An, ở trong La Khúc thập bát bàn có thể trên đường mà rời đi được không.

Nhưng theo những gì Mông Hàn An nói, trừ phi lên đỉnh La Khúc thập bát bàn, hay sẽ bị truyền tống ra ngoài, trong đám người, hắn chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng ký thác lên người Mông Hàn An. Lúc trước Diệp Mặc cũng không dám hoàn toàn tin tưởng vào Mông Hàn An, bây giờ nghĩ lại những gì cô ấy nói lúc đó, lại càng không dám tin.

Căn cứ vào những gì Mông Hàn An nói, từ trước tới giờ chưa có ai đăng đỉnh La Khúc thập bát bàn, nhiều lắm cũng chỉ là bàn thứ mười hai đã bị truyền tống ra ngoài, vậy thì mình có thể đăng đỉnh sao?

Nhưng nếu như có thể đăng đỉnh được, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không để sự an nguy của mình giao cho Mông Hàn An. Chỗ dựa dẫm lớn nhất của hắn chính là tông sư trận pháp cấp tám, điều này không một ai có thể biết được.

Hắn tin rằng tông sư trận pháp cấp tám trong vòng một trăm tuổi cho dù là có, cũng là vô cùng ít ỏi. Theo những gì Mông Hàn An nói, trong La Khúc thập bát bàn ngoại trừ cần tu vi, quan trọng hơn chính là trình độ trận pháp. Nói không chừng hắn có thể dựa vào trình độ trận pháp cấp tám của mình xông qua bàn thứ mười tám. Chỉ cần đến được đỉnh bàn thứ mười tám, hắn sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó mình sẽ vô cùng cẩn thận, không để cho những tu sĩ Hóa Chân kia phát hiện được.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc dần dần yên tâm, hắn đang định lấy miếng ngọc giản mà Mông Hàn An đưa cho hắn ra nhìn, rốt cục Tiên Khuyên Hoa nằm ở chỗ nào trong lòng biển. Thần thức lại quét ra ngoài cửa, người đang bước đến không ngờ là cô gái tu vi Hư Thần hậu kì lúc trước cứ đứng im lặng đứng sau Mông Hàn An, tên Mông Kì.

Không đợi Mông Kì gõ cửa, Diệp Mặc mở cấm chế ra, ôm quyền nói với Mông Kì:

- Không biết Mông sư muội tìm tôi có chuyện gì?

Mông Kì đáp lễ lại Diệp Mặc, vẻ mặt có chút không được tự nhiên nói:

- Mông Kì chào Diệp sư huynh, mấy ngày nữa La Khúc thập bát bàn lại làm phiền đến Diệp sư huynh rồi.

Giọng nói nhẹ nhàng, lại giống như chim hoàng oanh hót nghe rất êm tai, khiến người ta cảm thấy như gió mùa xuân. Diệp Mặc không khỏi cảm thán cô Mông Kì này với Ung Du Nhi ngày trước cản đường mình cũng là phận nữ nhi xinh đẹp, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy?

Diệp Mặc cười ha hả, cất ngọc giản đi nói:

- Tôi còn phải cám ơn sự giúp đỡ của chị Mông, đưa cho tôi địa chỉ mà Tiên Khuyên Hoa đã từng xuất hiện.

Mông Kì mỉm cười, có thể là vì nói ra hai câu, ngữ khí trở nên tự nhiên lên một chút. Cô quay đầu nhìn cấm chế ở cửa của Diệp Mặc, không nói gì

Diệp Mặc giật mình, lập tức che cấm chế lại, lúc này mới hỏi:

- Mông sư muội có phải có chuyện muốn nói không? Mời ngồi xuống trước đã.

Mông Kì thấy Diệp Mặc che cấm chế lại, lúc này mới hít một hơi nói:

- Diệp sư huynh, nếu như anh đắc tội với Ung Du Nhi rồi, tôi khuyên Diệp sư huynh đừng tham gia La Khúc thập bát bàn nữa. Cô Ung Du Nhi đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, cho dù sư phụ tôi có giúp anh cũng vô ích. Giáo chủ Ung Lam Y của Thông Hải giáo rất yêu chiều Ung Du Nhi, trước đại hội sẽ không động đến anh, nhưng sau đại hội 100% sẽ tìm đến anh, thậm chí sẽ giết anh. Vương sư bá của Hải Tu Minh tuyệt đối sẽ không vì anh mà trở mặt với giáo chủ Ung Lam Y của Thông Hải giáo đâu. Huống chi, cái mà anh động đến còn là pháp bảo Phong xa mà Ung Du Nhi thích nhất nữa.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, quả nhiên chuyện là như này, cô Ung Du Nhi kia hắn cảm thấy cũng không phải là một người dễ đối phó. Nhưng hắn không biết vì sao Mông Hàn An lại lợi dụng hắn, còn Mông Kì lại báo cho hắn biết. Hắn và Mông Kì căn bản không quen biết gì, Mông Kì không có lý do gì là lại vì hắn mà nói xấu sư phụ của cô.

Mông Kì lại tiếp tục nói:

- Đã từng có một tu sĩ Thừa Đỉnh từ ngoài đến, còn trên Lăng Đảo đụng độ với Ung Du Nhi, nói là đụng độ, thực ra cũng chỉ là nhìn Ung Du Nhi không thuận mắt, tùy miệng mắng Ung Du Nhi vài câu ngang ngược mà thôi. Kết quả tên tu sĩ đó chạy tới đến Thương hải tam đảo, vẫn còn bị giáo chủ của Thông Hải giáo bắt về, cuối cùng đến hồn phách cũng bị thiêu đốt.

Diệp Mặc hít vào một hơi, người này quả là độc ác. Nếu như tu sĩ Thừa Đỉnh chỉ là mắng một câu cũng đốt cháy hồn phách, vậy thì mình đốt Phong xa của đối phương, không biết sẽ bị xử lý thế nào?

Lúc này cái mà Diệp Mặc nghĩ không phải là chuyện La Khúc thập bát bàn nữa rồi, mà là một khi hắn không có cách nào vượt qua bàn thứ mười tám được, thì sẽ phải chạy trốn thế nào.

- Cô vì sao lại giúp tôi?

Diệp Mặc định thần lại, Mông Kỳ sao lại giúp hắn?

- Bởi vì tôi có cách giúp anh chạy trốn khỏi Lăng Đảo được, nếu như anh đồng ý, tôi có thể giúp anh rời khỏi Lăng Đảo, nhưng có một điều kiện.

Khi câu nói cuối cùng của Mông Kỳ được nói ra, Diệp Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Mông Kì không có bất kì yêu cầu nào với hắn, hắn thật sự không thể tin được lời nói của cô. Nhưng không phải không tin cô nói chuyện ngang ngược của Ung Du Nhi, mà là không tin cô giúp mình mà không cần báo đáp.

- Nói điều kiện trước đã.

Diệp Mặc trầm giọng nói.

Mông Kì bỗng nhiên khua tay lại bố trí ra vài cấm chế, nhưng cấm chế đó quả thực cấp quá thấp. Diệp Mặc nhìn rồi mỉm cười nói:

- Cô yên tâm đi, làm bất kì chuyện gì trong phòng của tôi, thì cũng không có ai có thể biết được. Đừng quên tôi là một cao thủ trận pháp.

Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Mông Kỳ đỏ mặt, không biết đã nhớ ra cái gì. Diệp Mặc trong lòng thầm mắng, cô Mông Hàn An trò chuyện vui vẻ, tại sao lại có đồ đệ ngượng ngùng đến vậy?

Mông Kỳ nhanh chóng định thần lại, sau khi mấp mé miệng, rồi dứt khoát nói:

- Tôi vốn dĩ không phải người của đại lục Lạc Nguyệt, càng không phải người của Lăng Đảo. Mười năm trước, tôi vì ngoài ý muốn đến một hoang đảo của Vô Tâm Hải trên đại lục Lạc Nguyệt, sư phụ tôi đúng lúc đi qua, tiện tay cứu tôi. Tôi cảm kích ân tình của sư phụ, rồi ở lại bên cạnh sư phụ. Lâu dần, tôi cũng dần quen với nơi này, cũng không muốn rời đi nữa.

Diệp Mặc nghe thấy Mông Kì nói vậy, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải là quá mức kì quái. Bản thân hắn chính là người từ trái đất đến, cũng không phải là người của đại lục Lạc Nguyệt. Mông Kỳ nói không rời đi, đó chính là nói cô có cách rời đi, đồng thời cũng chứng tỏ cô mặc dù không phải là người của đại lục Lạc Nguyệt, cũng không phải là đến từ trái đất. Nếu như là từ trái đất đến, cũng không có cách nào rời khỏi được.

Thấy Diệp Mặc cũng không ngạc nhiên lắm, Mông Kỳ lại có chút không quen lắm, nhưng tính cách của cô điềm đạm, chỉ là một lúc sau lại định thần lại được, tiếp tục nói:

- Nhưng năm ngoái thiếu chủ Ung Ô Tử của Thông Hải giáo đến Lăng Đảo, sau khi y nhìn thấy tôi, lập tức nói với sư phụ tôi và Vượng minh chủ muốn lấy tôi về Thông Hải giáo. Sư phụ tôi căn bản không có năng lực phản đối lại, Vượng minh chủ lại càng một câu cũng không dám từ chối.

Nói đến đây cô thấy Diệp Mặc vẫn không có chút kinh ngạc nào, ngược lại tự giễu nói:

- Tên Ung Ô Tử anh chưa gặp qua, nhưng em gái Ung Du Nhi của anh ta thì chắc hẳn anh đã gặp rồi.

Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng kinh ngạc hỏi một câu:

- Vậy Ung Du Nhi vẫn còn một ông anh trai nữa?

Trong lòng hắn đang nghĩ chính là, Ung Du Nhi ngang ngược như vậy, thì anh trai của cô ta còn lợi hại thế nào nữa?

Mông Kỳ buồn bã nói:

- Tính cách của Ung Ô Tử anh từ Ung Du Nhi cũng đoán được phần nào rồi, nói là một con quỷ cũng không quá đáng. Y cường bạo vợ bé của cha y, bị cha của y biết, chẳng những không trách y, mà lại tặng vợ bé của mình cho y. Còn người vợ bé kia sau khi tặng cho y, y lại nói không thích, không có hứng, ngược lại lại giết chết.

Diệp Mặc sững sờ, lại còn có một tên như vậy nữa, đây là cái gì với cái gì đây? Tên Ung Ô Tử tính cách như vậy, chẳng lẽ lại là di truyền từ yêu tu đời trước để lại sao?

- Tử phủ của tôi có cất giấu một miếng Phá không phù, nhưng không có cơ hội khởi động. Miếng Phá không phù này cần phải ở một nơi có linh khí cực nồng đậm mới có thể khởi động được, trở về chỗ của tôi. Cho nên tôi không có cách rời đi, cũng không có sức mà chạy trốn. Vốn dĩ tôi định đợi đến khi nào tu vi cao lên, lại đi tìm nơi có linh khí cực nồng đậm, đáng tiếc là tôi không đợi được đến lúc đó rồi. Lần này sau khi La Khúc thập bát bàn xong, tôi lại bị Hải Tu Minh dẫn đến Thông Linh đảo liên hôn rồi.

Mông Kỳ sau khi nói xong, sắc mặt có chút buồn bã nhìn Diệp Mặc, rõ ràng là muốn Diệp Mặc dẫn cô đi.

Thấy Diệp Mặc trầm mặc xuống không nói gì, cô lại càng sốt sắng nói:

- Tôi có thể dựa vào thân phận của tôi, dẫn anh đi xung quanh Lăng Đảo tham quan, rồi dẫn anh ra ngoài trận pháp của Lăng Đảo.

Diệp Mặc đột nhiên hỏi:

- Sao cô biết được tôi có thể dẫn cô đi được? Tôi chỉ là tu vi Ngưng Thể, ở Lăng Đảo lại có bao nhiêu Đại năng như này? Hơn nữa như vậy thật, cô tự mình có thể ra ngoài được, sau đó chạy trốn mà?

Mông Kỳ bỗng nhiên nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói:

- Bởi vì tôi căn bản chạy không được bao xa, mà anh thì lại không giống vậy, anh có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, nếu như anh không có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, Phong xa của Ung Du Nhi không thể đuổi theo anh nửa ngày cũng không đuổi kịp được. Phong xa của Ung Du Nhi là chân khí phi hành cực phẩm, một pháp bảo phi hành bình thường dưới sự truy đuổi của Phong xa căn bản cũng không chạy được bao xa.

Diệp Măc trong lòng kinh ngạc, cô Mông Kỳ này suy nghĩ cẩn thận, mình chỉ là tùy miệng nói ra một câu, không ngờ đã lộ ra nhiều như vậy.

Diệp Mặc gật đầu, không tiếp tục nói chuyện này nữa, mà lại nói:

- Mông sư muội, mặc dù suy nghĩ của cô rất kín kẽ, nhưng tôi chắc rằng cô nghĩ quá đơn giản. Chúng ta căn bản không cần thử, tôi cũng biết cô tuyệt đối không có cách nào dẫn tôi ra ngoài Lăng Đảo được, chẳng những cô không có cách nào dẫn tôi ra ngoài Lăng Đảo được, cho dù là bản thân cô cũng không có cách nào rời Lăng Đảo nửa bước, nếu không tin, cô có thể thử nhìn xem. Cho dù là sư phụ của cô không để ý đến cô, thì Vượng Thương cũng sẽ nhắm vào cô. Nhưng tôi cũng khuyên cô không cần thử, sau khi thử rồi ngược lại cũng chẳng tốt cho cô. Tôi cũng sẽ không đi thử, vì cách này của cô quá kém cỏi.

- Hả…

Mông Kỳ nghe Diệp Mặc nói xong, hơi sửng sốt. Một lát sau, liền cụt hứng mà ngồi xuống, cô biết cách nghĩ của mình chỉ là an ủi trong lòng cô một chút, có lẽ không muốn đem chuyện này trở nên gay go hơn mà thôi. Bây giờ Diệp Mặc không nể tình mà nói ra như vậy, khiến cô chợt tỉnh ngộ.