Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 65: Trực giác



Editor: demcodon

Một đồng nghiệp bưng cà phê đi ngang qua, ngạc nhiên mà liếc nhìn Chung Dịch.

Chung Dịch không hiểu ra sao.

Cũng may đồng nghiệp rất nhanh giải thích nghi ngờ cho cậu, chỉ vào khăn quàng cổ vắt trên tay Chung Dịch. Sau đó lại chỉ trên cổ Chung Dịch hỏi: "Ngày hôm nay cũng lạnh như vậy sao? Cậu còn mang hai cái đi làm."

Đồng nghiệp cũng rất buồn bực: "Không phải cậu thuê nhà ở gần đây sao?" Lúc trước trong bữa tiệc trà, Chung Dịch đã đề cập đến chuyện cậu chỉ sống cách công ty 10 phút.

10 phút, ở trong mắt rất nhiều người, khoảng cách này nếu là từ một phòng có máy sưởi ấm áp dễ chịu đi đến công ty không chỉ máy sưởi còn có điều hòa trung tâm có lẽ không đủ để làm cho ấm áp trên người lạnh xuống.

Nhưng Chung Dịch lại sợ lạnh đến mức này, đi mấy bước đã quấn mình thành con gấu.

Vào lúc này, đồng nghiệp cảm thấy mình đã có một sự hiểu biết mới về thực tập sinh này.

Còn Chung Dịch nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của đồng nghiệp: "..."

Đây là lời giải thích hay là không giải thích? Cậu im lặng một lát. Khi mở miệng, giọng hơi trầm và hơi khàn.

"Tôi bị cảm." Cậu nói: "Quấn nhiều để đổ mồ hôi."

Đồng nghiệp 'ồ' một tiếng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sau đó thân thiện nói: "Được, cậu nhanh ngồi xuống đi. Đúng lúc hai ngày nay không quá bận, tâm tình của anh Tần rất tốt. Nếu cậu thật sự không chịu được thì nói với anh ấy một tiếng, có lẽ có thể về sớm."

Chung Dịch mỉm cười. Nhưng dưới ánh mắt lo âu của đồng nghiệp, nụ cười này đều hiện ra trắng bệch.

Những ánh mắt đồng tình đổ dồn trên người cậu.

Chung Dịch không thể làm gì khác hơn là nói: "Đúng lúc buổi chiều tôi có cuộc thi, đã xin nghỉ xong."

Kết quả đồng nghiệp thở dài: "Cậu học ở Đại học Bắc Kinh phải không? Tôi học trường bên cạnh cậu." Cao đẳng Kỹ thuật và dạy nghề Lục Đạo Khẩu: "Có một cuộc thi cuối kỳ, bạn học của tôi ở suốt đêm trong phòng tự học. Kết quả đi ra ngoài bị té gãy xương, trực tiếp dời cuộc thi. Cậu kiềm chế một chút, đừng dẫm vào vết xe đổ. Sức khỏe quan trọng hơn, đừng giống người bạn học kia của tôi, dời cuộc thi là chuyện nhỏ. Vấn đề ở chỗ cậu ta ở nhà trong cả kỳ nghỉ đông, cả người đều phải mốc meo, haizz."

Chung Dịch: "Được, cám ơn."

Hai người lại nói mấy câu. Khi đám đồng nghiệp rời đi, Chung Dịch rốt cục có chút không gian thở.

Nhưng đồng nghiệp vừa nói, năm tài chính vừa kết thúc, công việc kiểm toán địa ngục đã tạm thời trở thành chuyện cũ. Vì vậy trên dưới Thịnh Nguyên đều cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu. Chỉ là hai ngày nay, tổ bọn họ có rất nhiều người tìm đủ loại lý do xin nghỉ. Nhưng tính tình của Tần Lâu tốt, chỉ cần lý do không quá đáng thì sẽ chấp thuận tất cả.

Về phần Chung Dịch, vì duy trì thiết lập tính cách 'cảm mạo' đã uống tám ly nước trong một buổi sáng. Có lẽ nhiệt độ trong phòng làm việc quá cao, qua nửa buổi sáng cậu mới chậm rãi cảm thấy có phải mình thật sự bị sốt hay không, cảm giác hai má nóng lên.

Cậu đi ra ngoài lượn một vòng và hóng gió. Chung Dịch lập tức hiểu ra cơn 'nóng lên' trước đó hoàn toàn là do nhiệt độ trong phòng nên tạo thành ảo giác.

Đợi đến 10 giờ, trong lúc rảnh rỗi Tần Lâu quay sang bàn của Chung Dịch, hỏi cậu nếu đã xin nghỉ tại sao buổi sáng không dứt khoát nghỉ luôn, như vậy còn có thể ôn tập thêm một phút.

Chung Dịch nhìn y nghĩ: Có thể nhịn đến bây giờ còn hỏi những câu 'tế nhị' như vậy... cũng rất không dễ dàng.

Trong lần xét duyệt cuối năm trước, nhiều báo cáo của tổ dự án đã được thông qua, tiền lương của người phụ trách giảm mạnh. Mỗi người thề trước mặt ban lãnh dạo cấp cao rằng năm sau mình sẽ rửa sạch nhục nhã, lập công chuộc tội. Ngược lại, thành tích của tổ dự án Thiên đường biểu hiện rất nổi bật.

Tần Lâu nhận đươc tiền thưởng bằng ba mươi tháng lương. Mặc dù ngoài mặt không lộ rõ, nhưng mọi người trong tổ đều có thể biết được hai ngày nay sếp rất dễ nói chuyện.

Ngoài ra, đi làm cũng không giống như công ty bốc lột mà giống như một kỳ nghỉ phép.

Trong chỗ làm, Chung Dịch uyển chuyển nói: "Em và Trì Quân học chung một lớp, buổi chiều cậu ấy cũng phải đi thi nên em đi chung xe với cậu ấy."

Tần Lâu 'ồ' một tiếng và hiểu ra. Nửa năm trôi qua, Chung Dịch vẫn không thay đổi, vẫn là đơn vị liên quan với trợ lý Trì.

Y gật đầu chắp tay sau lưng, đi về một hướng khác trong công ty.

Chung Dịch nhìn bóng lưng của y một hồi mỉm cười.

Quá thảnh thơi nên có chút không quen.

* * *
Chiều hôm đó, khi bước ra khỏi phòng thi thì bầu trời trong xanh.

Trong trường học trồng rất nhiều cây xanh, thả tầm mắt nhìn chỉ toàn một màu trắng. Cũng bởi vì tuyết rơi nửa ngày nên tuyết đọng dày hơn khi buổi sáng đi ra ngoài.

Khăn quàng cổ lúc trước vắt trên tay lại trở về trên cổ Trì Quân. Thi xong đã hơn 4 giờ chiều, lập tức đến giờ cao điểm. Hơn nữa con đường tuyết rơi trơn trượt, bọn họ lại muốn trở lại Thịnh Nguyên chỉ sợ phải đến 5 giờ. Với bầu không khí mờ xá hai ngày qua, chỉ sợ trước khi hai người bước vào thang máy thì cũng không còn mấy người trong bộ phận ngành.

Chung Dịch nhìn Trì Quân thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh, dáng vẻ muốn vo một quả cầu tuyết thì đề nghị: "Hay là chúng ta đến hồ Vị Danh nhìn xem đi."

Lỡ như có dấu hiệu kết băng thì sao.

Đôi mắt của Trì Quân sáng rực lên nói: "Được đó."

So với dáng vẻ tháo vát trong công ty thì hoàn toàn là hai gương mặt.

Chung Dịch nhìn hắn, nghĩ đến thời thơ ấu của Trì Quân rất nhiều sự miêu tả sinh động. Với sự dạy dỗ trong nhà họ Trì, để cho Trì Quân đi ném tuyết với người không khỏi khó xử. Có lẽ chỉ khi ở cùng bạn thân từ nhỏ Trương Tiếu Hầu thì hai người mới có thể ném tuyết vào nhau. Trước mặt người khác, Trì Quân phải nghiêm túc, mặc bộ vest nhỏ làm thân sĩ.

Ngược lại, trượt tuyết, trượt hồ đóng băng... những môn thể thao này có lẽ Trì Quân càng thêm am hiểu hơn.

Đối với những thứ chưa trải qua thời thơ ấu, sau khi lớn lên và rời khỏi môi trường sống ban đầu khó tránh khỏi muốn bù đắp lại.

Bây giờ Trì Quân đang ở trong trạng thái này. Hắn hoàn toàn có thể tìm đến một khu nghỉ mắt trượt tuyết cao cấp. Đừng nói mượn một góc trượt băng, cho dù thuê toàn bộ sân bãi cũng không phải việc khó.

Nhưng rốt cuộc điều này lại khác.

Khuôn viên trường học rất rộng, trời đang có tuyết rơi nên hai người chậm rãi đi bộ. Sau nửa giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bờ hồ. Hai người đi vào xem, trên mặt nước có một lớp băng mỏng manh. Trì Quân nhìn trong mắt, tức thì nóng lòng muốn thử.

Chung Dịch đau đầu, kéo cánh tay của hắn.

Trì Quân quay đầu nhìn cậu.

Chung Dịch nhặt một cục đá bên cạnh ném vào trong hồ.

Lớp băng trên mặt nước quá mỏng, dễ dàng bị cục đá đập vỡ biến thành một lỗ thủng.

Chung Dịch quay sang nhìn Trì Quân.

Trì Quân: "..."

Hắn đề nghị: "Tết âm lịch năm nay chúng ta lên kế hoạch sớm một chút nhé?"

Hắn rất tự nhiên nói sang chuyện khác, xem như hai người đến ven hồ ngắm cảnh tuyết mà không phải ôm mục đích khác.

Chung Dịch hơi buồn cười, nhưng cũng phối hợp với hắn: "Được."

Cậu dừng một chút lại nói tiếp: "Tớ đã đề cập với Tần Lâu, xin nghỉ một tuần trước kỳ nghỉ chính thức." Trong học kỳ, chế độ xin nghỉ phép không chấp hành hoàn toàn trên người Chung Dịch. Nói trắng ra là, làm gì có nhân viên như cậu làm nửa ngày - nghỉ nửa ngày chứ. Ồ, cũng có, một vị trợ lý đặc biệt ở tầng cao nhất.

Sau kỳ nghỉ, theo lý cậu rốt cuộc phải làm một nhân viên tốt, tuân thủ các quy tắc và kỷ luật.

Nhưng vấn đề ở Thượng Hải vẫn chưa kết thúc. Lúc trước Chung Dịch chỉ là hoả táng thi thể của Chung Văn Đống. Nhưng vẫn còn nhiều vấn đề khác đang chờ giải quyết.

Ngoài ra, cậu còn phải đi thăm mấy giáo viên ở trường cấp 2. Tính ra có rất nhiều thứ phải làm.

Trì Quân: "Cậu đã đặt vé chưa?"

Chung Dịch lắc đầu.

Trì Quân suy nghĩ một lát nói: "Như vậy, chúng ta cùng trở về... cậu ngạc nhiên cái gì?"

Chung Dịch nhắc nhở hắn: "Cậu không đi thăm cậu mợ à?"

Trì Quân 'à' một tiếng, dùng một loại ánh kỳ lạ và vi diệu nhìn về phía Chung Dịch.

Chung Dịch nhận ra điều gì nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trì Quân: "Tớ sẽ đi. Năm ngoái ở lâu là bởi vì tớ mới vừa lên đại học, rất lâu trước đó vẫn chưa gặp. Cộng thêm Nhạc Nhạc chuẩn bị thi đại học, tớ và Tiếu Hầu muốn phụ đạo bài tập cho Nhạc Nhạc. Năm nay thì thôi, tóm lại trở lại Thượng Hải còn có thể gặp mặt."

Chung Dịch: "Đúng rồi, tớ vẫn chưa có hỏi. Bên ông cậu..."

Trì Quân mỉm cười, đôi mắt thả lỏng mà cong lên nói: "Không chỉ không sao, hơn nữa đối thủ của ông có sao."

"Vậy thì tốt." Chung Dịch yên lòng.

Sau mấy câu, hai người đều dường như ngầm thừa nhận người thân của Trì Quân cũng sẽ là người thân của Chung Dịch.

Dù sao trời cũng lạnh, hai người bắt đầu đi về phía chỗ đậu xe.

Khi đến đó, bất ngờ gặp được Diêu Lâm. Nhà Diêu Lâm ở nơi khác. Nhưng khi kết thúc một học kỳ, ba mẹ của cô sẽ đặc biệt xin nghỉ và lái xe từ nơi khác đến đón con gái về nhà. Ban đầu dự định sẽ danh hai ngày ở Bắc Kinh đi choi với con gái. Nhưng Diêu Lâm bất lực, vừa làm nũng vừa ăn ngay nói thật với ba mẹ: "Con không chỉ đi với một người bạn học, con đã tham quan Trường thành, Cố cung, Di Hoà Viên sắp nôn luôn. Như vậy ba mẹ tự đi chơi đi?"

Sau khi hai người suy nghĩ cảm thấy như vậy cũng không tệ. Cho nên dứt khoát đến sớm mấy ngày, chờ Diêu Lâm kết thúc cuộc thi có thể đón nó về.

Lúc này tại bãi đậu xe, hai vợ chồng đến đón con gái đi ăn cơm. Trên đường đi, Diêu Lâm nhìn thấy Trì Quân và Chung Dịch. Sau khi nói một tiếng với ba mẹ thì đi về phía hai người.

Sau khi chào hỏi nhau, Diêu Lâm nói: "Chung Dịch, Trì Quân, hai cậu có biết Viên Văn Tinh đã xin nghỉ học hay không?"

Hai người ngẩn ra và lắc đầu.

Diêu Lâm 'a' một tiếng nói tiếp: "Vậy tớ nói với hai cậu. Trước đó giáo viên hướng tìm tớ hỏi tình huống của cậu ấy, tớ nói..." Cô hơi thấp thỏm, cảm giác chính mình thành người cung cấp thông tin: "Hai ngày nay tớ mới biết, cậu ta dường như dự định tháng 9 khai giảng sẽ học lại năm thứ 2."

Chung Dịch suy nghĩ một chút: "Cám ơn cậu đã nói cho chúng tớ tin tức này."

Diêu Lâm xua tay: "Cậu ta còn muốn đổi ký túc xá nữa." Cô thở dài nói tiếp: "Tớ nghĩ đến vụ đầu độc lúc trước thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đổi ký túc xá cũng tốt, hai cậu muốn đi ra ngoài à?"

Cô đang nói về vụ án của trường đại học khác mấy năm trước. Bởi vì đố kỵ với bạn cùng phòng, cũng là người dễ dàng lấy được hóa chất nên dứt khoát ăn trộm từ phòng thí nghiệp và đổ vào máy nước uống trong ký túc xá.

Mặt Chung Dịch không đổi sắc, trả lời câu hỏi cuối cùng của Diêu Lâm: "Ừh."

Diêu Lâm một măt lo lắng cho ba mẹ nên cũng suy nghĩ nhiều. Sau khi nói về tình hình hiện tị của Viên Văn Tinh làm trong lòng mình nghẹn đến khó chịu thì tạm biệt với Chung Dịch và Trì Quân bước nhanh về phía ba mẹ.

Khi Diêu Lâm rời đi, Trì Quân ấn chìa khóa xe xuống chìa, đèn xe lóe sáng lên. Hai người cùng lên xe, lúc này Trì Quân là người lái xe.

Tình hình giao thông lúc này về Thịnh Nguyên thì quá xa, đành phải về nhà.

Dù cho hai người thực sự đang ở cùng một hướng.

Trên đường đi, Trì Quân nói: "Chung Dịch, Viên Văn Tinh có quen ai trong chuyên ngành liên quan đến hóa học không?"

Chung Dịch: "Cậu cũng lo lắng phải không?"

Trì Quân nhìn tình hình giao thông phía trước, nghiêm túc nói: "Tớ không muốn cậu có chuyện gì. Một chút khả năng cũng không thể có."

Chung Dịch: "Tớ không biết. Viên Văn Tinh sẽ không làm chuyện như vậy."

Trì Quân nắm thật chặt vô lăng hỏi: "Tại sao?"

Chung Dịch nghe ra hắn đang lo lắng, để cho người mình thích quan tâm mình là một việc tốt. Nhưng Chung Dịch không hy vọng Viên Văn Tinh làm phiền tâm trạng của Trì Quân.

"Nếu là học kỳ trước tớ có thể phải suy nghĩ điều này." Chung Dịch nói, giọng điệu của cậu vững vàng, mang theo sức mạnh kỳ lạ xoa dịu tâm trạng của Trì Quân.

Cậu nói: "Nhưng sau buổi tối họp lớp ngày hôm đó, tớ chợt phát hiện ra cậu ta dường như vô dụng hơn tớ nghĩ trước đây."

Trì Quân bình tĩnh chỉ ra: "Đánh giá thấp kẻ địch là điều tối kỵ." Bình thường Chung Dịch sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Chung Dịch thừa nhận: "Đúng vậy." Cậu biết sai nên thay đổi: "Tớ nói như vậy là không muốn cho cậu lo lắng. Nhưng làm như vậy xác thực không thích hợp, tớ nên phân tích với cậu về Viên Văn Tinh nhiều hơn, chứ không phải trực tiếp đưa ra kết luận."

Trì Quân nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng ra hiệu Chung Dịch nói tiếp.

Chung Dịch: "Là như thế vầy, Trì Quân, cậu đừng quá quan tâm sẽ bị loạn. Nghĩ lại Viên Văn Tinh làm qua hai việc có phải có điểm chung gì không?"

Trì Quân nhíu mày suy nghĩ.

Chung Dịch kiên nhẫn chờ đợi. Cậu biết rằng loại chuyện này, chỉ khi Trì Quân tự mình suy nghĩ thấu đáo thì hắn mới có thể chấp nhận quan điểm của mình.

Dù sao nó liên quan đến cơ thể, thậm chí là tính mạng, không giống như thảo luận bình thường cố tìm điểm chung và bỏ qua chỗ khác nhau.

Sau khi qua hai cái đèn đỏ, dừng lại ở ngã tư đèn đỏ thứ ba, Trì Quân nói: "Cậu ta đều tìm cho mình một lý do."

"Bất kể lý do này có chính đáng hay không, ít nhất đối với cậu ta nó phù hợp logic."

Chung Dịch nhẹ nhàng gật đầu.

Trì Quân tiếp tục nói: "Cậu ta cho rằng nếu phơi bày chuyện đồng tính của Diêu Hoa Huy sẽ dẫn đến mọi người ghê tởm. Bởi vì bản thân cậu ta cũng đang ghê tởm, xem dáng vẻ ngày đó của cậu ta cũng không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Diêu Hoa Huy... Đây là cảm thấy mình đang làm việc tốt?"

Chung Dịch có thể nghe ra trong giọng của Trì Quân có một sự chán ghét mơ hồ. Đối với cậu, đây là một trải nghiệm rất mới lạ. Kể từ khi sống lại đến nay, dường như lầ đầu tiên cậu phát hiện ra Trì Quân đang 'chán ghét' người nào.

Điều này khác với thái độ của Trì Quân đối với Trì Bắc Dương. Đối với ba mình, Trì Quân tỏ ra lạnh lùng và xem đối phương như đối thủ. Nếu hai bên đã định mệnh tranh giành quyền lực, nên hắn không thể mang theo cảm xúc nhìn những lời nói và việc làm của Trì Bắc Dương.

Chung Dịch không biết Trì Quân đã mất bao lâu mới làm được điều này. Cậu chỉ biết rằng khi bàn luận về Trì Bắc Dương, Trì Quân thật sự có thể hoàn toàn nhảy ra thân phận của hai người, chỉ xem đối phương là một người cạnh tranh bình thường và lớn hơn mình gần 20 tuổi.

Hiện tại, Trì Quân nói tiếp: "Cậu cảm thấy cậu ta sẽ không làm ra chuyện 'đầu độc' này là bởi vì cậu ta không tìm được lý do 'chính nghĩa hóa' chuyện này phải không?"

Trong lời nói vẫn có nghi ngờ.

Nhưng Chung Dịch hỏi ngược lại: "Như thế vẫn chưa đủ sao? Chuyện hai lần trước, cậu ta cũng không cần phải gánh chịu bất kỳ rủi ro nào. Không phải về mặt đạo đức, mà là bởi vì oán hận chúng tớ. Nếu cậu ta thực hiện một số hành động thiết thực thì nửa quãng đời còn lại cậu ta sẽ sống trong tù."

Chung Dịch nói dứt khoát: "Cậu ta ích kỷ, lòng tiểu nhân, nhưng cũng muốn bò cao hơn, đến 'quê hương của vinh quang'." Làm cho người đã bị Chung Dịch làm 'tổn thương' phải hối hận.

Trong lúc hai người nói chuyện, bờ vai căng chặt của Trì Quân dần thả lỏng ra.

Chung Dịch có thể nhìn ra, cậu hơi yên tâm.

Nhưng một lát sau, Trì Quân đột nhiên nói: "Chung Dịch."

Chung Dịch chính trực thoải mái, rất tự nhiên trả lời: "Hả?"

Cậu đang suy nghĩ về bữa tối phải ăn gì sau khi trở về 'nhà', làm sao vượt qua buổi tối hiếm khi thấy thoải mái này. Cậu và bạn trai có lẽ còn sẽ lau súng cướp cò. Nhưng buổi chiều vừa mới tâm sự đề tài như vậy, tối hôm nay Trì Quân có lẽ thú vị hơn thường ngày một chút. Cậu rất chờ mong và muốn nếm thử. Nhưng cảm thấy mình nếu khi dễ quá ác có thể làm cho Trì Quân lần nữa bắn ra 'lý trí' hay không. Cậu càng nghĩ tiếp theo hướng như vậy lại bị một người đi giội nước lạnh trong phòng vệ sinh.

Suy nghĩ của cậu hiển nhiên đã bay lên trên đám mây lại bị một câu của Trì Quân lôi trở lại.

"Tớ cảm thấy rất khó thể tưởng tượng được." Trì Quân nói.

Lại đến một đèn đỏ khác, hắn chậm rãi dừng xe. Động cơ ong ong chấn động, mang theo giọng nói của Trì Quân. Hắn suy tư như ngộ ra nói: "Đôi khi, tớ cảm thấy mình đã đủ... như một AI*."

(*AI - Artificial Intelligence: trí tuệ nhân tạo. Đôi khi được gọi là trí thông minh nhân tạo, là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên của con người.)

Đây là một cách nói phóng đại. Hắn chỉ là miêu tả mối quan hệ của mình và Trì Bắc Dương.

Chung Dịch nghe hiểu. Cậu gật đầu, biết những lời sau đó Trì Quân nói nhất định là điều gì đó quan trọng.

Quả nhiên, Trì Quân nói tiếp: "Nhưng dường như cậu còn giống hơn tớ..."

Trì Quân: "Tớ không thể làm được xem nhẹ các vấn đề liên quan đến tính mạng như cậu được."

Trì Quân: "Đặc biệt, đó là tính mạng của 'bản thân'."

Nếu như là hắn, khả năng cao là Trì Quân 'nhổ cỏ tận gốc' từ trước đó, để một người như vậy ở bên cạnh mình sẽ càng thêm nguy hiểm. Hắn sẽ không để cho mình mạo hiểm như vậy.

Nhưng Chung Dịch hiển nhiên là khác. Cậu căn bản không quan tâm đến những thứ này. Cậu rất xem nhẹ tính mạng.

Không! Trì Quân sửa lại cái nhìn của mình.

Chung Dịch... cậu không phải xem nhẹ tính mạng. Hắn tiếp xúc với Chung Dịch thời gian lâu, đôi khi tình cảm phản ứng đầu tiên: Chung Dịch không phải loại người như vậy. Cậu rất quan tâm sự nghiệp của mình, có mục tiêu rất rõ ràng, biết rõ mình muốn làm gì. Đây là những yếu tố của thành công.

Tại sao vậy?

Trong lúc vô tình, Trì Quân hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của mình. May mắn, lần đèn đỏ này dài đằng đẵng, hắn có thời gian suy nghĩ rất lâu.

Khi đếm ngược đến mười giấy cuối, hắn bỗng nhiên nói: "Cậu có phải là không cảm thấy Viên Văn Tinh tạo thành uy hiếp cho mình hay không?"

Hơi sai lệch thì phải? Trì Quân sửa lại lời nói của mình lần thứ hai.

"Cậu có phải là cảm thấy có chuyện còn nguy hiểm hơn, nên so ra Viên Văn Tinh chẳng là gì cả, phải không?"

Khi hắn dứt lời, đồng hồ đếm ngược đã về 0, đèn đỏ chuyển sang xanh. Xe khởi động một lần nữa.

Chung Dịch ngồi bên cạnh nhìn gò má của Trì Quân. Cậu nghĩ: Đây là trực giác sao? Đó cũng... quá đáng sợ.