Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 687: Có thể ở cùng nhau là hạnh phúc nhất



Hồ Lạc Nguyệt

Đây là hồ yên tĩnh và đẹp nhất thành Lạc Nguyệt, không những có hồ, mà còn là sơn thủy tương liên.

Tứ phía quanh hồ còn có từng thảm cỏ xanh mượt, sau thảm cỏ xanh đó mới là một biệt thự rất đẹp, đây là chỗ ở của Diệp Mặc. Bởi vì Diệp Mặc đặt ở xung quanh một trận pháp Tụ Linh đơn giản, cho nên linh khí ở nơi này nếu so với nơi khác thì nồng đậm hơn rất nhiều.

Bởi vì Diệp mặc vẫn không ở nhà, nơi này hiện tại là chỗ ở của Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết. Chỉ có điều Đường Bắc Vi và Diệp Lăng cũng hay tới nơi này chơi, cho nên nơi này cũng tương đối là náo nhiệt.

Ở phía sau biệt thự còn có một vườn rất rộng, đây chính là vườn thảo dược của Diệp Mặc. Mặc dù không có nhiều linh thảo, nhưng bởi vì có công ti dược phẩm Lạc Nguyệt thu mua trường kì, những cây cỏ ở nơi này xem ra cũng xanh mướt. Lại còn có cỏ Ngân Tâm, cây Tử Tâm đằng và cỏ Thanh hoa thanh diệp được Đường Bắc Vi mang từ Ninh Hải về, đã làm cho vườn thảo dược càng thêm phong phú

Bởi vì chiến tranh ở Lạc Nguyệt đã chấm dứt, phần lớn là bồi thường và di dân, và xây dựng lại, cho nên Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết khá rảnh rỗi, mấy ngày nay Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đều ở vườn bày hoa làm cỏ. Nhưng hôm nay, hai người lại không có tâm trí nào ra vườn, bởi vì hôm nay Diệp Mặc trở về.

Cho nên hai người từ sớm đã đến ngọn núi nhỏ trước đồng cỏ để đợi Diệp Mặc, bởi vì việc đảo Băng Khôi bị vỡ, đã làm cho hai người rất lo lắng, bây giờ đã có tin tức Diệp Mặc không sao cả, lại càng muốn gặp Diệp Mặc hơn.

Diệp Mặc vẫn còn chưa đáp xuống, từ xa đã nhìn thấy Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đang đứng chờ hắn, trong lòng nhất thời dâng lên tình cảm dịu dàng. Bất kể là bên ngoài thế nào, Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đều chung thủy đợi hắn trở về.

Lúc Diệp Mặc tới chỗ hai người, khi ôm chầm lấy Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, cảm giác hạnh phúc dâng trào, dường như muốn tan ra. Một con chim lớn thấy Diệp Mặc ôm Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, lập tức cũng bay tới.

Lúc này không ai muốn nói chuyện gì cả, sự im lặng chiến thắng tiếng động. Đường Bắc Vi và Diệp Lăng từ xa đến cũng nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau. Đường Bắc Vi liền kéo tay Diệp Lăng đang không muốn rời đi, để lại không gian nơi này cho Diệp Mặc.

-Bắc Vi, chị cũng đã lâu chưa gặp anh trai rồi.

Diệp Lăng vẫn không muốn rời đi.

Đường Bắc Vi nói nhỏ vài câu vào tai của Diệp Lăng. Diệp Lăng đỏ bừng mặt, nhéo Đường Bắc Vi một cái:

-Thật là không ngờ, em lại lưu manh đến vậy, chị đi khoe anh trai...

Đường Bắc Vi và Diệp Lăng đang đùa giỡn, Diệp Mặc, Lạc Ảnh và Khinh Tuyết cũng đã nhìn thấy, nhưng bọn họ không ai động đậy, cũng không muốn nói gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc mới chủ động nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Chúng ta trở về đi.

Nói xong, hắn không đợi hai người trả lời, trực tiếp ôm hai người trượt từ trên đồi xuống, đáp xuống cửa lớn.

Diệp Mặc và Lạc Ảnh là vợ chồng mới cưới lâu ngày gặp nhau, mặc dù biết Diệp Mặc và Lạc Ảnh sẽ làm gì, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại không muốn rời đi.

Lạc Ảnh nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Diệp Mặc, trong lòng thầm buồn cười. Chỉ có điều cô yêu thương Diệp Mặc, nhìn thấy Diệp Mặc ngượng ngùng nói, cô đành phải nói vài câu vào tai Ninh Khinh Tuyết.

Mặc dù cuối cùng Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa muốn rời đi, nhưng nghe lời của Lạc Ảnh, cô cũng trở về phòng của mình.

-Em vừa nói gì với Khinh Tuyết vậy?

Diệp Mặc kì lạ hỏi một câu.

Lạc Ảnh mỉm cười không nói lời nào, Diệp Mặc đang không thể nhịn được cũng không còn cách nào ngăn được nỗi nhớ Lạc Ảnh, liền ôm lấy Lạc Ảnh đặt lên giường.

Là vợ của Diệp Mặc, Lạc Ảnh đương nhiên là biết Diệp Mặc đang nghĩ gì, cô không phải là lần đầu tiên như thế này với Diệp Mặc rồi, ánh mắt của Diệp Mặc cô vửa nhìn đã hiểu được rồi.

Quần áo trên người Lạc Ảnh đã bị Diệp Mặc kéo xuống, đặt dưới đất. Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên. Diệp Mặc lại càng vân vê Lạc Ảnh ở trong lòng. Ánh mắt của Lạc Ảnh dần dần đê mê, tay cô ôm sát eo của Diệp Mặc, dường như không muốn Diệp Mặc tiếp tục nữa, lại cũng dường như muốn nói cho Diệp Mặc tiếp tục.

Tiếng thở dốc dần dần lớn lên, mặc dù ánh mắt vẫn đê mê, nhưng Lạc Ảnh vẫn muốn giơ tay lên lau trán đầy mồ hôi của Diệp Mặc. Chỉ có điều tay cô còn chưa nâng lên thì môi của cô đã bị môi của Diệp Mặc lấp lại.

Thời gian đang trôi qua, xao động cũng dần dần bình thường trở lại. Mặc dù không tiêu hao bao nhiêu khí lực, nhưng Diệp Mặc lại ôm chầm lấy Lạc Ảnh không muốn động đậy, mà Lạc Ảnh cũng không muốn động đậy. Nếu có thể, cô đồng ý lúc nào cũng như vậy. Có một loại hạnh phúc, đó chính là chỉ cần được chồng mình ôm vào lòng là được rồi.

Ninh Khinh Tuyết thật cẩn thận mở cửa phòng, đi vào trong. Nhìn thấy Diệp Mặc và Lạc Ảnh đang ôm nhau trên giường, cô đỏ bừng mặt, trong lòng thậm chí còn có chút bất mãn với Diệp Mặc. Lúc cùng cô, thì anh nói rằng muốn để cô luyện đến trúc cơ, tại sao với chị Lạc Ảnh thì anh lại không nói những lời này.

Chỉ có điều những suy nghĩ này chỉ trong chớp mắt, cô biết hành động của mình không giấu được Diệp Mặc, cho nên cô trước khi Diệp Mặc còn chưa lên tiếng, liền cởi giày và chen vào chăn.

Diệp Mặc đương nhiên là biết Khinh Tuyết đã vào phòng, hắn vừa mới nghĩ đã nghĩ ra quần áo trên người còn chưa mặc lên. Không ngờ Khinh Tuyết đã vào phòng rồi, hắn bỗng nhiên có một cảm giác hoang đường.

Thân thể của Khinh Tuyết mềm mại và thơm tho, lúc cô nằm trên người Diệp Mặc, Diệp Mặc lại cảm thấy nóng như lửa.

Khi Ninh Khinh Tuyết ôm chầm lấy Diệp Mặc, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái. Diệp Mặc vươn tay kéo Ninh Khinh Tuyết vào lòng, có chút áy náy nhìn Lạc Ảnh.

Lạc Ảnh cười một cái, vừa muốn nói chuyện thì Khinh Tuyết lại chủ động nói:

-Anh Mặc, anh gạt em, anh và chị Lạc Ảnh làm chuyện này, tại sao lại không cùng em, em cũng...

Diệp Mặc vội vàng dùng môi chặn môi Ninh Khinh Tuyết lại, chỉ đến khi cô thở hổn hển mới lên tiếng:

-Thực ra anh và Lạc Ảnh...

Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đồng thời cô cũng dùng môi chặn môi của Diệp Mặc lại, đợi một lúc, cô mới mở mồm ra nói:

-Em biết rồi, chị Lạc Ảnh đã nói cho em biết rồi. Lúc đó chị Lạc Ảnh vẫn còn tưởng rằng anh không cứu được nữa rồi, cho nên, đúng không... Thực ra em cũng không cần trúc cơ gì cả, em chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh và chị Lạc Ảnh mãi mãi là được rồi.

Diệp Mặc trong lòng cảm thấy mềm lòng và trong đáy lòng có một loại dịu dàng không thể dứt bỏ, hắn dùng sức ôm lấy Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, chỉ đến khi hai người đã hoàn toàn ở trong lồng ngực, hắn mới cảm thấy chân thực và an tâm.

Giọng nói của Ninh Khinh Tuyết như từ chân trời vọng đến:

-Chị Lạc Ảnh có thể nhường một chỗ cho em, em cũng mãn nguyện lắm rồi. Cảm ơn chị, chị Lạc Ảnh. Hôm đó em nghe chị Lạc Ảnh nói về chuyện kết hôn của hai người, em rất hâm mộ, đáng tiếc là em không ở đó. Lòng dũng cảm của chị Lạc Ảnh thực sự rất lớn, nếu như là trước đây, em tin rằng em sẽ không dũng cảm được như chị Lạc Ảnh, nhưng bây giờ em có rồi. Anh Mặc, em cũng muốn như chị Lạc Ảnh, làm vợ chính thức của anh.

Lạc Ảnh nghe xong lời của Ninh Khinh Tuyết, gật gật đầu. Cô đồng ý với lời của Khinh Tuyết, đối với hạnh phúc của bọn họ mà nói, có đạt đến trúc cơ được hay không chẳng có sao cả, chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi.

Diệp Mặc vuốt nhẹ tóc của Ninh Khinh Tuyết, sau đó nhẹ nhàng nói:

-Không cần lo lắng, chúng ta nhất định có thể đạt đến trúc cơ. Lần này anh trở lại sẽ lập tức bắt đầu luyện khí tầng sáu, sau khi đạt được luyện khí tầng sáu, chúng ta sẽ tiến hành đại hôn. Sau khi kết hôn, anh phải xa nhà một chuyến. Đợi sau khi anh trở về, có thể chúng ta cũng đều đạt đến trúc cơ rồi. Tin anh, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, chỉ có mấy chục năm làm sao mà đủ cho anh yêu hai người được.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, ánh mắt của Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đều đê mê lên, thân thể hai người cũng dần dần nóng lên. Yêu một người rất dễ, khó là ở chỗ người mà mình yêu cũng yêu mình như vậy.

Diệp Mặc nói bên tai Ninh Khinh Tuyết:

-Đợi sau khi anh luyện khí tầng sáu và đại hôn xong, anh cũng sẽ muốn em. Em cũng như Lạc Ảnh, đều là người anh yêu thương nhất.

Trong lòng Diệp Mặc, Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đều như nhau, Lạc Ảnh là trong ngày cưới hai người đã ở cùng nhau, hắn cũng không muốn làm Ninh Khinh Tuyết buồn, cho nên cũng sẽ muốn cô trong đêm tân hôn. Mặc dù sau khi động phòng với Khinh Tuyết và Lạc Ảnh, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới trúc cơ sau này của họ, nhưng Diệp Mặc cũng đồng ý với lời của họ, chính là bây giờ có thể bên nhau là hạnh phúc rồi. Còn về hạnh phúc sau này, hắn sẽ đi giành lấy, cũng không nhất định là hắn sẽ tìm được thiên tài địa bảo của trúc cơ ở trong thế giới nhỏ.

Ninh Khinh Tuyết thông minh trong sáng, đương nhiên là biết tâm tư của Diệp Mặc, lại càng ôm chặt Diệp Mặc hơn.