Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1217: Nước mắt Xá Lợi



Diệp Mặc lúc trước bố trí trận pháp hộ thành ở Mặc Nguyệt Chi Thành, hơn nữa không chỉ là một tầng trận pháp, bây giờ trong Lạc Hồn Khư căn cứ theo trận pháp ngày trước mà thay đổi, đối với hắn mà nói cũng không có gì là khó cả. Huống hồ bây giờ hắn đã là tông sư trận pháp cấp chín rồi, mà trong này trừ Ảo Trận ra, những trận pháp khác đều là trận pháp cấp tám.

Sau khi trận kì đầu tiên được thay đổi, cả trận pháp đã có một hình dáng cơ bản trong lòng Diệp Mặc, thay đổi những trận kỳ còn lại đối với hắn mà nói, tốc độ nhanh hơn. Một ngày sau, Diệp Mặc đã thay đổi toàn bộ trận kỳ trận môn xung quanh ảo trận. Diệp Mặc biết còn mấy trận kỳ quan trọng nữa, hắn vẫn chưa đổi, nhưng hắn đã luyện chế xong rồi.

Trong thời gian này, Diệp Mặc không để Vô Ảnh đi săn bóng đen nữa, thậm chí âm thanh “Hồn của tôi đâu”, Diệp Mặc cũng không để ý đến nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng phóng ra vài thần thức đao, để âm thanh kia không ảnh hưởng đến thần hồn của hắn ra, hắn chỉ toàn tâm toàn ý đi bố trí trận pháp. Đối với hắn mà nói, tìm được đường ra của mình rồi, mới là việc quan trọng nhất.

Lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được Lạc Hồn Khư này rồi, hình dáng gần giống hình bầu dục. Theo những gì mà Diệp Mặc hiểu về trận pháp, tâm trận của ảo trận này nằm chính giữa hình bầu dục. Từ đó Diệp Mặc cũng có thể đoán ra được, nếu như có người bị khống chế trong này, người đó nhất định cũng nằm trong chính giữa hình bầu dục này, vì theo bố trí trận pháp, nơi đó mới chính là tâm trận không chế toàn bộ trận pháp.

Diệp Mặc không biết hắn đã ở trong này một ngày, người tu luyện công pháp phệ hồn kia trong Lạc Hồn Khư không biết có biết hắn trong này hay không. Nhưng từ lúc hắn đổi trận kỳ đến bây giờ cũng không để ý đến gã, Diệp Mặc đoán rằng đối phương chắc là không biết, hoặc là đối phương đã rời đi rồi.

Sau khi làm rõ tình hình trong này xong, Diệp Mặc trực tiếp dọc theo đường đi di chuyển về phía vị trí của tâm trận, đồng thời trận kỳ cũng đã chuẩn bị xong trong tay rồi, một khi tiến vào tâm trận rồi, hắn sẽ lập tức không chế toàn bộ trận pháp trong tay mình rồi nói tiếp.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc hoàn toàn tiến vào giải đất trung tâm của Lạc Hồn Khư, màn sương mù xung quanh nơi này lại lần nữa trở nên dày đặc, mặc dù màn sương mù màu xám tro này sợ Vô Ảnh, nhưng sau khi cảm nhận được Diệp Mặc đến, lập tức lại dâng lên.

Diệp Mặc nuông chiều Vô Ảnh ăn nhiều, nhưng cho dù Vô Ảnh có ăn nhiều đi nữa, thì bóng đen kia cũng càng ngày càng nhiều, phần lớn những thần hồn màu đen thậm chí đến mắt cũng không có, nhưng những bóng đen và màn sương mù này cảm nhận được Diệp Mặc đang uy hiếp sự có mặt của bọn chúng, cũng hết lớp này đến lớp khác bước đến.

Lúc này, bóng đen không ngừng gọi “Hồn của tôi đâu” cũng vừa gọi, vừa chầm chậm trôi về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại cảm thấy thức hải của mình lại trở nên nặng trĩu, hắn mạnh mẽ thiêu đốt một ngụm tinh huyết, vừa thông qua Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát phóng ra thần thức đao, vừa thúc giục Vô Ảnh phải nhanh hơn nữa.

Vô Ảnh cũng cảm nhận được sự căng thẳng của Diệp Mặc, không thong dong như lúc trước nữa. Trong miệng phát ra những âm thanh sắc nhọn, những bóng đen và màn sương mù kia lập tức bị nó hút hết, thậm chí không có chút phản kháng nào.

Diệp Mặc thoải mái được một chút, trong lòng hắn thầm hoảng sợ, hắn khẳng định những bóng đen thần hồn này là tự động công kích hắn. Nếu như có người điều khiến mấy bóng đen này công kích hắn, Vô Ảnh có lợi hại hơn nữa, lúc này hắn cũng muốn rút lui.

Diệp Mặc hơi thả lỏng một chút, lấy ra một lá Khổ Trúc ngậm vào miệng, sau khi ngậm lá Khổ Trúc vào miệng xong, Diệp Mặc lập tức cảm giác thần thức của mình trở nên nhẹ nhõm, ảnh hưởng của tiếng gọi thần hồn kia dường như cũng yếu đi rất nhiều.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, đồng thời phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa, hắn muốn giúp Vô Ảnh một chút. Nhưng Diệp Mặc lại nhanh chóng phát hiện ra, Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn lại khiến những thần hồn bóng đen kia lùi lại nhiều hơn, nhưng cũng không có cách nào thiêu đốt đi màn sương mù mờ mịt kia, nói cách khác tốc độ thiêu rụi quá chậm, Diệp Mặc lập tức biết được, chắc là Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn cấp bậc quá thấp.

Nhưng lúc này Vô Ảnh lại đại phát thần uy, áp lực của Diệp Mặc cũng được giảm đi. Hắn thu lại Vụ Liên Tâm Hỏa cẩn thận quan sát xung quanh rồi lại phát hiện ra, bóng đen không ngừng gọi “Hồn của tôi đâu” và những bóng đen khác lại không giống nhau.

Cái bóng đen này không ngờ lại giống người thật, ánh mắt của gã khô khan, không ngừng lẩm bẩm kêu “Hồn của tôi đâu”, rõ ràng là đã mất đi thần hồn rồi.

Diệp Mặc nhớ ra truyền thuyết mà Đằng Dịch đã kể cho hắn nghe, trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái. Hắn có một dự cảm, truyền thuyết mà Đằng Dịch nói 80% là có thật, người đàn ông mất thần hồn trước mặt hắn có thể chính là Phong Hi mà trong truyền thuyết nói. Gã gọi không phải là “Hồn của tôi đâu”, mà là “(Kế) Hôn của tôi đâu”. Hai chữ này phát âm giống nhau, một là từ cao xuống thấp, một là từ thấp lên cao, Diệp Mặc vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc thậm chí có chút thông cảm với tên Phong Hi này, đúng là một người đàn ông bi kịch.

Nhưng Diệp Mặc lại nhanh chóng phát hiện ra không đúng, những thần hồn chỉ có bóng đen kia, không ngờ trong lúc suy yếu lại chủ động bước vào cơ thể Phong Hi để ôn dưỡng, sau một lúc thì lại bước ra ngoài, sau đó tốc độ lại tăng lên kinh khủng.

Diệp Mặc trong lòng ngán ngẩm, thân thể Phong Hi ngày trước bị người khác dẫn đi thần hồn lại dùng để nuôi dưỡng thần hồn rồi, cái này rất dễ giải thích. Vì những người trong này, ngoại trừ một mình Phong Hi là chủ động để thần hồn của mình tách ra, những thần hồn khác đều là bị ép buộc tách ra khỏi thân thể, cho nên cơ thể của Phong Hi là thích hợp nhất để nuôi dưỡng thần hồn.

Những thần hồn kia có cơ thể của Phong Hi, thông qua tiếng gọi của Phong Hi, rất dễ dàng tước đoạt thần hồn của tu sĩ tiến vào màn sương mù kia.

Thật là những tu sĩ tàn nhẫn, đến một cái thân thể cũng không buông tha, lại còn muốn lợi dụng. Diệp Mặc trong lòng trở nên khó chịu, hắn có một loại cảm giác đồng tình với Phong Hi, bất luận là ai đã hại Phong Hi, nhưng bị người ta lợi dụng bao nhiêu năm vẫn còn bị lợi dụng, điều này thật quá đáng.

Diệp Mặc liên tiếp ném ra mấy chục cái trận kỳ, vây Phong Hi lại, lúc này mới để cho Vô Ảnh đặc biệt công kích bám vào bóng đen thần hồn trên người Phong Hi.

Tốc độ cắn nuốt của Vô Ảnh càng lúc càng nhanh, sau khi nhận được lệnh của Diệp Mặc, lập tức đánh về phía Phong Hi. Vô Ảnh vừa mới nhào về phía người Phong Hi, vô số những bóng đen trên thân thể Phong Hi đã bị nó cắn nuốt hết. Đồng thời một đường bóng đen từ trong thân thể của Phong Hi tràn ra, dường như muốn chạy trốn, nhưng Vô Ảnh khi nhìn thấy một đám bóng đen đó, lại càng hưng phấn, ngay lập tức bay về phía những bóng đen kia.

Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những thần hồn thật như vậy, hai con mắt không ngờ lại giống y như người thật, nhưng lại là hai đường ánh sáng yếu ớt.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng bị Vô Ảnh cắn nuốt hết.

Những bóng đen này sau khi bị Vô Ảnh nuốt hết, những bóng đen xung quanh lập tức kinh sợ muốn rút lui, cũng không còn cảnh cùng nhau ùa lên như lúc trước nữa, những bóng đen thần hồn này sau khi bị Vô Ảnh dọa sợ mà lùi lại hết, màn sương mù màu xám kia cũng dần dần rút lui, trong nháy mắt, Diệp Mặc căn bản không dùng đến công pháp thần thức, Vô Ảnh cũng không cần cắn nuốt, xung quanh hắn đã không còn bất kỳ bóng đen nào xông đến.

Nhìn Vô Ảnh cũng có chút dao động, Diệp Mặc vội vàng ra mệnh lệnh, cho dù muốn ngủ thì bây giờ cũng không được ngủ, cần phải đợi hắn ra ngoài xong mới được ngủ, nếu không thì toi.

Vô Ảnh cho Diệp Mặc một tin tức không hài lòng, dừng lại trên vai Diệp Mặc, cũng không đi ngủ.

Diệp Mặc thấy Vô Ảnh cắn nuốt nhiều thần hồn bóng đen như vậy, cũng không có ai đến quấy rầy, chắc là người bố trí trận pháp sớm đã chết rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc yên tâm được một chút, lúc này mới liếc mắt nhìn sang Phong Hi đang bị vây trong khốn trận.

Lúc này Diệp Mặc cũng không biết phải xử lý Phong Hi này như nào, một khi hắn rời khỏi nơi này, thân thể của Phong Hi cũng lại bị những bóng đen kia chiếm cứ một lần nữa.

Sau khi suy nghĩ Diệp Mặc lấy ra một viên Phục Thần đan nhét vào miệng của Phong Hi, hắn cũng không biết sau khi trải qua bao nhiêu năm như vậy, viên Phục Thần đan này còn có tác dụng với Phong Hi nữa hay không.

Sau khi Phong Hi nuốt Phục thần đan, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn chút, Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ lại có tác dụng thật? Hắn lại nhét thêm hai viên Phục Thần đan nữa vào miệng Phong Hi.

Chỉ một lát sau, ánh mắt Phong Hi có hồn lại, gã nhìn những bóng đen bốn phía sợ hãi rụt rè không dám bước lên, hai mắt bỗng nhiên chảy ra hai hàng nước mắt bằng máu.

- Hôn Nhi đi rồi, ta cũng phải đi rồi, cảm ơn anh bạn…

Cơ thể của Phong Hi bỗng nhiên bốc cháy thành một ngọn lửa, một lát sau, cơ thể của gã biến mất trong ngọn lửa ấy, cuối cùng chỉ còn lại một viên Xá Lợi to bằng con mắt.

Viên Xá Lợi này bóng mượt, giống như một loại trân châu quý giá vậy. Nhưng khác với Xá Lợi chính là, giữa viên Xá Lợi bóng mượt này lại có hai vết đỏ đậm, thoạt nhìn giống hai hàng nước mắt.

Diệp Mặc trong lòng cảm thấy chán nản, hắn biết suy nghĩ của Phong Hi, gã không có thần thức, Phục Thần đan của mình chỉ là để cho bản năng của gã thanh tĩnh trong chốc lát mà thôi. Viên Xá Lợi này là tinh nguyên gã tu hành cả đời, gã muốn tặng viên Xá Lợi này cho mình, là để báo đáp công ơn giải thoát cho gã. Còn hai dòng nước mắt này, chính là hàng nước mắt bằng máu trong lòng gã.

Diệp Mặc cũng không có cách nào dùng viên Xá Lợi này, hắn ngăn lại hành động muốn ăn lấy viên Xá Lợi của Vô Ảnh, mà lấy ra một hộp ngọc đựng viên Xá Lợi này lại, rồi để vào trong Thế giới trang vàng.

Phong Hi sau khi biến mất, màn sương mù xung quanh lập tức trở nên điên cuồng, hơn nữa những bóng đen trong màn sương mù lại không đứng yên được.

Diệp Mặc lại mang Vô Ảnh đến phía trước mặt cách khoảng vài trăm mét, có một cái hồ khô khốc lại xuất hiện trước mặt. Diệp Mặc biết đây chính là tâm trận của Lạc Hồn Khư, cũng là nơi mà hắn muốn tìm ra.

Mặc dù tâm hồ này không có chút dị dạng nào, nhưng cũng không làm khó được Diệp Mặc, hắn liên tiếp vứt mười mấy trận kỳ ra, một trận môn bí ẩn xuất hiện ra trước mắt hắn.

Diệp Mặc sau khi bước vào trận môn, một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm xộc vào tâm thần của hắn. Diệp Mặc giật mình, nơi này ít nhất cũng phải có một linh mạch thượng phẩm, có lẽ không chỉ có một cái, nếu không không thể nào lại có linh khí nồng đậm đến vậy.

Khi Diệp Mặc vừa mới cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm này, thì một âm thanh chói tai vô cùng phẫn nộ vang lên:

- Bọn chuột nhắt kia, dám làm hỏng chuyện lớn của tao, vậy thì mày làm hồn quán của tao đi.

Âm thanh này vừa phát ra, Diệp Mặc lập tức hiểu cái gì là hồn quán, lúc trước Phong Hi chắc hẳn là một hồn quán. Diệp Mặc lại vứt ra vài trận kỳ xuống, sau khi lại có một trận pháp ẩn nấp bị hắn phá, một cảnh tượng cực kỳ kinh người xuất hiện trước mắt hắn.

Giờ phút này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu vì sao bên ngoài long trời lở đất, chủ nhân bên trong thì lại không có chút động tĩnh gì rồi.