Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 766: Quê hương của Lạc Nguyệt



Hơn nữa, "Tử Tuyết Ứng Tử"cũng chẳng phải là thứ mà "Kết Đan" bắt buộc phải dùng sao? Dựa vào tri thức hiện giờ của Diệp Mặc về đan dược và dược liệu, hắn đương nhiên biết tác dụng chủ yếu của "Tử Tuyết Ứng Tử".

"Tử Tuyết Ứng Tử" là dược liệu trị thương thượng đẳng, không thua gì "Thiên Niên Tuyết Liên Tử". Nhưng nó tốt hơn "Thiên Niên Tuyết Liên Tử" ở chỗ có thể ăn trực tiếp, hiệu quả tốt hơn cả "Liên Sinh Đan". "Tử Tuyết Liên Tử" ngoại trừ dùng để trị thương, còn có một tác dụng khác, đó là có thể dùng để luyện chế thành "Tử Tuyết Đan".

"Tử Tuyết Đan" là loại đan dược mà ngoại trừ "Trúc Cơ Đan" ra, có thể dùng để nâng cao tỉ lệ trúc cơ. Nhưng hiệu quả của "Tử Tuyết Đan" kém xa so với "Trúc Cơ Đan", hơn nữa độ khó trong lúc luyện chế cũng không hề thua kém "Trúc Cơ Đan", cho nên rất ít người dùng "Tử Tuyết Đan" để đến trúc cơ.

Cơ Mi nói rằng Phùng Năng đã quấy nhiễu "Kết Đan" của cô, đây là chuyện gì? Nếu thứ mà Phùng Năng cướp đi là "Tử Tuyết Ứng Tử", vậy cơ bản là không phải là thuốc mà "Kết Đan" dùng.

Tuy nhiên bất luận như thế nào, Diệp Mặc cũng biết là người tìm đến hắn làm phiền chính là phái Hải Thương, đối với một môn phái, Diệp Mặc đúng là không thèm để ý. Phùng Năng cơ may đúng dịp đã khống chế được Cơ Mi, bây giờ Cơ Mi đã hồi phục được tu vi, người đầu tiên mà cô muốn giết là Phùng Năng, hắn cũng sẽ không phải động thủ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng không dám dùng thần thức quét đến gian phòng bên cạnh, Tam Sinh Quyết của hắn có nghịch thiên đến thế nào, đối mặt với một tu sĩ trúc cơ viên mãn, thì cũng chỉ là mây bay mà thôi.

Diệp Mặc rót một chén trà rồi ngồi xuống, hắn biết nếu Cơ Mi đúng là trúc cơ viên mãn, nếu bây giờ hắn trốn, rất có khả năng sẽ bị nghi là trúng tim đen. Nếu chẳng may bị bắt, Cơ Mi nhất định sẽ hạ độc thủ. Nếu đã như vậy, chi bằng ngồi đây để đối mặt, dù nói thế nào, mình và cô ta cũng không có thù hận gì cả.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc che giấu hết toàn bộ chân nguyên của mình. Chỉ là nếu có người dùng thần thức kiểm tra, thì đó cũng là hậu kì Tiên Thiên mà thôi.

Quả nhiên, Diệp Mặc chưa ngồi được bao lâu liền cảm thấy một luồng thần thức quét tới, rõ ràng là thần thức này đang kiểm tra tình trạng của hắn.

Diệp Mặc tuy rằng làm như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi. Luồng thần thức này cũng chỉ là thần thức của luyện khí viên mãn. Cái cô Cơ Mi kia tại sao lại nói cô ta là "Kết Đan"? Hoặc là cô ta cố ý nói như vậy, làm cho mình phải kiêng dè?

Ngay sau đó, cửa phòng Diệp Mặc có tiếng gõ vang.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, điều cần đến vẫn phải đến, hắn đứng dậy mở cửa phòng, cho Cơ Mi đi vào. Tuy rằng Diệp Mặc không dùng thần thức để nhìn Cơ Mi, nhưng hắn đã biết tu vi của Cơ Mi đã hoàn toàn bình phục rồi.

Thấy Diệp Mặc nhíu nhíu mày, Cơ Mi khẽ mỉm cười nói:

- Mấy ngày nay đa tạ lão gia rồi, vốn là muộn như thế này rồi tôi không nên đến làm phiền lão gia, nhưng tôi lại phải đi. Sau này không thể hầu hạ lão gia, cho nên tôi tới đây để chào lão gia một tiếng.

Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, xem ra Cơ Mi không có ý trở mặt.

Đợi một hồi, thấy Diệp Mặc không có ý muốn bảo mình đợi trời sáng mới đi, cũng không phải là do mình đã đột nhiên nói lời kỳ quái phát biểu linh tinh cái gì đó. Điều này làm cho Cơ Mi có chút thiểu kiên nhẫn, cô bỗng nhiên lại nói:

- Lão gia, ngài thấy tướng mạo tôi thế nào?

Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn không biết lời này của Cơ Mi là có ý gì, nhưng hắn cũng vẫn nói:

- Cô rất đẹp.

- A.

Cơ Mi dường như cười có ý một chút, sau đó có chút quyến rũ nói:

- Nhưng tôi nghe nói lão gia rất háo sắc, nếu lão gia cảm thấy tôi rất đẹp, sao lại không cho tôi cùng ngài...

Diệp Mặc cười lạnh, hắn biết Cơ Mi muốn tìm lí do động thủ, trong lòng âm thầm đề phòng, nói:

- Chẳng trách anh Phó không cho cô đi theo, mới có vài ngày, cô đã lộ chân tướng. Tôi đoán chừng ngày hôm đó bị người truy đánh, cũng là do cô ngụy trang. Tuy nhiên, cho dù là tôi rất háo sắc, đối với người ti tiện như cô, cũng không có chút hứng thú nào.

Nếu như đã chuẩn bị trở mặt rồi, Diệp Mặc cũng không muốn ý tứ thỏa hiệp cùng một người con gái. Cô ta quyến rũ hắn, phỏng chừng cũng chỉ vì tìm một lí do giết người mà thôi.

Diệp Mặc không khỏi không nhớ tới Tiểu Vận, tình cảm của Tiểu Vận dành cho hắn là chân thành thật lòng, Cơ Mi này có ngụy trang thế nào cũng không thể ngụy trang được. Cho dù là mấy hôm trước cô ta vẫn chưa hồi phục tu vi, vẻ mặt của cô ta, luôn khiến cho Diệp Mặc có một cảm giác không tự nhiên. Cũng đúng thôi, trên thế giới này Tiểu Vận chỉ có một, Cơ Mi này làm sao có thể so sánh được?

Nghe xong lời của Diệp Mặc, Cơ Mi hơi sửng sốt, trên mặt liền hiện lên sự giận dữ, tuy nhiên sự giận dữ của cô rất nhanh cũng liền mất đi.

Cơ Mi bỗng nhiên thở dài một tiếng rồi nói:

- Nghe nói ngài giận dữ vì hồng nhan, giết vô số cao thủ, là một tên háo sắc, hiện giờ xem ra lời đồn đúng là không thể tin được. Không sai, mấy ngày trước là tôi bị người bức bách, nhưng hôm đó bị người đi đuổi đánh là sự thật, người đó đúng là dùng tiền để mua tôi. Ngài và Phó Vũ đều là người không tệ, hơn nữa ngài là hậu kì Tiên Thiên, mà có thể giết nhiều cao thủ Tiên Thiên đỉnh cao như vậy, có thể thấy được rằng võ học của ngài rất cao.

Cơ Mi nói tới đây, bỗng nhiên giơ tay xuất ra một quả cầu lửa, thản nhiên nói:

- Tuy nhiên tu vi của ngài không tồi, nhưng bây giờ nếu tôi muốn giết ngài, cũng chỉ cần giơ tay lên là được. Nhưng coi như là ngài là một quân tử thành thực, tôi tạm tha cho ngài một lần.

Nói xong cầu lửa trong tay Cơ Mi bay ra ngoài, rơi trên bàn trà trước mặt Diệp Mặc, bàn trà kia lập tức bị một đám lửa vây quanh, và bắt đầu bốc cháy.

Diệp Mặc nhìn thấy quả cầu lửa này, trong lòng nhất thời biết hắn quả thực đánh giá cao người phụ nữ này rồi, hỏa cầu này kém xa so với hỏa cầu của hắn. Người phụ nữ này chắc chắn chỉ là luyện khí đỉnh cao, chứ không phải là trúc cơ đỉnh cao.

Hơn nữa cô ta nói "Kết Đan" cũng không phải là do cố ý nói vậy, mà chắc chắn là do nguyên nhân khác.

Diệp Mặc nhìn quả cầu lửa, sắc mặt không thay đổi cười lạnh nói:

- Tôi cũng không cần người khác phải tha cho, mạng của tôi tự tôi giữ.

Một người luyện khí đỉnh cao, Diệp Mặc còn không thèm để ý, nếu người phụ nữ này dám động thủ, hắn sẽ không ngại lập tức giết cô ta.

Cơ Mi bỗng nhiên mỉm cười một tiếng:

- Đàn ông có bản lĩnh một chút đều ưa sĩ diện, xem ra bây giờ đúng là như vậy. Nhưng tôi đã nói rằng tha cho ngài thì tôi sẽ tha cho ngài. Tặng cho ngài một câu, con người ta khiêm tốn một chút thì vẫn tốt hơn, nếu không, chết rồi mà vẫn không biết tại sao lại chết. Hôm nay ngài rất may mắn, gặp ta đang tâm trạng tốt.

Nói xong Cơ Mi liền lắc người ra khỏi phòng, gần như trong nháy mắt liền biến mất trước mặt Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một chút, hắn khẳng định Cơ Mi này xuất thân từ một gánh hát rong, tuy nhiên tu luyện tới luyện khí đại viên mãn rồi, nhưng rất nhiều thứ của tu chân đều không hiểu.

Hắn nhớ lại lần ở Nam Cực gặp một người luyện tu chân, y nói là y từ núi Tinh Gia đến, người phụ nữ kia cũng nói là từ núi Tinh Gia đến, chẳng lẽ bọn họ cùng một chỗ? Không đúng, người đàn ông kia nói khi tìm được động phủ của tu chân là y và sư đệ của y, chứ không phải là một người phụ nữ.

Có một điều Diệp Mặc có thể khẳng định là, người phụ nữ này tuy rằng biết nhiều hơn so với người luyện tu chân ở Nam Cực kia, nhưng cũng có rất nhiều thứ không biết được.

Diệp Mặc không tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu chuyện này đã không liên quan đến hắn, hắn cũng không cần phải ở lại cái thị trấn nhỏ này. Hắn bước lên Phi Kiếm, giống như một ngôi sao băng bay qua cửa sổ, biến mất trong bầu trời đêm.

Cơ Mi vừa tới lầu, dường như lại nghĩ ra cái gì, cô ngay sau đó lại đi đến phòng của Diệp Mặc. Chỉ có điều cô vừa đến phòng của Diệp Mặc liền ngây ngẩn cả người, vừa nãy Diệp Mặc vẫn còn trong phòng, tại sao trong nháy mắt đã không thấy rồi?

Cơ Mi hừ lạnh một tiếng, tự nói một câu:

- Còn muốn chạy? Nếu tôi muốn tìm anh, anh tốt nhất là ngoan ngoãn trở về, vốn là tôi cũng định như vậy, nhưng anh đã muốn chạy, vậy thì cũng hầu hạ tôi vài ngày đi.

Đồng thời thần trí của cô cũng quét ra ngoài, dựa vào trình độ luyện khí đại viên mãn của cô, thần thức có thể đạt tới tám, chín dặm rồi.

Nhưng rất nhanh sắc mặt của cô liền thay đổi, trong vòng thần thức của cô hoàn toàn không thấy bóng dáng của Diệp Mặc. Cơ Mi sở dĩ biến sắc, bởi vì từ lúc cô rời khỏi phòng Diệp Mặc đến lúc cô trở lại, cùng lắm cũng chỉ là nửa phút mà thôi, hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đi được xa như vậy? Cho dù là cô ngồi lên thanh điêu, cũng có chút khó khăn.

Đi Hàm Thông thành, Cơ Mi ngay sau đó không trở về núi Tinh Gia, mà lựa chọn đi Hàm Thông thành. Cô biết Diệp Mặc muốn đi Hàm Thông thành, chuyện này cô nhất định phải làm cho rõ ràng.

...

Diệp Mặc không đi Hàm Thông thành, hắn đi đến thôn Thạch Phượng thuộc Hàm Thông thành. Trước khi Lạc Nguyệt vào Từ Hàng Tĩnh Trai thì có tên là Thạch Tĩnh Cầm, trước khi cô chết đã nhờ hắn mang cô về thôn Thạch Phượng. Bất luận là coi trọng Lạc Phi và Lạc Huyên, hay là hắn căn bản cũng quen biết Lạc Nguyệt, Diệp Mặc đều cảm thấy hắn nên giúp cô hoàn thành được tâm nguyện.

Lúc này Lạc Nguyệt đã được Diệp Mặc để vào quan tài bằng ngọc, ngọc thạch này là do Vân Tử Y đưa cho hắn, hắn đã luyện ra quan tài ngọc, sau đó đặt quan tài vào trong thế giới trang giấy vàng của riêng mình.

Diệp Mặc đến bây giờ cũng chưa biết thế giới trang giấy vàng kia là một thế giới như thế nào, nhưng có một điều mà Diệp mặc biết, đó là thế giới trang giấy vàng đến bây giờ vẫn chưa dung hòa vào quy tắc của thế giới, cho nên để bất kì đồ vật nào vào trong đó đều sẽ không bị hỏng. Đương nhiên, một khi dung hòa vào quy tắc của thế giới, vậy thì sẽ giống hệt như thế giới này.

Khi Diệp Mặc đến thôn Thạch Phượng, trời cũng đã sáng.

Thôn Thạch Phượng lớn hơn rất nhiều so với thôn Hoàng Bình khi trước Mục Tiểu Vận ở, Diệp Mặc dùng thần thức quét một chút, có khoảng một trăm gia đình. Nhưng cả thôn trang lại có vẻ cũ kĩ và rách nát, ngoại trừ mấy nhà có nhà ngói ra, còn lại đều là nhà tranh.

Làn khói bếp lúc sáng sớm bay lơ lửng trên bầu trời thôn, mấy mục đồng dậy sớm đang thả bò ở ngoài ruộng, một đám thiếu nữ hoặc thiếu phụ đeo trên lưng một giỏ trúc đi ra khỏi thôn.

Diệp Mặc nhìn những thứ này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên bình, hắn hít một hơi thật sâu, đi từ từ về phía cửa thôn.

Một số bài hát quen thuộc bay ra từ miệng những thiếu nữ và thiếu phụ kia đến tai Diệp Mặc:

- Em hẹn chị lên núi trà, chị đẩy chồng em lúc còn đang ngủ... cây ăn quả nhà bên đã rụng, cậu nhóc hàng xóm ngây ngô...

Đó là bài hát mà Lạc Nguyệt hát trước khi chết, hóa ra là bài hát của nơi này, hoặc là trước khi Lạc Nguyệt chưa gia nhập ẩn môn, cũng hát bài hát này khi đang đeo giỏ trúc trên lưng như vậy.