Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1213: Hồn của tôi đâu?



- Không thành công?

Biên Phượng Tháp vội hỏi.

Đằng Dịch gật đầu nói:

- Không thành công, nhưng cũng không thể nào trách Phong Hi được, mà là vì cha của Kế Hôn là Kế Hòa. Phong Hi nuôi dưỡng thần hồn của Kế Hôn mới được hơn một tháng, thậm chí chưa được nửa thời gian, Kế Hòa đột nhiên lại muốn thăm con gái của mình. Không biết vì nguyên nhân gì, sau khi ông ta đến Minh Nguyệt thành, không ngờ không báo cho Phong Hi biết, thậm chí còn đánh tất cả những hộ sĩ phá trận pháp tiến thẳng vào nơi mà Phong Hi phong tỏa. Khi Kế Hồn nhìn thấy con gái của mình và Phong Hi ngủ cùng nhau, hơn nữa quần áo xộc xệch, nhất thời giận tím mặt. Con gái của ông ta đã không còn thần hồn nữa, tên Phong Hi này không ngờ lại không bằng súc sinh, còn muốn trà đạp lên con gái ông ta.

Biên Phượng Tháp lại nghi ngờ hỏi một câu:

- Đây là Phong Hi dùng thần hồn của mình nuôi dưỡng thần hồn của Kế Hôn mà?

Đằng Dịch ừ một tiếng nói:

- Tôi cũng đoán như vậy, chắc là bị Kế Hòa hiểu lầm. Ông tát cho Phong Hi một cái, ôm lấy con gái của mình chỉ vào Phong Hi liên tiếp phun ra mấy ngụm máu nói: “Mày, mày…”

Thở dài một hơi, Đằng Dịch lại nói tiếp:

- Sau đó Kế Hòa vẫn còn nể tình cảm năm xưa với người bạn cũ Phong Thuần, cũng không giết chết Phong Hi, chỉ nói vài chữ mày, mày, rồi dẫn con gái rời khỏi Vô Tâm Hải. Nhưng đáng buồn là thần hồn của Phong Di đã trên người Kế Hôn để nuôi dưỡng thần hồn của Kế Hôn rồi, cho nên Kế Hòa dẫn con gái mình đi mặc dù không giết chết Phong Hi, Phong Hi cũng không có thần hồn, quả thực không khác gì đã chết.

- Haizz…

Đến cả Biên Phượng Tháp cũng thở dài một câu, cũng không biết nên đánh giá thế nào về thảm kịch này.

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Đằng Dịch nói:

- Kế Hòa kia chắc cũng phải là tu sĩ Hóa Chân rồi chứ?

Đằng Dịch gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nghe nói Kế Hòa và Phong Thuận đều là tu sĩ Hóa Chân rồi, hơn nữa đều là tu sĩ Hóa Chân cực kỳ lợi hại.

Diệp Mặc lại càng không tin nói:

- Một tu sĩ Hóa Chân lại không nhìn ra Dưỡng Hồn trận?

Dưỡng Hồn trận không phải là trận pháp gì quá thâm ảo, một tu sĩ Hóa Chân thượng cổ không nhìn ra, Diệp Mặc quả thực không thể tin nổi. Nếu Kế Hòa nhìn ra Dưỡng Hồn trận rồi, tại sao vẫn muốn làm như vậy?

Đằng Dịch lắc đầu nói:

- Cái này thì tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ là nghe người khác kể lại, còn cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ.

- Vậy Minh Nguyệt thành sao lại biến thành Lạc Hồn Khư?

Biên Phượng Tháp lại có chút nghi ngờ hỏi.

Đằng Dịch khẽ gật đầu nói:

- Cái này thì tôi cũng nghe nói qua, Kế Hòa sau khi dẫn Kế Hôn đi, thần hồn của Phong Hi cũng mất. Minh Nguyệt thành không có thành chủ, dần dần sụp đổ, mọi người bỏ đi hết. Chỉ có một số hộ vệ trung thành với Phong Hi thì mới ở lại. Theo thời gian trôi, trận pháp phòng ngự của Minh Nguyệt thành vì không có sự bảo vệ, nên bị yêu thú công phá, kết quả những người ở lại cũng bị yêu thú đánh chết. Còn những con yêu thú đó, cũng không biết vì nguyên nhân gì, sau khi vào Minh Nguyệt thành, thì cũng không ra nữa. Tất cả đều bị chết hết trong đó.

- Rồi sau đó bầu trời Minh Nguyệt thành dâng lên một màn sương mù màu tro xám, màn sương mù này chính là màn sương mù mà chúng ta nhìn thấy bây giờ đây. Sau đó có rất nhiều tu sĩ đều muốn đến xem xét, nhưng lại không có ai có thể ra được, nghe nói sau khi vào Minh Nguyệt thành rồi, thì có thể nghe thấy giọng nói của Phong Hi.

- Là giọng nói gì?

Biên Phượng Tháp lập tức hỏi.

Đằng Dịch nói:

- Nghe nói bên trong có một người không ngừng kêu “Hồn của tôi đâu rồi, hồn của tôi đâu rồi”… Còn những người bước vào đó nghe thấy giọng nói này, đều bị mất đi thần hồn một cách khó hiểu, nơi này sau đó bị người ta gọi là Lạc Hồn Khư.

- Nhất định là thần hồn của Phong Hi bị Kế Hòa mang đi, anh ta không cam tâm, cho nên mới hình thành một loại chấp niệm.

Biên Phượng Tháp khẳng định nói.

Đằng Dịch lại lắc đầu nói:

- Chưa chắc, tôi nghe nói anh ta gọi không phải là “Hồn của tôi đâu” mà là “Của tôi đâu”. Nói Phong Hi là do thương nhớ người con gái của mình, nhưng bất luận là thế nào, chấp niệm này hẳn là có.

Nói xong Đằng Dịch nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp Mặc huynh đệ, chúng ta là bạn bè, tôi cũng không nói mò. Truyền thuyết này là thật hay giả, thì tôi cũng không rõ.

- Thậm chí truyền ra ngoài như nào, tôi cũng không biết. Nhưng bên trong Lạc Hồn Khư quả thực là vào được mà không có đường ra, tôi hi vọng cậu cũng đừng vào đó, có chuyện gì, chúng ta có thể đến chỗ khác nghĩ cách được mà. Chỉ cần cậu có thể xóa đi dấu tích thần thức trên người mình, chúng ta sẽ có cách.

Biên Phượng Tháp cũng sốt ruột nhìn Diệp Mặc, rõ ràng cũng đồng ý với lời nói của Đằng Dịch. Hi vọng Diệp Mặc đừng tiến vào Lạc Hồn Khư, có thể đi cùng bọn họ.

Diệp mặc gật đầu nói:

- Đại Đằng, chúng ta có phải bạn bè hay không?

Đằng Dịch cũng không cần nghĩ ngợi gì nói:

- Diệp Mặc huynh đệ, chúng ta đương nhiên là bạn bè rồi, cho dù Diệp Mặc huynh đệ không coi Đại Đằng tôi là bạn, Đại Đằng tôi cũng coi anh là bạn, điều này còn phải hỏi. Hơn nữa tôi cũng biết, Diệp Mặc huynh đệ sớm đã coi Nhị Tháp và tôi là bạn bè rồi.

- Được.

Diệp Mặc vỗ vai Đằng Dịch nói:

- Tôi đương nhiên coi hai anh là bạn bè rồi.

- Điều này tôi biết.

Đằng Dịch lập tức nói. Nếu không phải là bạn bè, Diệp Mặc sao phải độ kiếp trước mặt hai người họ? Rồi sao phải nói hắn có thể hủy dấu tích thần thức?

Diệp Mặc lại nói:

- Nếu như tôi cần một loại linh dược mới có thể sống được, còn linh dược thì lại ở trong Lạc Hồn Khư, thì hai người có giúp tôi tìm ra loại linh dược đó không?

Đằng Dịch lập tức vỗ ngực nói:

- Điều này còn phải nói, Diệp Mặc huynh đệ cứu mẹ của tôi, thì cũng là cứu mạng tôi rồi. Chỉ là một Lạc Hồn Khư có nguy hiểm đi nữa, tôi cũng phải vào đó giúp anh.

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

- Vậy là được, một bạn tốt của tôi giống như anh, thậm chí còn có một tiền bối cần một loại linh thảo, loại linh thảo này cũng ở trong Lạc Hồn Khư, cho nên tôi phải vào trong đó tìm. Tôi nghĩ Đại Đằng, anh chắc là có thể hiểu được suy nghĩ của tôi đúng không.

Biên Phượng Tháp sớm đã biết cái mà Diệp Mặc cần chính là Tiên Khuyên Hoa, không nói gì. Đằng Dịch lại lập tức mượn cớ nói:

- Nên vào, Diệp Mặc huynh đệ, tôi cùng anh vào đó.

- Không cần, anh và Nhị Tháp rời khỏi đây trước, sau đó đợi tôi.

Diệp Mặc nói xong không đợi Đằng Dịch nói thêm gì, lại giải thích nói:

- Vì tôi có một loại công pháp có thể tránh được màn sương mù màu tro xám này, các anh vào cũng không có lợi gì.

Diệp Mặc vừa mới dùng Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, công pháp thần thức có hiệu quả, trong lòng sớm đã muốn vào trong đó xem xem. Nhưng hắn biết công pháp thần thức này cực kỳ ít ỏi, Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp chắc chắn không có loại công pháp này, cho nên một mình hắn đi vào vẫn yên tâm hơn chút.

- Cậu có thể tránh được màn sương mù màu xám tro kia?

Đằng Dịch kinh ngạc nói, sau khi hỏi xong lập tức nhớ ra chuyện vừa nãy, vội vàng nói tiếp:

- Tôi hiểu rồi, vừa nãy thần thức của anh quét vào không có việc gì, chắc là anh có cách đúng không?

- Đúng vậy.

Diệp Mặc khẳng định nói.

Diệp Mặc đã nói như vậy, Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp cũng không có ý kiến gì, Biên Phượng Tháp lại hỏi tiếp:

- Vậy chúng tôi đợi anh ở đâu?

Diệp Mặc trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Nhị Tháp, lúc trước đảo nhỏ nơi mà chúng ta gặp nhau đấy cũng không tồi đâu, các anh cứ đợi tôi ở đó cũng được. Nếu thuận lợi, trong vòng một năm tôi chắc chắn sẽ ra ngoài, nếu như quá một năm rưỡi, thì các anh không cần đợi tôi nữa.

Nơi mà Diệp Mặc nói, chính là nơi mà Mông Kỳ sử dụng phá không phù. Cách đó không xa chính là nơi giao nhau giữa Bắc Vọng châu và Lạc Hồn Khư, Diệp Mặc muốn về Bắc Vọng châu, đi qua đó thì cũng gần.

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp biết có khuyên Diệp Mặc đi nữa thì cũng không có tác dụng gì, sau khi dặn dò Diệp Mặc phải cẩn thận, hai người ngồi lên chân khí phi hành của Biên Phượng Tháp nhanh chóng rời khỏi Lạc Hồn Khư.

Sau khi Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp rời khỏi, ở đây lại càng lạnh lẽo trống vắng, trong Lạc Hồn Khư thỉnh thoảng lại truyền ra những âm thanh réo rắt, khiến người ta trống ngực đập thình thịch.

Nơi mà Diệp Mặc cảm thấy khó có thể nắm bắt nhất chính là tầng thứ bảy của Vẫn Chân điện, nhưng ở đây, hắn không ngờ cũng có một cảm giác giống như ở tầng thứ bảy của Vẫn Chân điện.

Nhìn màn sương mù màu tro xám che phủ lấy Lạc Hồn Khư. Diệp Mặc không chút do dự, trực tiếp xông vào trong, đồng thời xung quanh mình thi triển vài đường Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, Diệp Mặc quyết định một khi tình thế không ổn, hắn lập tức liền bước vào Thế giới trang vàng hoặc rút lui ra ngoài.

Bên trong Lạc Hồn Khư có linh thảo, cái đó là không thể nghi ngờ được, Đằng Dịch cũng nói, có người cầm linh thảo bước từ trong đó ra, rõ ràng bên trong có linh thảo là sự thật.

Diệp Mặc vừa mới bước vào Lạc Hồn Khư, thân hình của hắn liền bị màn sương màu xám tro bao phủ lấy, bên ngoài cũng không nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào nữa.

Trong lúc Diệp Mặc tiến vào Lạc Hồn Khư, đúng lúc có hai người con gái gần đó đi qua, tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào Lạc Hồn Khư.

- Chị, em không có nhìn lầm đấy chứ? Sao em lại nhìn thấy một tu sĩ bước vào Lạc Hồn Khư?

Người con gái mặc bộ đồ màu đỏ dụi dụi mắt, có chút không tin nói.

Người con gái mặc chiếc váy hoa đó cũng nghi ngờ nhìn nơi mà Diệp Mặc biến mất, một hồi lâu sau mới lẳng lặng nói:

- Em à, em không nhìn lầm đâu, vừa nãy đúng là có người bước vào Lạc Hồn Khư.

- Hả…

Hai chị em liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ mà lúc đầu Diệp Mặc đứng, nhìn Diệp Mặc tiến vào bên trong một hồi lâu sau cũng không nói câu nào.

Diệp Mặc vừa mới tiến vào Lạc Hồn Khư, lập tức cảm giác thần thức của mình căn bản không bị khống chế, cho dù là Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, cũng không có cách nào ngăn cản được sự mất phương hướng của thức hải của Diệp Mặc, có một loại phản kháng khiến hắn không muốn chống cự, khiến hắn cứ như vậy cũng không muốn làm gì nữa.

Nếu như không phải có Tam Sinh quyết, Diệp Mặc thậm chí không dám tưởng tượng, có lẽ bây giờ hắn đã bị lạc rồi.

Ngay sau đó, Diệp Mặc liền muốn rời khỏi Lạc Hồn Khư, giúp Kỷ Bẩm tìm Tiên Khuyên Hoa cũng rất quan trọng, nhưng nếu như mình đến cái mạng cũng không còn, cho dù tìm được Tiên Khuyên Hoa rồi, rồi ai có thể cứu sống được Kỷ Bẩm?

Nhưng Diệp Mặc quay người lại nhất thời lại trợn tròn mắt, hắn đã hoàn toàn rơi vào một thế giới bị vây kín bởi sương mù, còn hắn từ hướng nào bước vào đây, thì hắn hoàn toàn lại không xác định được.

Mà trong khoảng thời gian này, thức hải của hắn lại lần nữa quay cuồng, thần thức đao của Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát được phóng ra cũng dần dần trở nên mơ hồ, Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, một khi Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát không còn tác dụng, hắn quả thực trở thành người mất hồn.

Diệp Mặc vừa nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, liền cảm giác thấy thần thức đao của mình bổ ra đã không còn liên lạc gì với thức hải của hắn, còn không gian an toàn mà Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát cắt ra thì trong nháy mắt cũng hoàn toàn biến mất.