Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1251: Mưa Lôi Kiếm bên ngoài Phỉ Hải thành



Diệp Mặc lúc này cũng không đến giúp đỡ, lôi kiếm của hắn là đại sát khí, yêu thú nơi này mặc dù dày đặc, đếm không hết, nhưng một khi hắn muốn đánh thật, thì những con yêu thú này căn bản cũng không chịu nổi một kích. Những con yêu thú cấp thấp này, chỉ cần một đường lôi kiếm của hắn là có thể hóa yêu thú thành tro bụi rồi.

Lúc này Diệp Mặc lại bay ra bên ngoài, hơn nữa lại lấy ra trận kỳ và linh thạch, bắt đầu bố trí trận pháp. Diệp Mặc dụng tâm thâm hiểm, hắn rất ghét những con yêu thú này mấy năm đến một lần, hắn thật sự rất căm hận. Những yêu thú này chắc chắn là yêu thú cấp cao, yêu thú cấp thấp sẽ không tham gia thú triều được. Bây giờ hắn bố trí khốn trận cấp bảy, một lưới bắt hết những con yêu thú này, cho dù lần sau có yêu thú đến, cũng là chuyện của mấy trăm năm sau.

Diệp Mặc là một tông sư trận pháp cấp chín, bố trí một trận pháp cấp bảy, quả thực cũng không có áp lực gì lớn. Từng trận kỳ và từng viên linh thạch được hắn tung ra, khốn trận xung quanh Phỉ Hải thành nhanh chóng được hình thành.

Lúc này, phía trước Phỉ Hải thành, có rất nhiều tu sĩ nhìn thấy có một pháp bảo phi hành đang bay đến, sau đó pháp bảo phi hành đó lại xuất hiện vài tu sĩ. Dĩ nhiên những thứ này không phải quan trọng, cái quan trọng là mấy tu sĩ đó là đến giúp bên Phỉ Hải thành này.

Lại có tu sĩ viện trợ đến sao?

Phỉ Hải thành vì bị yêu thú vây mấy năm rồi, thời gian mấy năm này các tu sĩ không ngừng đến trợ giúp. Nhưng những tu sĩ đến trợ giúp này phần lớn đến cửa thành cũng không chạm được, đều bị chìm ngập trong yêu thú rồi. Còn những tu sĩ vẫn kiên trì tiếp tục, thì ngược lại lại cần đến sự trợ giúp của những tu sĩ trong thành. Mỗi lần những tu sĩ trong thành bước ra trợ giúp những tu sĩ bị yêu thú bao vây, cuối cùng những tu sĩ viện trợ đó cũng bị liên lụy. Cứ như vậy kéo dài đến bây giờ, tu sĩ của Phỉ Hải thành đã không còn trông cậy vào sự viện trợ của tu sĩ nữa.

Cho nên mấy người Diệp Mặc bây giờ muốn đến viện trợ, thì cũng không khiến cho những tu sĩ của Phỉ Hải thành vui mừng, những tu sĩ đó lại càng bất đắc dĩ mà thôi, bọn họ cũng không hi vọng nhiều vào đám người Diệp Mặc.

Nhanh chóng có tu sĩ phát hiện ra những tu sĩ lần này đến viện trợ có chút không giống với trước kia, một tu sĩ Kim Đan chỉ Đường Mộng Nhiêu ngạc nhiên nói:

- Mọi người nhìn kìa, đó có phải là Đường tiền bối của phái Ngọc Nữ trở về rồi hay không?

Không đợi tu sĩ này nói tiếp, phần lớn những tu sĩ cũng nhìn thấy Đường Mộng Nhiêu đã trở lại, tiếp đó bọn họ lại cũng nhìn thấy một tu sĩ Kiếp Biến khác đối chiến là Kỷ Bẩm. Sau đó lại nhìn thấy người giết tu sĩ Thừa Đỉnh cực kỳ nhanh gọn là Mông Hàn An, còn cả tu sĩ dễ dàng giết chết được yêu thú cấp tám là Đại Đằng và Nhị Tháp.

Những tu sĩ của Phỉ Hải thành nhanh chóng hiểu ra, lần này những tu sĩ đến viện trợ không tầm thường, nói cách khác những tu sĩ lần này đến viện trợ thực lực chiến đấu rất mạnh.

Trong nháy mắt, Phỉ Hải thành liền hoan hô lớn, lại có càng nhiều tu sĩ dâng lên. Ra sức chém giết yêu thú. Một tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ từ trong Phỉ Hải thành bay ra, bảo vệ một tu sĩ Thừa Đỉnh nhanh chóng sửa lại trận pháp phòng ngự.

Những tu sĩ vốn dĩ bị yêu thú chèn ép trong Phỉ Hải thành, dưới sự ảnh hưởng của những người này, có chút năng lực phản công lại, ít nhất cũng không phải là nghiêng về một phía nữa rồi. Nói cách khác không phải chỉ cần dựa vào trận pháp phòng ngự của Phỉ Hải thành để chiến đấu rồi.

Hai người Diệp Lăng cũng nhìn thấy những tu sĩ viện trợ này, nhưng Diệp Lăng lại rất nhanh cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc đang đứng bên cạnh bố trí trận pháp.

Một con yêu thú cấp năm phun ra một đường băng tiễn đến, Diệp Lăng lại quên đi phải ngăn nó lại. Chân Tiểu San lại vội vàng giúp Diệp Lăng ngăn lại đường băng tiễn đó, đồng thời kéo Diệp Lăng ra nói:

- Diệp Lăng, có viện trợ rồi, chúng ta cũng không thể buông lỏng cảnh giác, cô chú ý… Diệp Lăng, cô sao vậy?

Diệp Lăng hoàn toàn không chú ý Chân Tiểu San đã giúp cô ngăn lại một lần, chỉ lẩm bẩm nói:

- Đó là anh trai Diệp Mặc của tôi, anh ấy đã quay về, là thật…

Chân Tiểu San lúc này thần thức cũng nhìn thấy Diệp Mặc vẫn đang đứng bố trí trận pháp. Không sai, đúng là Diệp đại ca, cô lập tức vui mừng nói:

- Là thật, đúng là Diệp đại ca đã về rồi.

Cùng lúc đó mấy người Lê Kinh Mân cũng thấy Diệp Mặc, cũng mừng rối rít.

Diệp Lăng vui mừng, lập tức muốn xông ra. Chân Tiểu San lại vội vàng ngăn Diệp Lăng lại nói:

- Bây giờ bên ngoài trận pháp phòng ngự có nhiều yêu thú như vậy, tu sĩ dưới cấp Ngưng Thể mà ra ngoài thì khác gì tìm cái chết, anh của cô có thể tay nghề điêu luyện trong đám yêu thú đông đúc kia, chắc chắn đã là tu sĩ Ngưng Thể rồi, tu luyện đúng là nhanh thật. Cô xem Đường Mộng Nhiêu tiền bối cũng trở về rồi, chỉ cần chúng ta kiên trì ở đầu thành Phỉ Hải thành là được, cho dù không có cách nào đánh lui được yêu thú, Diệp đại ca cũng sẽ không có chuyện gì, chắc chắn sẽ tiến vào Phỉ Hải thành.

Diệp Lăng thấy Chân Tiểu San nói vậy, trong lòng lại tỉnh lại đôi chút, nhưng vẫn kích động không thôi.

Vừa lúc đó, tất cả những tu sĩ trong ngoài Phỉ Hải thành đều cảm thấy toàn bộ không gian dường như có chút thay đổi, một số tu sĩ cấp thấp và yêu thú vẫn chưa chú ý đến, nhưng những tu sĩ tu vi cao hơn chút thì đã chú ý đến tình hình này rồi.

Kỷ Bẩm lại nhìn ra Diệp Mặc đã bố trí một khốn trận cấp bảy rồi, hơn nữa lại hợp trận rồi. Kỷ Bẩm sững sờ một chút, rồi ngay lập tức lại hiểu ra ý tứ của Diệp Mặc, hắn là muốn một lưới tóm gọn. Cho dù Kỷ Bẩm có chút không hiểu ý tứ của Diệp Mặc, Diệp Mặc mặc dù tu vi không tồi, nhưng yêu thú nhiều như này bị vây khốn hết lại, cho dù những yêu thú này cấp bậc thấp, thật ra cũng không phải là ý kiến hay.

Cho dù lão và yêu tu Kiếp Biến trung kỳ kia đối chiến, cũng có chút thượng phong mà thôi. Nguyên nhân chủ yếu là vì thân thể lão vừa mới được cải tạo, chân nguyên thần thức và cả máu thịt nữa vẫn còn chưa kết hợp hoàn mĩ. Còn Đường Mộng Nhiêu và yêu tu Kiếp Biến trung kỳ kia cũng chỉ là hơi chiếm thượng phong mà thôi, vì vết thương của Đường Mộng Nhiêu cũng vừa mới hồi phục lại, chân nguyên cũng chưa được khôi phục hoàn toàn. Còn ba người Mông Hàn An và Đằng Dịch còn cả Biên Phượng Tháp đánh cũng xứng tay, cũng không có chút áp lực nào, hoàn toàn là trấn áp lại đối thủ.

Đang lúc Kỷ Bẩm muốn nhắc nhở Diệp Mặc buông ra một lỗ hổng, phòng ngừa yêu thú bước đường cùng mà công kích tự sát, Diệp Mặc bỗng nhiên xông vào đàn yêu thú kia, hai tay không ngừng vung lên.

Chỉ trong chốc lát, chỗ của Diệp Mặc lập tức lại biến thành âm u, rất nhanh lại có những tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Khi Kỷ Bẩm vừa mới nghĩ Diệp Mặc vẫn là một tu sĩ lôi hệ, thì vô số đường lôi kiếm liền bị Diệp Mặc phóng ra, dày chi chít, cứ như là những tia sét từ trên trời đánh xuống vậy.

Lôi kiếm của Diệp Mặc đã có chút thành công, tia sét được thi triển thậm chí còn to bằng cánh tay trẻ con, hơn nữa lôi hiếm của hắn sớm đã thoát khỏi “Thập nhất Lôi Kiếm” của Lôi Vân tông rồi, lúc này đã bị Diệp Mặc thay đổi không giống chút nào so với lúc trước nữa.

“Thập nhất Lôi Kiếm” cho dù là trình độ tu vi cao nhất, cũng chỉ có thể đồng thời phóng ra được mười một lôi kiếm. Nhưng Diệp Mặc cho dù phóng ra lôi kiếm thô bạo nhất, cũng chỉ có thể phóng ra hai ba mươi đường. Hơn nữa trận thế và không gian trói buộc mà lôi kiếm của hắn phóng ra, cũng không khác gì với lôi kiếp. Nói cách khác lôi kiếm của hắn vốn dĩ chính là lôi kiếp, vì lôi kiếm của hắn chính là từ lôi kiếp mà tu luyện được.

Đối phó với những yêu thú cấp thấp này, Diệp Mặc căn bản cũng không cần lãng phí mấy đường lôi kiếm to lớn này, mà chỉ cần dùng một đường lôi kiếm chia thành vài đường nhỏ, cho dù như vậy, thì uy lực cũng rất kinh người. Chẳng qua là yêu cầu đối với thần thức có cao hơn một chút mà thôi, nhưng Diệp Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến sự tiêu hao của thần thức. Hắn gì không có, chứ Thần Thức đan là nhiều, một tu sĩ có nhiều Thần Thức đan lại sợ tiêu hao thần thức sao?

Một đường lôi kiếm của Diệp Mặc chia làm mười mấy đường, hai ba chục đường lôi kiếm nhỏ to bằng cánh tay trẻ con, trong nháy mắt bị hắn chia thành hơn ba trăm tia sét đánh xuống.

Trong chốc lát, vô số tiếng sấm sét vang lên bên ngoài Phỉ Hải thành, những đường lôi kiếm chằng chịt không phải giống như mưa lôi kiếm, mà chính là mưa lôi kiếm, hơn nữa còn là mưa lôi kiếm màu đen.

Một lần đánh ra hơn ba trăm lôi kiếm, hơn ba trăm đường lôi kiếm này bao phủ toàn bộ phạm vi rộng hơn mấy chục trượng, hơn nữa lại không ngớt, không ngừng.

Những con yêu thú bị bao trùm bởi màn lôi kiếm kia trong nháy mắt đã bị san bằng, giữa đám đông yêu thú đó hình thành một giải đất trống không. Đồng thời mùi máu tanh xen lẫn với mùi cháy khét lẹt bao trùm toàn bộ bên ngoài Phỉ Hải thành, trong thời gian ngắn ngủi, bên ngoài Phỉ Hải thành đã thành một Tu La địa ngục.

Màn này đã khiến tất cả những tu sĩ và yêu thú sợ ngây người, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy pháp thuật khủng bố thế này, cái này căn bản không phải là pháp thuật, đây chính là thiên họa.

Rầm, rầm, rầm…

Cơn mưa lôi kiếm vô cùng tận rơi xuống, từng đám từng đám yêu thú đều bị đánh tan, chết hết, nói cách khác cắt lúa cũng không có tốc độ nhanh như này được.

Những tu sĩ của Phỉ Hải thành vừa mới đang đánh nhau với yêu thú bên ngoài thành tất cả dường như đều ngây dại ra, bọn họ chưa bao giờ gặp một cảnh kinh khủng như vậy. Trong lúc đánh nhau với thú triều cũng có một số bị giết chết, nhưng làm gì có cảnh kinh người như này? Yêu thú dưới con mưa lôi kiếm vũ, từng mảng từng mảng biến mất.

Nhưng dường như chỉ trong vài lần hít thở, trong ngoài Phỉ Hải thành hoàn toàn trở rối loạn. Một số yêu thú cấp thấp lại càng không biết đang xảy ra chuyện gì, còn cho rằng là trời giáng đại họa xuống rồi, ai ai cũng bỏ chạy. Cho dù là yêu thú cấp cao cũng muốn hô quát ngăn cản lại, thì cũng uổng công.

Đường Mộng Nhiêu ngây ra, cô cũng biết Diệp Mặc là công pháp lôi hệ, có pháp thuật lôi hệ, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ pháp thuật lôi hệ của Diệp Mặc không ngờ lại kinh khủng như vậy. Yêu thú đông như kiến nơi này cũng không đủ để hắn giết một ngày, đây là thú triều mà, không phải là bầy thú bình thường. Lôi tu kinh khủng như vậy, nếu như muốn tiêu diệt phái Ngọc Nữ… Đường Mộng Nhiêu cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Kỷ Bẩm và Mông Hàn An cũng lắc đầu, bọn họ sớm đã biết Diệp Mặc biến thái, nhưng công pháp biến thái tới mức độ này, cũng khiến cho bọn họ bất ngờ.

Mà lúc này tu sĩ của Phỉ Hải thành ai ai cũng đều trợn mắt há mồm, bọn họ là Tu Chân, cũng có các loại pháp thuật như hỏa cầu, thủy tiễn…, nhưng làm gì gặp được mưa lôi kiếm đáng sợ như này?

Giờ phút này bọn họ thậm chí nhìn thấy những con yêu thú dưới màn mưa lôi kiếm mà cảm thấy thương cảm, đừng nói là những con yêu thú đó, cho dù là bất kì ai trong số họ dưới con mưa lôi kiếm đáng sợ như này, cũng chẳng có ai có bất kỳ suy nghĩ may mắn nào.

- Đúng là pháp thuật đáng sợ…

Một tu sĩ Kiếp Biến duy nhất bảo vệ trận pháp của Phỉ Hải thành, lúc này đã hoàn toàn quên mất công việc của mình, cũng đơ ra đứng nhìn màn mưa lôi kiếm của Diệp Mặc, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm một mình.