Thiếu Gia Kẹo Sữa

Chương 3: Cậu liền cùng người đó chạy trốn sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trăng bạc treo lơ lửng.

Chợ đêm náo nhiệt ồn ào, không ít người đi xe máy điện ra mua bữa khuya, trong đó một chiếc đặc biệt dễ thấy, thân xe màu xanh còn có ánh sáng đặc biệt của chiếc xe mới, nhưng đã phảng phất tiếng kêu rên vì đang không chịu nổi sức nặng.

Dương Tinh Vũ ngồi ở ghế sau xe, toàn thân nóng rát mà đau, tên họ Triệu xuống tay thật tàn nhẫn!

Hắn một tay giữ mũ bảo hiểm không gài, một tay chống vào thành ghế sau, vì tránh cho thân thể tiếp xúc với người trước mặt, nửa người hắn cứng đờ ngã về phía sau, hai chân cũng cố gắng tách ra càng nhiều càng tốt.

Dù vậy, quần áo hai người sẽ vô tình sinh ra cọ xát.

Dương Tinh Vũ nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng nghiêm túc lái xe ở phía trước, dưới mũ bảo hiểm màu xanh lộ ra một mảng cổ mảnh khảnh, so với quần áo cậu đang mặc còn trắng hơn vài phần, không biết có đúng không vì cậu phải dùng hai chân cố định chồng sách dày, phía sau lưng trông vô cùng cứng ngắc.

Một trận gió đêm thổi qua, mùi thì là và lòng rán của chợ đêm nhanh chóng khuếch tán trong không khí, Dương Tinh Vũ hít hít mũi, giống như còn ngửi được vị ngọt, bụng hắn rất phối hợp mà kêu lên.

Cũng thật xui xẻo, hắn ở chợ đêm nhưng chưa chờ được Vương Chúc Kỳ đã gặp đám tóc vàng kia, kết quả cơm còn chưa được ăn, trước tiên bị ăn một trận đòn.

Trong nháy mắt này, Dương Tinh Vũ đột nhiên nghĩ tới đoạn phim ngắn của đôi nam nữ nào đó đang chạy trốn, chẳng qua bọn họ dùng xe lửa.

Hắn nhìn cửa hàng bò bít tết bên đường, đột nhiên nói một câu: " Nếu hiện tại có ai đập vỡ cửa kính, lấy một phần bít tết và đưa nó cho tôi......."

"Cậu liền cùng người đó chạy trốn sao?"

Tiếng nói lanh lảnh từ phía trước truyền đến, ngay sau đó chính là một trận buồn cười.

Dương Tinh Vũ quay đầu liền nhìn thấy nam sinh áo trắng hai vai run rẩy, quỹ đạo chạy của xe cũng bắt đầu trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hắn sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương thế mà nghe hiểu lời nói theo thói quen của anh.

Dương Tinh Vũ cong cong khóe miệng, cố ý hừ một tiếng: "Tưởng bở! Ít nhất còn phải có xe mô tô, xem xem có ai chạy trốn còn dùng xe máy điện a!"

Xe máy điện bẻ lái lợi hại hơn, để không vô tình làm bị thương người qua đường, nó quay đầu lái vào con phố gần đó, nơi đó yên tĩnh chỉ có côn trùng cùng nhảy thể dục tập thể dưới đèn đường, đối với chợ đêm náo nhiệt phảng phất phía sau như ở hai thế giới.

Rít ——

Xe máy điện cuối cùng cũng dừng lại dưới một ngọn đèn đường, lốp xe cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai quẫy nhiễu lũ côn trùng bay phía trên, thể dục tập thể liền rối loạn, một số con không ngừng đâm vào thành cột.

Dương Tinh Vũ nhấc chân dài xuống xe, thoát khỏi không gian chật hẹp, cả người liền thoải mái.

Nam sinh áo trắng nghiêng người về phía trước, tay trái đặt ở tay lái, tay phải sửa sang lại sách vở lộn xộn.

"Tôi đã sớm muốn hỏi, cậu có thể thấy rõ đường sao?"

Dương Tinh Vũ chỉ chỉ tấm chắn nhựa màu đen của nón bảo hộ mà cậu đang che trước mặt, trong tay hắn là nón bảo hộ có tấm chắn nhựa trong suốt, cho nên không có cơ hội kiểm tra có thể nhìn rõ đường hay không.

Ngón tay áp út cùng ngót út của nam sinh áo trắng khẽ run lên một chút, cậu vươn thẳng eo, hướng về phía Dương Tinh Vũ, đem tấm chắn nhựa nhấc lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tôi đều dựa vào cảm giác để lái xe."

Gương mặt thiếu niên còn có chút trẻ con, làn da trắng nõn tinh tế làm cậu nhìn qua giống cục bánh bao gạo nếp, răng nanh nhòn nhọn để lộ ra vài tia nghịch ngợm, hai mắt cười tự nhiên thành hình trăng lưỡi liềm, đèn đường mờ nhạt điểm xuyến lông mi, đuôi mắt, giống như nhiễm ánh sao.

Dương Tinh Vũ ngẩn người, trong đầu chớt có cái gì loé qua, cảm giác rất quen thuộc, hắn do dự mở miệng: "Cậu là......."

Hai mắt Đường Hiệt sáng ngời, thân thể cứng đờ có chút mất tự nhiên, cậu chờ mong nói: "Cậu...... nhận ra tôi?"

Dương Tinh Vũ nhướng mày, quan sát kỹ lưỡng người trước mặt, đột nhiên kéo dài giọng: "Nha nha~"

Vẻ mặt hắn bừng tỉnh như chợt hiểu ra, "Cậu sẽ không phải là hàng xóm mới của tôi đi!"

"Hả?"

"Toà dân cư bên cạnh trường Cao trung Thanh Tư Lập, số 4 lầu 7 toà nhà 6?"

Dương Tinh Vũ sốt ruột tự báo địa chỉ nhà, hắn liền thấy quen mắt làm sao!

Trang phục tuỳ ý này! Ngón tay mảnh khảnh lại trắng trẻo, còn có băng dán cá nhân quăn queo! Trừ bỏ hàng xóm mới của hắn còn có thể có ai! Không nghĩ tới ngoài máy kéo màu đỏ, nhà cậu còn có xe máy điện màu xanh lá cây.

"Người anh em, đây là duyên phận a, nếu không phải nhờ cậu, tôi khả năng phải qua đêm ở bệnh viện."

Dương Tinh Vũ nghiêng người cười hì hì, tay nhấc lên đặt ở trên vai đối phương, hoàn toàn là bộ dáng quen thuộc, "Không nghĩ tới lần đầu tiên chính thức gặp mặt là cùng nhau vào sinh ra tử."

"Thật đúng là trùng hợp a."

Đôi mắt cười của Đường Hiệt biến thành hai cái khe cười.

Cậu không dấu vết phất phất tay, có ý ngăn cánh tay trên vai lại, nhưng mà đối phương lại nhanh hơn cậu một bước.

"Hì hì......" Dương Tinh Vũ thu tay về phía sau, thở hổn hển nhìn bên trong cánh tay, thâm tím một mảng lớn.

Hắn liếc mắt nhìn người ngồi trên xe máy điện một cái, thầm nghĩ quá gầy, xương cốt cộm đến hắn cũng thấy đau, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu vẫn là tên tóc vàng kia.

Đường Hiệt cũng thấy được: "Không cần thoa dầu à?''

"Không cần đâu!" Dương Tinh Vũ vung bàn tay lên, "Này tính cái gì, da cũng chưa xước."

Đường Hiệt không nói chuyện, chẳng qua khoé miệng tuy rằng còn nhếch lên, đôi môi lại gắt gao mím chặt, xác nhận là không có việc gì đâu.

"Người anh em, cậu......"

Dương Tinh Vũ định nói tiếp thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hắn làm động tác xin lỗi Đường Hiệt, vừa nhận điện thoại, liền nghe được Vương Chúc Kỳ sốt ruột còn khóc nức nở nói: "Vũ ca, anh còn sống sao! Anh mau nói cho em biết anh ở đâu, em đây liền đi cứu anh!"

Dương Tinh Vũ duỗi thẳng cánh tay cần điện thoại theo bản năng, xoa xoa lỗ tai chờ Vương Chúc Kỳ quỷ khóc sói gào xong mới đem tai nghe về rồi nói: "Nếu em nhàn đến hoảng thì gọi cho anh một bát mì chua cay cùng sau miếng bánh chẻo nhân thịt bò áp chảo trước đi, anh trong chốc lát đi tìm em."

"A? Anh không bị sao cả a."

"Như thế nào? Em còn thất vọng?"

"Vũ ca, anh đây là nói cái gì vậy, mì chua cay thêm bánh chẻo nhân thịt bò áp chảo đúng không, thêm một phần kem tươi nha?"

"Có thể."

Sau khi Dương Tinh Vũ cúp máy, quay đầu vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hiệt, hắn theo bản năng nói: "Cậu đang giận à?"

"Không có......"

'Mình vì cái gì lại hỏi như vậy nhỉ? Cậu ta rõ ràng đang cười a!' Dương Tinh Vũ nghi hoặc gãi gãi đầu, bất quá hắn cũng không thắc mắc lâu lắm, cười nói, "Cùng đi ăn chút gì không? Tôi mời."

Đường Hiệt không chút do dự mà cự tuyệt: "Không cần, tôi ăn rồi."

Cùng lúc câu nói kết thúc, cậu liền tăng ga, xe máy điện một lần nữa khởi động, chọn một phương hướng ngay tại chỗ rồi liền chậm rì rì mà lái đi, để lại khói xe đầy mặt đất.

"Ai ai! Người anh em! Hàng xóm! Tôi còn chưa biết tên cậu là gì đâu!"

Đợi đến lúc Dương Tinh Vũ phản ứng lại, đuổi theo hai bước, đáng tiếc xe máy điện dù đi chậm thì so với hắn vẫn nhanh hơn không ít, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn màu xanh lá cây kia dần dần hoà vào bóng đêm.

Đường Hiệt về nhà đèn còn chưa bật, đã đem sách và hạt giống đặt xuống nền nhà, liền nhào đến sô pha, toàn bộ cảm xúc mềm mại trong nháy mắt bao bọc lấy hắn.

Đồ gia dụng trong phòng đều là mới, mẹ cậu sợ cậu không quen, tất cả đều dựa vào đồ dùng trong nhà, theo nhãn hiệu coi như mua thêm một phần.

"Cảm giác không giống nhau."

Đường Hiệt nhăn mũi, cậu trở mình nằm trên sô pha, đầu ngửa hẳn ra sau, vừa lúc từ ban công nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời, một trận gió thổi tới, mang theo mùi của hoa và đất trên ban công bay vào.

Đường Hiệt hít sâu, thật ra mùi đất ở đâu cũng giống nhau cả.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh.

Cùng là ban đêm, cùng là mùi đất đó.

TV đang phát một bộ phim cũ, nam chính đập phá cửa kính, đem váy cưới trắng tinh đưa cho nữ chính.

Thuyết minh trên TV khiến cậu nhóc mập mạp khóc như con mèo nhỏ.

"Cậu thích váy nhỏ?" Một cậu nhóc gầy gầy đen đen đứng ở ngoài, chống tay lên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi.

Trên mặt, cánh tay của cậu nhóc còn có những vết thương vừa kết vảy.

Cậu nhóc mập mạp trắng trẻo gật đầu lại lắc đầu.

Cậu nhóc gầy lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cậu nghĩ nghĩ, hái một bông hoa nhỏ màu trắng bên cạnh chân đưa cho nhóc mập: "Cậu đừng khóc, chờ tớ lớn lên liền tặng cậu một cái không được sao, hiện tại dùng cái này thay thế!"

Nhóc mập nhận bông hoa quả nhiên liền ngừng khóc, tươi cười xán lanh dùng sức gật đầu: "Được!"

Đường Hiệt mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy.

Cậu chạy đến phòng ngủ mở đèn lên, tìm thấy hòm thuốc nhỏ, thuốc trị cảm, thuốc chống viêm, thuốc hạ sốt...... Đem đống thuốc đảo lên, rốt cuộc cũng phát hiện dầu hoa rum ở đáy hòm.

Cậu lấy một túi giấy thủ công nhỏ, đem dầu cây rum bỏ vào, nghĩ nghĩ lại thêm mấy viên kẹo sữa, chạy một mạch ra cửa.

Đứng chờ ở nhà hàng xóm, cũng chính là cửa nhà Dương Tinh Vũ, Đường Hiệt rốt cuộc nhận ra chính mình đang làm gì.

"Cậu ta như vậy còn ăn được, hiện tại khẳng định còn chưa về!"

Đường Hiệt lẩm nhẩm lầm nhầm buông tay định gõ cửa xuống, xoay người đi hai bước, lại quay đầu lúng túng treo túi giấy nhỏ ở tay nắm cửa nhà Dương Tinh Vũ, còn chột dạ ngó trái ngó phải.

Tầng một chỉ có hai hộ gia đình, bốn phía an tĩnh dễ gây xấu hổ, cậu ảo não mà bĩu môi: "Mình cũng không làm chuyện xấu......"

Một tầng lâu liền hai nhà hộ gia đình, bốn phía an tĩnh lược hiện xấu hổ, hắn ảo não mà phiết hạ miệng: "Ta lại không làm chuyện xấu......"

Lúc về nhà, cậu tựa như giận dỗi, mỗi một bước đều đạp thật lớn tiếng.

Khác với nửa giờ trước, Đường Hiệt lần này vừa vào cửa liền mở đèn lên, cậu cười xách hạt giống cạnh cửa, lại cầm cái ghế gấp nhỏ, đi đến ban công rồi ngồi xuống, kiên nhẫn bắt đầu sửa sang lại đất và hoa.

Tuy rằng có hơi khác so với dự đoán, bất quá vẫn còn thuận lợi, về sau còn có nhiều thời gian, cậu có thể từ từ mà làm.

Đường Hiệt không biết Dương Tinh Vũ trở về khi nào vào đêm đó, bất quá ngày hôm sau lúc hắn ra cửa, phát hiện túi giấy nhỏ đựng dầu cây rum không còn nữa, thay vào đó là ở tay nắm cửa nhà cậu có treo một hộp bánh bao chiên nước cùng một ly sữa đậu nành, trên túi còn dán một tờ giấy nhắn, chỉ có hai chữ cảm ơn to tướng.

Mấy ngày sau, Đường Hiệt đều không ra ngoài, mà ở nhà sửa sang lại ban công, tổng cộng năm cái chậu hoa, phân biết là cà chua bi, dưa chuột, ớt cay, rau thơm và dâu tây.

Cậu rất vừa lòng với thành quả của bản thân, còn chụp ảnh gửi cho gia đình, không chỉ được khen rất nhiều mà còn thu hoạch không ít quỹ vì trồng được năm chậu rau củ, quả thực hoàn mỹ!

Lần tiếp theo gặp được Dương Tinh Vũ là ngày khai giảng của trường Cao trung Thanh Tư Lập.

Đường Hiệt mặc bộ đồng phục màu xanh rộng thùng thình, mang một cặp sách to, thoạt nhìn chính là cậu học sinh đáng yêu ngoan ngoãn.

Cậu ngồi trên xe máy điện, mang nón bảo hộ, vừa vặn ga, liền nghe được phía sau có người hô: "Chờ một chút! Chờ một chút! Cậu học sinh mặc đồng phục trường Cao trung Thanh Tư Lập!"

Đường Hiệt nở nụ cười, giọng nói này thật quen thuộc.

Cậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Dương Tinh Vũ đi nhanh về phía mình, khác với cậu, đối phương cư nhiên không mặc đồng phục, mà là một bộ đồ thể thao thoải mái màu đen.

Dương Tinh Vũ đến gần cười hắc hắc: "Thật trùng hợp a, lại gặp nhau......"

Đường Hiệt đánh gãy lời hắn nói, lễ phép cười nói: "Xin hỏi ngài là....ai?"

Nụ cười trên mặt Dương Tinh Vũ nháy mắt cứng đờ!?

Một tràng pháo đạn bay ra từ đầu hắn: Tôi là hàng xóm của cậu a! Cậu mấy ngày hôm trước còn cứu tôi, chúng ta còn cùng nhau vào sinh ra tử mà! Như thế nào lại quên được?

=========

Tác giả có điều muốn nói:

Dương Tinh Vũ: Tiểu Đường Hiệt không nhớ tôi a QAQ

Đường Hiệt: Hừm ╭ (╯ ^ ╰) ╮

Dầu hoa rum: