Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chương 37: Dọa Người



Lý Mộng Khiết không chờ đuổi đã viết đơn từ chức ở công trường, chuyển sang làm việc khác. Vừa hay công ty anh trai của Hứa Tuyên đang tuyển nhân viên bán thời gian, cậu liền đi phỏng vấn.

Chờ mấy ngày trời vẫn không thấy Tưởng Phong tới làm khó dễ, có vẻ như Lý Khang thật sự muốn che chở cậu. Tưởng Nghĩa nghe nói vẫn nằm viện, còn bó bột chưa tháo, cậu định mấy hôm nữa sẽ đến thăm gã, háo hức ghê.

Khu phố nhỏ.

Lý Mộng Khiết dựa theo địa chỉ mà Khúc Sở Vân đã đưa, tìm kiếm từng nhà một. Khu phố này nằm cạnh trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt nhưng lại có nét cổ điển, không có chút mùi kim loại nặng nào.

Phía trước có một thiếu niên tầm tuổi Lý Mộng Khiết đang tưới hoa, cậu liền ra bước tới: “Lê Hân?”

Thiếu niên tên Lê Hân nghi hoặc ngẩng đầu: “Hở? Bé kiếm anh hả?” Trước mặt cậu ta là một cậu bé rất đáng yêu, chiều cao tuy khiêm tốn nhưng giá trị nhan sắc thì không khiêm tốn chút nào.

Lý Mộng Khiết há miệng thở dốc, câu chửi đã tràn ra miệng lại nuốt ngược trở vào: “…Đờ, ờm.” Ai quy định học sinh cấp ba không thể lùn?

Lê Hân cúi cuống xoa đầu cậu nhỏ, bị cậu xù lông hất ra, vào thẳng vấn đề: “Bé nhỏ gì ở đây, chúng ta từng học chung trường đấy! Tôi tìm cậu có việc, là về Tưởng Nghĩa.”

Lê Hân há hốc, ảm đạm gật đầu: “Vào trong rồi nói.”

Lê Hân, một trong những nạn nhân cũng vụ biến thái xàm sỡ, bị Tưởng Nghĩa làm trò cầm thú, một bông hoa xinh bị một đống bùn nhão vấy bẩn. Nhưng Lê Hân, kiên cường hơn cậu nghĩ.

Nhà của Lê Hân ngay bên cạnh, Lý Mộng Khiết không có thói quen đánh giá không gian riêng tư của người khác. Lê Hân pha trà, mời cậu uống cũng ngồi xuống: “Nhà tôi chỉ có này đó, cậu đừng chê.”

Lý Mộng Khiết nhấp một ngụm trà: “Tôi tới cũng không phải uống trà, nhưng tôi kiến nghị lần sau nên đãi trà sữa ấy.”

Lê Hân: “…” Chê chứ còn gì nữa.

Cậu liếc nhìn Lê Hân, hiếm thấy mà cười bình thường được một lần: “Anh kiên cường hơn tôi đã nghĩ, tôi đến đây là nhờ anh phối hợp mở phiên tòa xét xử Tưởng Nghĩa.” Muốn hạ thằng cha, trước hết phải làm ông ta tuyệt hậu, ra tay với thằng con là đúng bài. Chuyến đi lần này là tìm nhân chứng kiêm người bị hại hợp tác để thưa kiện Tưởng Nghĩa.

Lê Hân cười khổ, nét mặt thay đổi liên tục: “Tôi không kiên cường đâu, thực tế thì tôi đang chạy trốn.”

Sau khi xảy ra chuyện đó, Lê Hân không chấp nhận sự thật, một mình dọn tới đây để sống, né tránh, nổi ám ảnh vẫn còn đấy, làm lòng cậu ta không an ổn. Cậu ta đã từng muốn tố cáo Tưởng Nghĩa nhưng không thành còn bị tạm giam ngược lại, thế mới biết, gã biến thái có hậu trường. Trong lúc tuyệt vọng đó, không ngờ người cậu ta thích lại ngỏ lời thích, cậu ta sao dám đồng ý? Chạy trốn khỏi thành phố, là lựa chọn bất khả kháng của Lê Hân.

Lý Mộng Khiết không điều tra sâu xa, nhưng không có nghĩa là cậu không để tâm, tuy hơi có lỗi khi nói đến người đã khuất, nhưng: “Anh kiên cường hơn những người còn lại nhiều. Anh sống ở đây nên có điều không biết. Trước anh cũng có một nạn nhân, cậu ta đã tự sát, lựa chọn phương thức cực đoan như vậy đó.”

Trước Lê Hân, đã có người bị Tưởng Nghĩa cưỡng hiếp, vì không muốn sống trong nhục nhã suốt quãng đời còn lại, lựa chọn kết thúc sinh mệnh, không để lại gợn sóng nào, không ai biết đến.

Lê Hân nghe vậy, thổn thức không thôi, bản thân cậu ta rất sợ chết nên không thể nào xuống tay. Với lại, vướng bận duy nhất của cậu ta, là người cậu ta thầm mến.

Lê Hân không dám đối mặt: “Cậu có khuyên gì thì tôi cũng không…”

Lý Mộng Khiết múc vài muỗng đường bỏ vào ly trà, khuấy đều: “Anh tưởng bở quá, tôi khuyên anh làm gì.” Khuyên nhủ, cậu chưa hề khuyên ai hay tạo động lực cho người khác. Chính bản thân mình mà không có động lực, lời khuyên thì cũng thành lời thừa. Cậu không phải là nhân vật chính xúc động hay nhiệt huyết, truyền cảm hứng cho ai cả.

Lê Hân: “??”

Lý Mộng Khiết thâm trầm cười: “Anh không ra mặt, tôi có thể chọn người khác. Nhưng mà anh không muốn, trả thù Tưởng Nghĩa sao?” Khúc Sở Vân cho cậu ba địa chỉ nạn nhân, cậu chọn Lê Hân là vì cậu ta là người có ý chí hơn đám nạn nhân còn lại.

Lê Hân ngây ngẩn: “Trả, trả thù?” Trả thù Tưởng Nghĩa, nghĩ cậu ta đã từng nghĩ, nhưng không làm được gì, đã chết lặng.

Lý Mộng Khiết hưng phấn: “Không phải Tưởng Nghĩa là biến thái thích xàm sỡ không ai biết hay sao, tôi không chỉ có thể cho toàn thế giới biết bộ mặt thật của anh ta, còn có thể giúp anh ta cảm nhận được sự sung sướng từng trải của nạn nhân!”

“Tưởng Nghĩa đã dùng tay nào chạm vào anh, dùng giọng điệu như thế nào để cưỡng ép anh, dùng cái thứ dơ bẩn đó chiếm đoạt anh. Anh có muốn chính tay mình, thiến Tưởng Nghĩa, chặt bỏ tứ chi của anh ta không? Ác giả ác báo, chúng ta trừng phạt anh ta là đúng tội!”

Lê Hân sợ hãi đứng bật dậy, quá khứ bị nhắc đến lần nữa như bụi bị phủi đi, gai góc khắp người. Trả thù, cậu ta cũng muốn lắm nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cậu ta sợ lại bị cưỡng buộc lần nữa nếu như trả thù thất bại.

Vết thương dù đã đóng vảy, nhưng lúc bị thương, cảm giác đau đớn thì vẫn còn nhớ rõ.

Rầm!

Lý Mộng Khiết nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, vuốt mũi: “…” Hơi quá khích dọa người ta rồi.