Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề

Chương 46: Thăm Bệnh



Tưởng Nghĩa đã nghĩ, hôm nay cũng là một ngày nhàm chán chỉ có ăn rồi ngủ, đến cả y tá hay bác sĩ đều là con gái, làm gã ta không sớ rớ được gì, đã nghẹn một tháng trời. Sẽ là một ngày tẻ nhạt.

Lúc được xuất viện gã còn định đi hộp đêm vui vẻ với mấy em trai xinh tươi một đêm, nhưng lại bị ông già nhốt lại, còn bị ra lệnh cho không được xuất hiện trong thành phố 2 tháng tới. Hiện tại, gã ta đang bức rứt cả người nằm đây.

Khốn nạn, đều tại thằng Lý Mộng Khiết!

Tưởng Nghĩa hậm hực, nghĩ tới cậu là eo mông lại đau, cậu chuyên môn lựa mông gã mà sút, khiến gã chỉ nằm sấp được nửa tháng liền: “Lý Mộng Khiết mày nhớ mặt tao! Chuyện này tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Tao nhất định sẽ đè mày xuống bạo cúc-Á!”

Lý Mộng Khiết giật lấy quả rổ thăm bệnh trong tay Khúc Sở Vân, ném vào mặt Tưởng Nghĩa, cười hung ác, cười nham hiểm: “Bố tới chơi với mày đây, coi bộ mấy ngày qua mày sống tốt quá ha. Mày yên tâm đi, cho dù bị nhốt vào tù hằng tháng tao cũng sẽ ghé thăm mày, bạn tốt của anh tao mà.”

Tưởng Nghĩa vừa nãy còn âm trầm thâm độc, thấy chính chủ tới, hồn vía đều lên mây, lắp bắp không thành lời: “Lý, Lý, Lý…” Vừa nhác tào tháo tào tháo tới, có cần linh như vậy không!

Lý Mộng Khiết tìm chỗ ngồi xuống, Khúc Sở Vân, Lê Hân như tả hữu hộ pháp đứng kế bên, cậu chống cằm, bắt chéo chân: “Thấy tao mày mừng rớt nước mắt luôn ấy à, tao cảm động ghê.” Bị đánh như vậy rồi mà còn chưa bỏ tật, còn nhớ thương bông cúc của cậu. Tự dưng ngứa ngáy tay chân quá.

Khúc Sở Vân cúi xuống, nói khẽ vào tai cậu: “Cứ để cho Lê Hân trả thù trước đã.”

Lý Mộng Khiết hơi nghiêng đầu qua một bên, buồn bực. Ông thầy biến thái này chắc chắn có ý đồ xấu với cậu, nói thì đứng đàng hoàng nói cậu cũng nghe mà, có cần kề sát như vậy không.

Khúc Sở Vân kéo qua một cái ghế nhỏ, ngồi xuống: “Nói mới nhớ, sao em lại đến bệnh viện thế? Bệnh rồi?”

Lý Mộng Khiết bẻ ngón tay: “Bệnh thánh mẫu tái phát rồi.” Cũng đâu thể đòi tiền một bà cụ được, chỉ có thể chờ người nhà của bà ấy liên hệ.

Khúc Sở Vân khả năng đọc hiểu Lý Mộng Khiết phải gọi là đẳng cấp: “Hiểu rồi, em cứu người, trả tiền viện phí, thuốc men. Cho nên hết tiền ăn chứ gì?”

“…” Xì, cố vấn tâm lý thì đáng nể đấy.

Hắn bật cười, con mèo này đúng là không thành thật mà: “Hình như Tô Hạ Dương đang tuyển trợ lý lâm thời á, kiếm tiền với ảnh đế sẽ khả quan hơn. Em cũng nên lo cho đám chân tóc của mình đi.”

Lý Mộng Khiết khịt mũi, ý hắn là cậu ngồi văn phòng làm IT nhiều thì bị hói sớm chứ gì, vậy mà cũng nói văn vẻ cho được: “Sao thầy biết? Chẳng lẽ hói rồi?”

Khúc Sở Vân đưa đầu qua, trêu ghẹo nói: “…Sờ thử là biết tôi có hói hay không.”

Lý Mộng Khiết nhìn cái đầu tóc đen mượt mà, mép tóc cứng cáp, nghiến răng, đưa tay lên xoa thật mạnh đầu hắn, đầu ngón tay vì dùng sức mà nhiễm hồng, giống như thẹn thùng. Tưởng cậu không dám đụng chắc, tới đi, cho nhau thương tổn, ai xấu hổ trước người đó thua: “Của thầy đúng là rất cứng.” Cũng không tệ lắm."

Lê Hân đang dạy Tưởng Nghĩa làm người vô tình nghe thấy: “…” Nói gì gây hiểu lầm cho người nghe quá vậy?

“…” Khúc Sở Vân tươi cười cứng đờ, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Chưa ai xoa đầu hắn ngoại trừ người nhà, hắn còn nghĩ rằng cậu sẽ ghét bỏ mà đẩy hắn ra, ai mà ngờ được cậu còn có chiêu này.

Độc thân solo hai mươi mấy năm, kể cả lúc come out với gia đình bị đuổi ra khỏi nhà hắn cũng chưa cảm thấy xấu hổ như vậy. Ban đầu chỉ là chú ý tới vì cậu có chút khác với học sinh cấp 3 khác. Lý Mộng Khiết luôn mang vẻ mặt bất cận nhân tình, thiếu sức sống, làm hắn muốn thấy thêm nhiều vẻ mặt khác của cậu. Ban đầu chỉ là giết thời gian, hiện tại thì, hắn không rõ hắn đang làm gì nữa, bị mèo mê hoặc rồi.

Lý Mộng Khiết nhếch miệng cười: “Đừng có nói với tôi là thầy xấu hổ nha? Thầy Khúc?”

Khúc Sở Vân bắt lấy bàn tay nhỏ của cậu, nắm trong tay, vân vê, xoa nắn, trên môi tràn ra nụ cười đẹp trai mê người, ngang nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, em cũng vậy thôi, giấu đầu lòi đuôi.” Còn giả bộ bình tĩnh, hắn đã sớm phát hiện ra cậu không tự nhiên. Bàn tay nhỏ này, làm quá sức rồi.

Tay của Lý Mộng Khiết không còn mềm mại như hồi còn là thiếu gia nhà họ Lý, lòng bàn tay có một tầng kén mỏng, không xấu xí hay sần sùi. Cậu không có thời gian chăm chóc tay hay da này kia, đa phần đều là Dương Trường Miên kéo vào con đường làm đẹp, giúp cậu chăm chút bản thân.

Lòng bàn tay truyền đến từng đợt ngứa ngáy dễ chịu, Lý Mộng Khiết cam chịu, không phản ứng gì quá khích. Thật kì lạ là cậu không chán ghét, không giống lúc nắm tay Dương Trường Miên, có gì đó khác hẳn.

Khúc Sở Vân không xấu, nhưng tuyệt đối không phải người tốt, hắn phạm tội, coi trọng một đứa nhỏ chỉ mới học cấp 3. Tính sao đây, phấn khích quá đi.

Lý Mộng Khiết không phản kháng, Khúc Sở Vân được nước lấn tới, dựa gần, đã nắm được tay rồi thì tiếp theo là ôm một cái, hắn giơ một tay lên: “Mộng Khiết, cam chịu cũng có thể hiểu là đồng ý đấy.”

“…” Ai nói vậy hả, chỉ là cậu bị cuốn theo thôi.

“Khụ khụ, xin lỗi vì đã cắt ngang hai người tình tứ nhưng mà, giờ không phải lúc đâu ạ!” Lê Hân hung hăn đánh Tưởng Nghĩa một trận sảng khoái. Phòng chăm sóc đặc biệt đặc biệt ở chỗ, mỗi một khoảng thời gian ngắn sẽ có bác sĩ đến kiểm tra tình hình của người bệnh. Giờ mà không chạy, cả đám thế nào cũng bị bắt.

Lý Mộng Khiết đứng lên: “Vậy chuồn thôi.” Cậu đã liên hệ một đám anh em xã đoàn, lát nữa sẽ tới ‘hái cúc’ Tưởng Nghĩa, hầu hạ gã hết táo bón luôn.

Khúc Sở Vân bàn tay trơ trọi: “…” Biết đọc hiểu không khí lãng mạn một chút đi chứ thằng nhóc này.