Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chương 27: Gặp Biến Thái Thật



Từ hôm Chu Gia Bảo giao tiền bảo kê cho Lý Mộng Khiết, lúc đấy trong lớp cũng có vài học sinh chưa về, cái gì nên nghe đều nghe, nên thấy đều thấy. Bây giờ cả trường đồn ầm lên, nếu giao tiền bảo kê cho Lý Mộng Khiết thì cậu sẽ tha cho.

Lý Mộng Khiết bực bội xua đuổi thêm một top nam sinh chắn đường nộp tiền cho mình, giơ nắm đấm: “Cút cút cút, không cút là tao đập cả lũ.”

“Á! Tụi em xin lỗi!” Lập tức bỏ chạy mất dép hết.

“Chậc.” Hết đứa này tới đứa khác, làm cậu muốn cúp học lắm rồi. Nhưng nếu cúp học, không những phải nghe Dương Trường Miên lải nhải, còn có Khúc Sở Vân.

“Lý Mộng Khiết!”

Lý Mộng Khiết nghe vậy quay đầu nhìn, Lý Tiểu Bắc đứng xa xa nói: “Ba ba kêu cậu tan học về nhà, bọn họ có chuyện muốn nói với cậu!”

Có chuyện muốn nói? Về nhà? Về nhà họ Lý?

Lý Mộng Khiết mặt vô biểu tình giơ xong ngón giữa rồi xách cặp ra về. Hôm nay tăng ca, cậu bận lắm, không rảnh.

Lý Tiểu Bắc cảm thấy bị sỉ nhục, tức gần chết: “…”

________

Hôm nay công trường thi công vội hơn mọi lần, nghe nói là chủ thầu đầu tư thêm tiền, muốn đẩy nhanh tốc độ xây dựng, tiền lương tăng ca của Lý Mộng Khiết bình thường gấp hai, nay lại trướng thêm, làm tâm tình cậu rất tốt, dọn gạch hiệu suất hơn nhiều.

“Mộng Khiết à, hôm nay cảm ơn cháu nhiều lắm.” Một ông chú trung niên chất phác nhìn thấy Lý Mộng Khiết đi đến, lập tức lên tiếng chào hỏi. Cũng nhờ có cậu giúp, ông chú này mới có thời gian đi thăm con gái đột ngột trở bệnh.

Lý Mộng Khiết đã thay ra bộ đồ công nhân, ăn mặc quần áo ngắn tay thoải mái, khuôn mặt còn có nét trẻ con phì thấy rõ, ông ta không khỏi cảm thấy áy náy khi nhờ một đứa nhỏ đổ bê tông cột giùm.

Lý Mộng Khiết gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi ạ.” Lại nói, chú ta cũng trả cậu một nửa lương rồi, coi như là tăng ca thêm. Cậu cũng đâu phải một đứa hách dịch, gặp người nào cũng mặt nặng mày nhẹ với người khác.

Chú ta đưa qua một bọc nhỏ, cười nói: “Quýt nhà chú mới hái, cháu đem về ăn nha.” Lý Mộng Khiết tuổi nhỏ nhất, lại còn rất ngoan, làm việc cũng chăm chỉ, nên những ông chú làm việc trong đây cũng ít nhiều đã chiếu cố cậu.

Lý Mộng Khiết dùng cả hai tay nhận lấy: “Cháu sẽ ăn thật ngon.” Chỉ là đồng nghiệp, nhưng người ta còn có tình người hơn đám nhà giàu họ Lý nào đó. Sống chung một đám người máu lạnh rồi, máu Lý Mộng Khiết cũng nhiễm lạnh từ lâu, dù bản chất thật của cậu bé là một người có nội tâm ôn nhu, mềm mại.

______

“Hắt xì!”

Lý Mộng Khiết liên tục hắt hơi vài cái nữa, xoa xoa cánh tay cho bớt lạnh. Ban đêm đường vắng, cũng chỉ có ánh đèn đường màu cam vàng là còn chút độ ấm, cậu lại không mang áo khoác, cũng chỉ có thể bước nhanh về nhà.

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, tiếng bước chân phù phiếm lộn xộn, có chút gấp gáp kèm theo chút mờ ám. Chỉ dựa vào tiếng bước chân, cũng có thể phán đoán ra một chút tính cách con người. Không phải của Khúc Sở Vân, vậy thì chỉ có thể là, biến thái?

Lý Mộng Khiết ngừng lại, canh chuẩn lúc người phía sau nhào qua, xoay người đá ra một chân.

“A a a!”

Huỵch!

Rầm!

“Tưởng gì, biến thái mà sao yếu thế?” Lý Mộng Khiết chậm rì rì bước lại gần, gã đúng là biến thái thích sàm sỡ bé trai làm cho người dân xung quanh bất an mấy ngày nay. Cậu còn tưởng đâu là thân thủ phải tốt lắm chứ, yếu xìu thế này mà không bị bắt thì đúng là độc lạ.

Gã ta đeo khẩn trang đội nón kết, chỉ lộ ra một đôi mắt nhọn hoắc, đục ngầu. Bị Lý Mộng Khiết cho một cước vào ngay bụng, còn chưa gượng dậy nổi. Gã đã để ý cậu bé xinh đẹp này từ cái hôm cậu vừa chuyển đến, vẫn luôn chờ thời tới bây giờ. Chưa có đứa nào gã nhìn trúng mà thoát khỏi bàn tay của gã, Lý Mộng Khiết cũng vậy!

Nhưng ai có thể đoán trước được, một bé trai đáng yêu lại có thân thủ lợi hại như vậy, thật là thất sách!

Lý Mộng Khiết bẻ khớp xương răng rắc vang: “Mày định sàm sỡ bố là mày không gặp may rồi.” Đánh một trận rồi gọi công an bắt, có khi cậu còn được nhận cờ thưởng. Dương Trường Miên tăng ca cũng hay làm về khuya, cậu không thể để cậu bạn gặp nguy hiểm được.

Gã biến thái biết đá trúng ván sắt, lập tức buông lời hung ác, cậu cũng chỉ là đứa con nít, sao đấu lại gã: “Mày biết tao là ai không?! Ba tao là cảnh sát trưởng đó! Chắc chắn ba tao sẽ không tha cho mày!” Con mồi càng phản kháng thì gã càng thích, nhưng Lý Mộng Khiết đã chọc giận gã rồi.

Cảnh sát trưởng?

Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn tên biến thái, không ngoài dự đoán của cậu, gã có hậu trường rất cứng nên mới dám gây án ở khu này. Nếu lời gã nói là thật, cậu báo cảnh sát là thả hổ về rừng, không những giúp gã thoát tội, có khi còn bị gài ngược lại.

Thật luôn, con trai của cảnh sát trưởng mà có cái sở thích thật là dị hợm.

Gã biến thái cười nham hiểm, biết được lời cảnh cáo của gã làm cậu nao núng, xấu xa nói: “Mau ngoan ngoãn dâng cái mông của mày lên, có khi tao từ bi tha cho.”