Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chương 17: Có Người Muốn Nhảy Lầu?



Xe chở hàng sẽ đưa đồ đạc của bọn họ đến chỗ thuê mới, hai bạn nhỏ cũng bắt xe đi theo qua.

Khu chung cư Bình Thủy.

Lý Mộng Khiết ngẩng đầu lên nhìn, đúng là sạch đẹp, thông thoáng hơn chung cư cũ rất nhiều. Chung cư cao 8 tầng, Dương Trường Miên nói bọn họ sẽ dọn vào lầu 2, nếu có cháy nhà thì cũng kịp thời thoát.

Đã lâu tới nổi làm cậu suýt thì quên, có lần, cậu cũng đã bị ngọn lửa nóng bừng bừng nuốt chửng. Cái cảm giác từng tất cơ thể phát nhiệt đó, hô hấp không thông, da thịt còn có mùi chín, nội tạng như muốn nổ tung, đầu tóc, tay chân chìm trong biển lửa, cháy khét tới chết.

Thật tuyệt, vừa đau vừa sảng-

"Bé Mộng Khiết?" Ngữ điệu kinh ngạc.

Lý Mộng Khiết cứng cả người: "..." Còn hơn hắc bạch vô thường gọi hồn.

Khúc Sở Vân tay xách nách mang, mặc thường phục, chân mang dép tổ ông, tóc cũng không vuốt keo lên lộ trán mà để chúng ngoan ngoãn rũ xuống bên tai. Nhìn anh ta như vậy, giống như sinh viên mới ra trường hơn là nhà giáo.

Lý Mộng Khiết trầm mặc, quay đầu đi thẳng lên tầng 2, ảo giác thôi, ảo giác.

Dương Trường Miên đang thu xếp đồ đạc bên trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa liền biết cậu lên tới: "Mộng Khiết, lại đây giúp mình mở hộp coi nào, làm xong đi ăn gà rán." Đồ đạc không nhiều lắm, nhưng mà dán hơi kĩ.

Lý Mộng Khiết ậm ờ bước vào vươn tay muốn đóng cửa thì, Khúc Sở Vân rất là tự nhiên đi vào trong, còn đánh giá: "3 phòng 1 sảnh, cũng được đúng không."

"Quá được luôn-"

Dương Trường Miên nghe giọng quen quen, sửng sốt: "Ủa thầy Khúc? Sao thầy lại ở đây?"

Cậu nhìn Lý Mộng Khiết đen mặt kế bên, vỡ lẽ, lại kinh tủng nhìn thầy giáo trường mình: "Chẳng lẽ thầy là biến-"

Khúc Sở Vân cười hòa nhã cắt ngang, giơ túi đồ lên: "...Nhà thầy ở đây."

Dương Trường Miên ém một chữ cuối vào bụng: "Vậy thì trùng hợp thật á."

Khúc Sở Vân nhìn qua Lý Mộng Khiết, tươi cười sáng chói: "Đúng vậy, chúng ta thật là có duyên." Ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, còn gì tuyệt vời hơn.

Lý Mộng Khiết trịnh trọng nhìn Dương Trường Miên: "Trường Miên, chúng ta chuyển chỗ thôi." Có mà ở gần hắn, cậu muốn làm gì cũng bị cản lại.

Dương Trường Miên lấy cốc pha trà, nghe vậy khó hiểu: "Cậu bị khùng hả, đóng cọc, kí hợp đồng rồi hết rồi."

"..."

Khúc Sở Vân điềm nhiên ngồi xuống ghế sô pha, thưởng thức dáng vẻ hận không thể bóp chết hắn của cậu, nhếch miệng: "Bé Mộng Khiết, sau này nhờ em chiếu cố."

Lý Mộng Khiết: "..." Đừng nghĩ cậu không dám đánh, Khúc Sở Vân chứ gì, chờ đó đi.

______

Sáng hôm sau.

Lớp học.

Chỗ ngồi của Lý Mộng Khiết là bàn cuối bên cánh phải. Cậu không có sách giáo khoa, cũng không mua mới, chỉ chép đại đùa vài dòng vào vở cho có lệ.

Cậu không định học đại học, học hết cấp 3 đi làm là được rồi. Không như kiếp trước tốn 4 năm học đại học để rồi không làm được cái tích sự gì, hoàn toàn không ai muốn nhận vào làm, tiêu tốn thời gian chạy theo những ảo tưởng không thực tế, như là, cùng Lý Tiểu Bắc tranh cao thấp tại đại học.

Lý Mộng Khiết lại nhận được một đơn kéo rank, lên tinh anh 500 ngàn, lên cao thủ liền ẵm ngay 1 triệu. Hiếm thấy mấy khi cậu lại không có suy nghĩ u ám-

"Bạn học Lý, nhờ em lên giải câu này."

Tiếng thầy giáo văng vẳng quanh lớp, mấy học sinh khác trộm ngó xem sắc mặt của Lý Mộng Khiết. Cậu khá bình tĩnh, còn chơi game được.

"??" Kêu kìa, sao không đi lên làm bài? Giờ tới lời thầy, Lý Mộng Khiết cũng không để bụng luôn sao?

Lý Tiểu Bắc tự giác đứng lên, lên bảng giải bài, cậu ta hiểu chuyện hơn Lý Mộng Khiết nhiều.

Thầy giáo lắc đầu ngao ngán, Lý Mộng Khiết đã từng là học trò ông ta đắc ý nhất, nhưng bây giờ thì không. Chuyện riêng của Lý Mộng Khiết ông ta không quản làm gì, chỉ là thái độ của cậu, làm cho người ta không thích nỗi, đi học mà tới một cuốn sách giáo khoa cũng không có.

Lý Mộng Khiết đi học thì ngồi chơi game, tan học thì xách đít đi về nhà nhanh nhất, trực nhật đổ rác gì cũng không làm. Bạn học khác thấy vậy cũng bãi công, mọi việc đều dồn lên đầu cán sự lớp. Cậu đã làm đủ nhiều cho cái lớp này rồi, ở kiếp trước ấy.

Ngày họp phụ huynh ngày càng cận kề, Lý Mộng Khiết cầm trên tay thiếp mời phụ huynh, vò nát vứt vào sọt rác phía sau, xem cũng không thèm xem, xách cặp ra về.

Mời phụ huynh? Kêu cậu cầm về cho Lý gia xem rồi nhận lỗi với bọn họ? Có cái cục màu vàng.

Hôm nay lên lớp, có đến tận 2 tiết tự học. Giáo viên chủ nhiệm các lớp vì ngày hợp phụ huynh vào hôm chủ nhật mà soạn lại học lực của các học sinh, tổng kết điểm cho bọn nhỏ để phụ huynh có thể xem xét tốt hơn nên không rút ra được thời gian.

Lý Mộng Khiết cũng không muốn đi làm phiền Dương Trường Miên, cậu biết bạn thân lúc này chắc đang phụ thầy cô làm việc vặt.

Phòng y tế thì không bao giờ cậu đặt chân vào đó lần nữa đâu, cứ nhớ lại hôm đó, cậu bực bội vò đầu. Khúc Sở Vân ơi là Khúc Sở Vân, ám người ta.

Sân thượng.

Lý Mộng Khiết đẩy cửa ra, ánh sáng mặt trời về đông chiếu qua, hơi se se lạnh, cũng không nóng lắm. Cậu híp mắt, hài lòng mà tưởng, nơi đây quả thật là chỗ trốn lý tưởng mà.

Lý Mộng Khiết vừa muốn tìm một chỗ ngồi xuống, dư quang khóe mắt liếc tới bên kia lan can, một nam sinh đang đứng. Cậu ta hai tay nắm chặt song sắt, nửa phần chân trái đã muốn bước ra ngoài lan can, giống như muốn nhảy lầu.

Lý Mộng Khiết: "..." Thật là mất hứng.