Thiếu Gia Kẹo Sữa

Chương 6: Khi còn nhỏ nghịch ngợm, để lại sẹo không đẹp lắm



Dương Tinh Vũ không khách khí đem tất cả kẹo sữa cất vào túi, không yên tâm mà vỗ vỗ hai cái.

Đường Hiệt có chút muốn cười, lần cuối nhìn thấy hành động bảo vệ thức ăn là của đứa cháu năm tuổi của chú hàng xóm.

Nhưng mà cậu thật sự không nghĩ tới Dương Tinh Vũ sẽ xuất hiện, vốn dĩ cậu cảm thấy chính mình chắc chắn sẽ bị đánh đến nỗi phải vào bệnh viện.

Người này vẫn giống như trước đây a, luôn kịp thời xuất hiện vào thời điểm cậu cần.

Ánh mắt Đường Hiệt dịu lại: "Cảm ơn cậu giúp tôi, nhưng lần này có gây phiền phức cho cậu không a, lúc nãy cậu ra tay mạnh như vậy, người tóc tết kia chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù cậu, hơn nữa nếu để nhà trường biết được, khả năng cũng sẽ xử phạt cậu......"

Dương Tinh Vũ khinh thường cười một tiếng: "Sợ cái gì, giống như Lý Phụng vậy, tới một lần tôi đánh một lần, trường học xử phạt càng không cần sợ, tôi quen rồi!"

Đường Hiệt nhớ tới bảng thông báo cậu từng xem lúc trước, người này quả thực có thể coi như là chiến tích "Huy hoàng".

Nghĩ vậy cậu không nhịn cười được.

"Được rồi, không cần có gánh nặng tâm lý," Dương Tinh Vũ cũng đi theo cười ngây ngô, liếc đến cổ tay đỏ bừng cùng gương mặt ẩn ẩn thâm tím, lại nhăn mày nói, "Đi, tôi mang cậu đi phòng y tế."

"Không đi học?"

"Trước mắt nghỉ ngơi đã, tiết hai cũng đã kết thúc, bây giờ trở về cũng uổng phí."

Đường Hiệt ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa cổ tay của cậu thật sự rất đau, trên người nơi bị bóng rổ ném đến cũng bắt đầu có cảm giác, xương sườn cùng má đau nhói, còn có một ít chỗ có cảm giác tê dại.

Phòng y tế ở lầu sáu, đi qua lớp học vào lúc có tiết thực sự im lặng, Đường Hiệt đi theo phía sau Dương Tinh Vũ, có thể nghe được tiếng bước chân của bản thân cùng hắn, từ nhanh chậm không đồng nhất đến dần dần trùng hợp.

Sau khi hai người đến phòng y tế, phát hiện cửa tuy mở nhưng bên trong không có người.

"Có cần đợi giáo viên trở về không?" Đường Hiệt ghé đầu vào trong xem xét, liền ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, cậu ghét bỏ nhíu mày.

Dương Tinh Vũ sải bước đi vào: "Chờ? Nếu không đến giờ cơm trưa hoặc có vết thương nghiêm trọng, bác sĩ lưu manh kia căn bản sẽ không trở về, cậu mới chuyển tới nên không biết, học sinh trường ta có đau đầu nhức óc hay ngã trầy da, toàn dựa vào bản thân tìm thuốc uống cả."

"Nói như thế giống như đi ăn buffet vậy."

Đường Hiệt còn muốn cười, nhưng cảm giác đau đã truyền tới miệng, cậu đành phải dùng ngón tay kéo mạnh miệng mình xuống.

"Tự giúp mình a, lời này thật chuẩn xác!"

Dương Tinh Vũ quen cửa quen nẻo mở ngăn tủ thứ hai trong phòng y tế, lấy ra một cuộn băng gạc cùng lọ Povidone*, "Cậu ngồi trên giường đi, tôi giúp cậu khử trùng."

*Povidone: Một loại dung dịch khử khuẩn, sát khuẩn các vết thương.

Là cồn đỏ đấy ạ:))

Đường Hiệt hít ngược một hơi khí lạnh, gắt gao nắm lấy áo khoác đồng phục, làm bộ hoảng sợ nói: "Cậu định làm gì tôi!"

Dương Tinh Vũ bị sửng sốt trước kỹ thuật diễn xuất bất ngờ và điêu luyện của cậu, làm bộ hung ác nói: "Tôi muốn đem cậu cột trên giường, rắc muối lên miệng vết thương của cậu! Tra tấn cậu, xem cậu khóc!"

"Gì ~ không nghĩ tới cậu còn có sở thích này."

"Được rồi, đừng quậy, mau ngồi xuống, nếu không tí nữa miệng vết thương sẽ khép lại mất."

Đường Hiệt không dám nhếch miệng cười, chỉ có thể mím chặt miệng phát ra âm thanh kỳ quái "Cạc cạc".

"Không biết còn tưởng rằng phòng y tế chăn vịt đấy." Dương Tinh Vũ cũng muốn cười.

Đường Hiệt ý cười càng đậm, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt cười cũng cong lên.

Cậu ngồi trên giường, thấy Dương Tinh Vũ kéo ghế nhỏ ngồi xuống đối diện mình, liền ngoan ngoãn duỗi tay ra.

Làn da cậu tái nhợt, vết đỏ trên cổ tay càng thêm rõ ràng, Dương Tinh Vũ nhíu nhíu mày, giúp cậu xắn tay áo đồng phục đến khuỷu tay, cẩn thận kiểm tra một lần rồi mới phát hiện có vài chỗ đã chảy máu.

"Povidone ít khó chịu hơn, nhưng mà có thể vẫn đau một chút, cậu kiên nhẫn một chút."

"Ừm." Đường Hiệt ngoan ngoãn gật gật đầu.

Dương Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, từ trong túi lấy ra kẹo sữa, mở ra sau nhét vào trong miệng của cậu.

Hắn làm một chuỗi động tác rất tự nhiên, nhưng Đường Hiệt lại bị hắn làm cho thẹn thùng, vành tai đỏ bừng lên, rõ ràng là cậu ăn kẹo sữa suốt, lại cảm thấy viên này đặc biệt ngọt.

Hắn cúi đầu, bàn tay to với khớp xương rõ ràng thật cẩn thận đem Povidone bôi lên miệng vết thương của cậu, màu da đối lập, trắng đen càng thêm rõ ràng.

Đường Hiệt sững sờ, cậu mơ hồ cảm thấy, Dương Tinh Vũ đột nhiên ôn nhu như vậy, rất có khả năng là nhận ra cậu rồi, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, đối phương cũng không có ý định nói với cậu.

"Hoàn mỹ! Với kỹ thuật băng bó này, nói không chừng sau này có thể suy xét làm bác sĩ.". Đam Mỹ Cổ Đại

Đường Hiệt lấy lại tinh thần qua lời tự luyến của Dương Tinh Vũ, vết thương trên cổ tay đã được xử lý tốt, mơ hồ có thể từ miếng băng gạc nhìn thấy một chút màu nâu nhạt, băng bó quả thực hoàn mỹ, xem ra kỹ thuật rất thành thạo, chuyện này hẳn là Dương Tinh Vũ làm không thiếu.

"Ngón tay này của cậu tại sao luôn quấn băng dán cá nhân a?"

Dương Tinh Vũ chung quy vẫn không nhịn được, hỏi điều mà bản thân vẫn luôn tò mò.

Ngón tay quấn băng dán cá nhân của Đường Hiệt khẽ run một chút, cậu theo bản năng dùng một cái tay khác che khuất: "A, không có gì, khi còn nhỏ nghịch ngợm để lại sẹo không đẹp lắm."

"Cậu khi còn nhỏ......"

Dương Tinh Vũ đang muốn thuận thế nói vài việc khi còn nhỏ, kiểm tra xem đối phương có ấn tượng với cậu hay không, kết quả vừa mới mở miệng đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hắn tạch lưỡi một tiếng, lấy ra liền thấy người gọi là chủ nhiệm lớp Chu Lễ.

"Alo, lão Chu có chuyện gì a?"

"Cậu quả nhiên mang theo di động! Còn hỏi tôi chuyện gì! Ngày đầu tiên khai giảng cậu liền trốn học, không chỉ có như thế, còn mang theo học sinh chuyển trường cùng nhau trốn học! Cậu thật là càng ngày càng quá mức a!"

Giọng nói lớn của Chu Lễ nháy mắt truyền khắp phòng y tế.

Đường Hiệt lo lắng nhìn qua, Dương Tinh Vũ vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình nói: "Không có việc gì."

"Lão Chu thầy bình tĩnh một chút, em đây cũng là có nguyên nhân," Dương Tinh Vũ không nhanh không chậm giải thích nói, "Lý Phụng thầy biết không, học sinh lớp mười hai."

"Cậu ta gây rối với cậu?" Chu Lễ dừng một chút, "Không, cậu ta gây rối với Đường Hiệt!"

"Không hổ là lão Chu a, lập tức đoán được."

"Đừng đùa*, hiện tại tình huống như thế nào? Cậu cùng Đường Hiệt đang ở đâu? Có bị thương không?" Chu Lễ sốt ruột nói.

*gốc là 别贫了 ai hiểu nghĩa thì giúp mình với~ cầu cao nhân a~

"Ở phòng y tế, em không bị gì, Đường Hiệt bị xước da ở cổ tay, còn trên người......" Dương Tinh Vũ nói rồi nhìn sang bên cạnh, đánh giá Đường Hiệt từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng ánh mặt dừng ở hình bóng rổ in lại trên đồng phục của cậu, "Em cũng không biết, đâu thể lột quần áo cậu ấy để kiểm tra đâu."

Mặt Đường Hiệt nóng lên, vội vàng nhỏ giọng nói: "Tôi không sao!"

Một hành động hung dữ này, đều lộ rõ răng nanh nhỏ.

"Cậu ấy nói cậu ấy không sao." Dương Tinh Vũ cười ngạo nghễ, vui vẻ tựa như nhìn một chú mèo con bị mình chọc giận.

"Đều là nam sinh, cởi quần áo ra nhìn một cái thì làm sao cơ chứ, tôi thấy cậu chính là không quan tâm bạn học gì cả!"

Chu Lễ hừ một tiếng, "Trước tiên cậu ở phòng y tế chăm sóc Đường Hiệt đã, tôi sẽ đến đó ngay!"

"Em bị oan a...... Alo?Alo? Cúp máy vậy luôn à?"

Dương Tinh Vũ chép miệng, quay đầu nhìn Đường Hiệt, "Nghe thấy không, ổng nói tôi ở đây với cậu một lát nữa."

Hắn mới vừa nói xong lại làm vẻ mặt buồn bực nói, "Ông ấy cứ vậy mà nói tôi không quan tâm bạn học, như vậy hợp lý sao!"

Đường Hiệt nhịn cười, vỗ vỗ đầu của hắn: "Không giận không giận, lát nữa tôi sẽ giải thích giúp cậu."

"Cậu dỗ trẻ con à!" Dương Tinh Vũ nghiêng đầu né tránh tay cậu, nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, cuối cùng nở một nụ cười.

Hắn nhìn Đường Hiệt, thân thể gầy yếu như vậy, bị thương thật thì sao đây, "Lão Chu chắc còn phải đợi một hồi mới đến, nếu không cậu nằm xuống nghỉ ngơi chút đi?"

Đường Hiệt cũng không từ chối, tuy rằng cậu cảm thấy không đến nỗi nào, nhưng vẫn hơi mệt sau khi tung hoành, có thể nằm xuống nghỉ ngơi cũng không tồi.

Dương Tinh Vũ cảm thấy nhàm chán, dứt khoát lấy ra di động chơi trò chơi.

Phòng y tế an tĩnh một lúc, ngoại trừ hiệu ứng âm thanh trò chơi thỉnh thoảng vang lên.

"Cậu đang chơi gì vậy?"

"Làm cậu tỉnh giấc à?"

Dương Tinh Vũ ngẩng đầu, Đường Hiệt nằm ở trên giường, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.

"Không có."

Dương Tinh Vũ cười cười, đem điện thoại đẩy qua, "Không chơi gì cả, tôi đang rút thẻ bài."

Đường Hiệt vặn vẹo thân mình, thò lại gần xem, cậu ngày thường không chơi trò chơi, đối với mấy cái này cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy trên màn hình di động có rất nhiều hình đại diện nhỏ: "Cậu đã rút được thẻ tốt à?"

Dương Tinh Vũ xấu hổ giật giật khóe miệng: "...... Cũng không đúng, toàn là vô dụng cả."

Hắn nghĩ nghĩ lại nói thêm, "Thật ra rút thẻ bài cũng là một công việc kỹ thuật, ví dụ cứ mười lượt thì một lượt rút, sau đó vẽ a, đều rất đặc biệt, đương nhiên, quan trọng nhất chính là lượng vàng bỏ ra bao nhiêu."

Đường Hiệt nghe vậy liếc mắt nhìn cấp bậc VIP của hắn, chắc là không thiếu vàng.

"Không tin cậu thử xem, bấm vào đây này."

Dương Tinh Vũ kéo ghế về phía trước, gần như tựa vào đầu Đường Hiệt, hắn chỉ vào một cái nút nhỏ dưới màn hình di động, "Sau khi nhấn xong, cậu cứ vẽ tuỳ ý."

"Tôi rút?" Đường Hiệt gãi gãi đầu, "Thôi bỏ đi, nếu tôi không rút được đồ tốt, không phải lãng phí sao."

"Không sao cả, chính tôi cũng không rút được!" Dưỡng Tinh Vũ hào phóng đem điện thoại đẩy điện thoại vào tay cậu, hắn cũng không phải chủ nick, lại sợ người khác lãng phí cơ hội rút thẻ sao? Chê cười rồi.

Nghe hắn nói như vậy, Đường Hiệt liền không còn gánh nặng, vẻ mặt cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, nghĩ kỹ rồi muốn vẽ gì sau đó mới nhấn vào cái nút nhỏ.

Tâm tư Dương Tinh Vũ khẽ nhúc nhích, hiện tại nói không chừng là cơ hội tốt để thử Đường Hiệt có nhớ mình hay không.

Hắn ho nhẹ một tiếng: "Trò chơi này mới ra một nhân vật, còn rất lợi hại, nhưng lớn lên đặc biệt đáng yêu, một đứa trẻ trắng mập mạp ôm con cá, Đường Hiệt, cậu khi còn nhỏ cũng bắt một con......"

"Dương Tinh Vũ Dương Tinh Vũ! Màu vàng kim! Là tốt hay xấu!"

Lời nói của Dương Tinh Vũ bị cắt ngang, trong nháy mắt đầu hắn có chút trì trệ.

Đường Hiệt ngồi dậy, đem điện thoại màn hình đẩy đến trước mắt hắn: "Cậu mau xem!"

Dương Tinh Vũ hơi híp mắt, hắn nhích người ra phía sau, đôi mắt đột nhiên trợn to khi thấy rõ màn hình, hắn giật lấy điện thoại: "Vãi chưởng! Mười lần liên tiếp giành được năm cái cực phẩm, ba cái hiếm, hai cái thường, vận may này của cậu cũng quá tốt đi! Tôi vẽ gần một năm cũng chỉ được ba cái cực phẩm!"

Hắn kích động mà vỗ đùi, chẳng lẽ Đường Hiệt chính là u hoàng trong truyền thuyết? Lần đầu tiên thấy a!

Đường Hiệt không hiểu hắn kích động vì điều gì.

Hắn chớp chớp mắt, bất quá Dương Tinh Vũ có phải hay không vừa mới hỏi mình cái gì?

"Tôi để cậu ở lại đây là vì giúp đỡ bạn học, không phải để cậu quấy rầy người ta nghỉ ngơi."

Chu Lễ nghiêm mặt bước vào.

Sắc mặt Dương Tinh Vũ nháy mắt thay đổi, hắn yên lặng đem điện thoại bỏ vào túi: "Em chẳng phải là sợ bạn học buồn chán, nên mới tìm việc cho cậu ấy vui sao."

"Tôi thấy cậu là cưỡng ép người bệnh chơi cùng cậu."

"Thầy Chu, không phải đâu ạ, lần này nếu không phải bạn học Dương Tinh Vũ đến kịp thời, khả năng em thật sự phải vào bệnh viện."

Chu Lễ quay đầu liền nhìn thấy Đường Hiệt ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với mình, một giờ trước còn trắng trẻo mềm mại, giờ mặt đã bầm tím cả, thầy liếc đến đồng phục của Đường Hiệt có dấu vết bóng rổ liền nhíu mày: "Em hiện tại cũng bị thương không nhẹ, không được, vẫn nên đi bệnh viện làm kiểm tra đi."

Đường Hiệt nghe được hai từ bệnh viện, trên mặt hiện lên một tia kháng cự: "Thầy Chu, em không thật sự sao cả, chỉ bị đánh hai cái, không cần đi bệnh viện."

"Cái thằng bé này, em còn ngoan cố, nếu có nội thương thì phải làm sao? Đi đi đi, thầy cùng Dương Tinh Vũ đưa em đi."

Đường Hiệt có chút dao động, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm không tình nguyện.

Dương Tinh Vũ liếc mắt nhìn cậu một cái, lười biếng mở miệng nói: "Lão Chu, bạn học mới rõ ràng là không muốn vắng học trong ngày đầu tiên a, người ta đã kiên trì như vậy, thầy cũng đừng đuổi cậu ta đi bệnh viện chứ."

Đường Hiệt cảm kích nhìn về phía hắn.

"Cậu biết cái gì! Việc học đương nhiên quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn!"

Chu Lễ cũng không chịu thua.

"Ai nha, cậu ta thật sự không sao, lão Chu, thầy đừng cố chấp như vậy a, cùng lắm thì em chịu trách nhiệm đảm bảo cậu ta khoẻ mạnh."

Đường Hiệt nghe vậy híp híp mắt.

Chu Lễ nghi hoặc nhìn về phía Dương Tinh Vũ: "Cậu chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Thầy không phải sợ cậu ta có di chứng sao, em giúp thầy chú ý tình trạng thân thế của cậu ta là được," Dương Tinh Vũ cười chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Đường Hiệt, "Hai chúng em không chỉ ngồi cùng bàn, còn là hàng xóm, nói cách khác em có thể theo dõi cậu ta 24/24 giờ, một khi phát hiện vấn đề, em lập tức đưa cậu ta đi bệnh viện."

"Hai đứa là hàng xóm!" Chu Lễ kinh ngạc mà đẩy đẩy mắt kính.

"Thầy Chu, em tin tưởng bạn học Dương Tinh Vũ ạ."

Chu Lễ thấy vẻ mặt Đường Hiệt nghiêm túc, đành phải thỏa hiệp: "Vậy trước tiên cứ làm như vậy đi, thầy đã nói với giáo viên ngữ văn, tiết hai em không cần vội về lớp, nghỉ ngơi một chút, tiết ba quay về là được."

Thầy dừng một chút nói, "Chuyện này thầy sẽ xử lý, sẽ không để em bị bắt nạt dễ dàng như vậy."

"Cảm ơn thầy Chu." Đường Hiệt mỉm cười nói.

Chu Lễ cũng cười cười với cậu, trước khi đi còn không quên nói với Dương Tinh Vũ: "Chiếu cố bạn học mới cho tốt, dùng tâm mà chiếu cố, biết chưa!

"Đã biết đã biết."

Dương Tinh Vũ không kiên nhẫn gật gật đầu.

Lão Chu vậy mà không tin tưởng hắn a, hắn là thật tâm muốn chiếu cố Đường Hiệt.

Tuy rằng lúc ở WC nam nghe được Đường Hiệt bị mang đi, hắn thật sự kích động.

Nhưng Dương Tinh Vũ vẫn nhớ rõ nội dung mấy nam sinh kia nói chuyện.

Không nói tới máy kéo, lúc trước hắn không nhận ra, là bởi vì Vương Chúc Kỳ cung cấp tin tức sai, xe của nhà Đường Hiệt rõ ràng là màu đỏ, hắn nghe lại là ngũ thải ban lan hắc.

So với cái này, càng làm cho hắn để ý chính là việc nhà Đường Hiệt nợ tiền.

Dương Tinh Vũ không có ký ức gì về việc này, chẳng lẽ mấy năm nay nhà cậu ta xảy ra vấn đề gì?

Đường Hiệt không muốn đi bệnh viện cũng là vì không muốn chậm trễ chương trình học đi, dù sao cũng dựa vào thành tích học tập chuyển tới đây.

Dương Tinh Vũ nghĩ đến đây, hơi có chút khó chịu nhìn về phía Đường Hiệt, kết quả quay đầu liền phát hiện, thiếu niên không biết khi nào nằm ở trên giường ngủ rồi.

"Ngủ còn rất ngon."

Dương Tinh Vũ cười một chút, hắn lấy di động chuyển sang chế độ yên lặng, một bên chơi trò chơi một bên nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt của cậu, còn may Tiểu Đường Hiệt lạc quan, bằng không ai gặp chuyện này đều phải mất ngủ.