Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chương 14: Giết Người Là Phạm Pháp



Lý Mộng Khiết nói xong câu đó, cả phòng lặng thin thít. Cậu nói đúng, nợ máu phải trả bằng máu, Tô Hạ Dương là người bị hại, nghe câu nói đó, cảm thấy làm vậy kì thật cũng không sai. Chỉ cần đâm một nhát...nhưng mà...có gì đó cấn cấn ở đây.

Lý Mộng Khiết lại tiếp tục tẩy não người bị hại: "Hai bên đều huề nhau, bồi thường thì không cần cũng được mà. Tô Hạ Dương là ảnh đế mới đoạt giải, nếu công ty muốn phân một ly canh, kiếm chác thêm thì nhất định phải chia tài nguyên cho anh ta, không cần Lý Thiệu Tây làm điều thừa thải."

Lý Mộng Khiết nhét con dao vào tay Tô Hạ Dương, như ác ma thì thầm: "Đây này, đâm ở phần hông bên gần hai trái thận, không chết đâu mà lo. Thận là thứ, hỏng một trái, còn một trái."

Mọi người: "..." Khiếp sợ vô cùng.

Lý Mộng Khiết làm sao mà biết những chuyện này được?

Tô Hạ Dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay run lợi hại hơn: "..." Những gì Lý Mộng Khiết nói, làm anh ta rất muốn đâm thật.

Cậu quơ quơ dao gọt hoa quả, nhìn Tô Hạ Dương, nhếch môi cười: "Nếu anh không dám đâm, để tôi đâm giùm cho. Tôi là trẻ vị thành niên, cùng lắm thì bị giam vào trại cải tạo vài tháng thôi. Chỉ cần tôi ra trại, anh đưa tôi tiền là được."

Dương Trường Miên vừa cuống vừa hoảng, sắp xỉu tới nơi: "..." Bạn thân hắc hóa rồi, còn muốn kéo người xuống địa ngục chung, còn đòi tiền.

Lý Mộng Khiết nắm chặt con dao, không cần biết Tô Hạ Dương đã đồng ý hay chưa, bước chầm chậm về phía Lâm Vũ Phi.

Dương Trường Miên rất hiểu cậu bạn, nếu bây giờ cậu ta nhào vào can, chắc chắn kết quả càng tệ hơn.

Lý Thiệu Tây khó có thể tin, che ở trước người Lâm Vũ Phi cũng đang xanh mặt: "Lý Mộng Khiết, em điên rồi, bỏ dao xuống cho anh!" Đôi tay nhỏ đó, chưa bao giờ cầm nắm vật gì sắc nhọn, dù là một cây kim thêu, em ấy được bao bọc mà lớn. Chỉ mới qua mấy ngày không gặp, lại thay đổi lệch lạc tới nổi, không thể tưởng tượng được.

Lý Mộng Khiết tiếng bước chân như bùa đòi mạng, đùa nghịch con dao trong tay, như mèo vờn chuột mà nhìn: "Điên? Anh nói tôi? Ừm, tôi điên rồi, có khi điên còn được giảm nhẹ án, cảm ơn đã nhắc nhở nha. Lý Thiệu Tây, tránh ra đi."

Vụt!

Lý Thiệu Tây có ra vẻ cách mấy cũng chỉ là thằng nhóc vừa mới 18 tuổi, nhìn con dao chỉ cách mặt mình mấy cm, hấp ta hấp tấp lùi lại, hoảng sợ đầy mặt: "Mộng Khiết, đừng..." Em ấy không giỡn, sẽ đâm thật!

Lâm Vũ Phi cũng không khá khẩm hơn là bao, dù chỉ là dao gọt hoa quả cũng làm cậu ta bị dọa sắp són ra quần, nếu bị đâm thật, tuy không chết nhưng chắc chắn sẽ đau chết khiếp.

Lý Mộng Khiết hưng phấn nở nụ cười, cảm giác đe dọa tính mạng ai đó, nhìn họ hoảng sợ, thật là tuyệt vời. Lý Mộng Khiết giơ con dao lên, tay nắm chuôi dao đâm thẳng xuống-

Bộp!

Leng keng!

"Bé Mộng Khiết, làm vậy là không được đâu nha."

Khúc Sở Vân hành động rất nhanh, đẩy ra Lý Thiệu Tây và Lâm Vũ Phi, chụp lấy cổ tay của cậu, đánh vào dây thần kinh làm cổ tay tê liệt tạm thời, dao rớt xuống. May mà hắn tới kịp.

Dương Trường Miên phục hồi tinh thần, lập tức cầm lên hung khí, nhét vào túi không cho cậu đụng vào nữa: "Đúng lúc quá thầy ơi."

Lý Mộng Khiết nhíu mày, cổ tay tê rần, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, nhăn mặt nhìn Khúc Sở Vân: "Lại là anh, biến thái." Cố vấn tâm lý ăn gì mà lực tay mạnh như vậy, chắc chắn là dân boxing.

Cậu cũng không có ý định đâm người thật đâu, chỉ tại Lý Thiệu Tây làm vẻ mặt hoảng sợ thật làm cậu hưng phấn quá đà.

Khúc Sở Vân vừa mới xuất hiện đã bị gán cho cái mác biến thái: "...Ha hả." Hắn tới đây là có công chuyện thật, trùng hợp thôi.

Khúc Sở Vân nhìn nạn nhân, nhìn nhân chứng, lại nhìn con nhím con muốn đâm người, thở dài: "..." Lại có chuyện, lần nào cũng là cùng Lý Mộng Khiết có quan hệ.

Lý Mộng Khiết âm u nhìn chằm chằm: "Anh thích phá đám thật đó."

Hắn biểu tình hiếm thấy mà nghiêm túc mà nhìn Lý Mộng Khiết: "Em nói đúng, nợ máu trả bằng máu, nhưng một khi đã đâm người rồi, dù người đó là người tốt hay người xấu, em đều sẽ bị luật pháp truy cứu. Một khi lý lịch có vết nhơ, đừng nói gì tới chuyện tìm việc làm nữa."

Lý Mộng Khiết bị chọc trúng điểm yếu: "..." Bây giờ nghề gì cũng cần lý lịch người tốt.

...

"..." Nói rất đúng, không thể phản bác, cậu buồn bực nghĩ. Không thể giết người, ngồi tù không đáng sợ, sống mới là đáng sợ nhất.

Khúc Sở Vân nhẹ nhõm, vậy là ổn, không cần đánh en ấy ngất xỉu nữa.

Lý Mộng Khiết lết qua giường ngồi, Tô Hạ Dương lập tức nhường ra cho nửa mặt giường, thái độ vô cùng chân chó.

Cậu cũng không khách khí: "Trường Miên, mình muốn ăn thanh long không hột-Á!"

Dương Trường Miên nhìn Khúc Sở Vân đã cho phép, lập tức kéo người ra khỏi phòng bệnh, hùng hùng hổ hổ: "Ăn cái gì mà ăn, đi về ngủ!" Dọa người ta sợ chết khiếp mà còn ăn.

Lý Mộng Khiết: "..." Cậu hết thương mình rồi.

Bịch!

Lâm Vũ Phi bị dọa cho hoa dung thất sắc, dựa vào Lý Thiệu Tây khóc nấc lên: "Hu hu, em sợ quá! Cậu ta muốn giết em kìa! Em sắp chết rồi! Híc!"

Lý Thiệu Tây cũng bị dọa sợ không nhẹ, qua loa an ủi. Hắn phải nói chuyện này cho người nhà biết, khuyên họ đối xử thật tốt với cậu mới được. Không thể để em trai lầm đường lạc lối được!

"Mộng Khiết à chờ đã!"

Khi đi ngang qua Lý Thiệu Lý, thấy hắn nhìn theo, cậu liền tặng cho biểu tượng thân thiện, ngón giữa: "Ổ bạc của Lý gia mấy người, cứ để dành mà hưởng đi ha."

"..." Hắn chỉ muốn làm lành với em trai nhỏ thôi, sao mà khó quá.