Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 55



Mới đầu Cố Nhan còn ngẩn ra, tiếp đó mới nổi giận: Ả vậy mà lại bị một tiểu tử kỳ Nguyên Anh dọa sợ!

Tề Thiên Dương sờ sờ kiếm trong tay, hờ hững chĩa mũi kiếm về phía Cố Nhan.

Pháp bảo phòng ngự bị đánh nát, ngay cả búi tóc cũng bị cắt non nửa, Cố Nhan thầm oán hận, biết bộ dáng bây giờ của mình chắc hẳn đã chật vật đến cực điểm, nên chẳng màng gì nữa, ra tay đã dùng ngay sát chiêu.

Chiêu lợi hại nhất trong Hồng Xà kiếm pháp chính là chiêu “Hồng Xà Kinh Dạ” ả đang dùng, ánh kiếm lộng lẫy tựa như cực quang bừng lên trong màn đêm, sát ý lạnh lùng bên trong không hề giấu diếm mà bùng phát, kiếm ý như lửa đỏ mang theo khí thế che trời lấp đất vụt đến, gió trước mặt cũng kèm theo hơi nóng, dường như chỉ tiến thêm một bước nữa thôi, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Hai mắt Tề Thiên Dương híp lại, quanh thân bỗng nhiên phóng ra một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ, nhưng phảng phất cũng không phải kiếm ý, Xuân Thu Khải Minh kiếm cậu nắm trong tay khẽ rung, như đang đáp lại điều gì đó, rồi trong chớp mắt, kiếm ý màu tím nhạt dâng lên từ thân kiếm, đối mặt trực tiếp với kiếm ý như lửa đỏ phía trước.

Thời điểm chiêu mạnh nhất của Hồng Xà kiếm pháp xuất hiện, mọi người cho rằng đã kết thúc rồi, dù cho khí thế của thiếu niên trên trận đột nhiên thay đổi, đồng thời sử dụng kiếm ý mạnh mẽ nghênh đón kẻ địch, mọi người cũng không cảm thấy có thể xoay chuyển được gì, thế mà chỉ tích tắc sau đó, toàn bộ lôi đài im ắng không tiếng động.

Kiếm ý tím nhạt kia vừa ra khỏi vỏ, tựa như mãnh hổ về núi, giao long nhập biển, Hồng Xà kiếm pháp thành danh đã lâu ở dưới luồng khí thế này, trái lại một chút lực cản cũng không có, bị kiếm ý kia dứt khoát chém thành một đường, rồi tiêu tan từng đoạn.

Cố Nhan phun ra một búng máu, thân thể lung la lung lay, lúc muốn sử dụng thủ pháp bảo mệnh khác, ả lại hoảng sợ phát hiện, ả không động đậy được!

Ngoại trừ uy giáp vượt hơn bản thân ba cấp, thì còn gì có thể làm cho người ta không nhúc nhích được nữa chứ?

Điều đó không có khả năng!

Cố Nhan không thể tin mà trừng to hai mắt, mũi kiếm lạnh lẽo đã kề lên cổ họng ả: “Ngươi, sao ngươi lại…”

Một thiếu niên không có danh tiếng gì tỷ thí thắng, mọi người bất ngờ, nhưng càng làm cho người ta không hiểu chính là, Tề Thiên Dương vẫn chưa thu tay lại, còn đâm một kiếm vào bụng Cố Nhan, làm vỡ đan điền của ả.

“A!” Cố Nhan đau đớn gào lên, nhận ra mình gặp phải thương tổn như thế nào, ả gần như rống lên hung ác: “Sao ngươi dám! Sao ngươi dám!”

Đan điền là nơi chứa đựng tu vi, một khi bị phế sẽ đánh gãy cơ duyên thành tiên của ả, ả chính là đồ đệ hàng đầu của Vân Chân tôn chủ, hậu chân của Trảm Thiên tiên tôn cơ mà!

Tề Thiên Dương hờ hững rút thanh kiếm nhuốm máu ra, tiếp đó, lại đam một kiếm lên bả vai ả.

Mọi người trợn mắt há mồm, hoàn toàn không phản ứng kịp, sau đó, trơ mắt nhìn cậu đâm thêm một kiếm, lần này, chính là chém lên bàn tay của Cố Nhan.

Đúng lúc này chấp pháp trưởng lão phụ trách trật tự của Thử kiếm đại hội chầm chậm đi đến, trông thấy tình cảnh này, chảy ra một thân mồ hôi lạnh, lần này Cố Nhan đại diện Vân Chân tôn chủ tới, ả xảy ra chuyện, không phải những người như bọn họ có thể gánh vác nổi, lập tức quát lên: “Dừng tay!”

“Dừng tay!” Một giọng nói khác từ phía xa truyền đến, trong đó ẩn chứa uy áp không biết mạnh hơn chấp pháp trưởng lão kia bao nhiêu lần.

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một đám mây vàng nhạt nhanh chóng lướt đến, lập tức dừng trên khán đài của đấu trường, trên đám mây có hai nam tử đứng thẳng, một người mặc áo gấm, mặt mũi phong lưu, một người tuấn mỹ vô song, lạnh lùng cấm dục, nét mặt hai người đều mang theo vẻ lo lắng, khi nhìn rõ tình hình trên đài xao, mới thở phào một hơi.

Tề Thiên Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người này, sau đó lại đâm Cố Nhan vài kiếm, da thịt tuyết trắng bị cắt đứt một cách tàn nhẫn, có mấy chỗ sâu lộ cả xương, máu nhiễm đỏ mặt đất dưới chân cậu, Cố Nhan còn gào rú gì đó, tiếng nói bén nhọn chói tai, làm người nghe nổi da gà.

Thấy có đại năng, chấp pháp trưởng lão càng lo sợ trong lòng, vội vã bước lên hành lễ với Tề Thần Hiên: “Vị tiền bối này, nữ tử bên trong là ái đồ của Vân Chân tôn chủ, chuyện hôm nay thật sự là do đệ tử mới đến ra tay ngoan độc, vãn bối sẽ phái người bắt kẻ này…”

Lưới giao hoàng chưa thu, trưởng lão này dù có làm gì cũng không bắt người được, Tề Thần Hiên cười nhạt, “Đồ đệ người khác không thể chết được phải không? Ngày hôm nay ai dám động đến cháu nội của ta, ta sẽ khiến cả đời này của hắn không cử động được nữa!”

Lời vừa ra, mọi người đồng loạt kinh sợ.

Đặc trưng của Tề Thần Hiên rất dễ nhận ra, không ít người đã nhận ra ông chính là tên trâu bò đã đánh qua vô số cao thủ, cuối cùng còn lấy một khối lệnh bài Thái thượng trưởng lão từ chỗ chưởng môn, cũng biết vị này xuất thân từ dòng chính Tề gia, có hai cháu nội, bên bên bên bên trong chính là nhị thiếu Tề gia?

Đồng dạnh thành danh từ thời niên thiếu, có người là vì tư chất vô song, có người là vì thủ đoạn xuất chúng, có người lại vì quốc sắc khuynh thành, mà nhị thiếu Tề gia vang danh thiên hạ, là do y có bệnh, bệnh điên.

Con nhà người ta bị điên phát rồ dằn vặt người khác không nói, nhị thiếu Tề gia người ta điên lên là có người chết.

Ông không thấy Trầm Lăng Trầm gia, xuất thân hạ giới, xa đến nỗi không thấy biên giới, tông tộc vẫn nhất định tìm hắn về, tư chất là thiên kiêu hiếm thấy trong đám con cái thứ xuất, trở về nhận được vô vàng sủng ái, rõ ràng là cuộc đời thuận buồm xuôi gió, kết quả lại bị người ta tiện tay tiêu diệt, đoán chừng Tề nhị thiếu người ta tỉnh lại cũng không nhớ rõ trên đời này từng có một người như vậy.

Còn Triệu Thanh Ca nữa, cuộc đời một vị tiểu thư mấy trăm năm trôi qua hoành hành bữa bãi, ngay cả con dòng chính cũng bị ả ép đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, sau đó không cẩn thận chọc phải Tề nhị thiếu, đến cả cái xác toàn thây cũng không còn, có người còn nói gia chủ Triệu gia muốn truy cứu, Thần Hiên kiếm tiên sang nhà bọn họ nán lại một chút, bây giờ không hó hé chi nữa.

Nghe qua có hơi gượng, nhưng ngẫm lại nếu đã biết đó là một người điên còn đi trêu chọc, trí thông minh của Trầm Lăng và Triệu Thanh Ca kia cũng khá rung động lòng người.

Cố Nhan đây mới là xui xẻo đụng phải nòng súng, tâm huyết dâng trào muốn khi dễ người, đoán chừng cũng không định trêu chọc đến bè đảng hậu trường, tự dưng tìm trúng một tên điên có chết hay không chứ. Người bình thường tốt xấu gì cũng có thể nói chút đọa lý, van cầu người ta thương hương tiếc ngọc bỏ qua cho, còn nói đạo lý với kẻ điên? Ha ha, nói đạo lý thì hắn cũng không phải tên điên nữa rồi.

Chẳng mấy chốc, Cố Nhan chỉ còn hít vào mà thở ra không bao nhiêu, theo sự vùng vẫy dần dần yếu đi của ả, trong mắt Tề Thiên Dương từ từ khôi phục thần chí.

Không giống ngày trước, cậu rõ ràng nhớ kỹ quá trình vừa rồi, nhưng lại không có cảm giác gì, dường như giết người, là một chuyện kinh thiên địa nghĩa vậy.

Tề Thiên Dương biết trạng thái của mình không thích hợp, nhưng không hơi đâu ngẫm nghĩ, cậu chỉ thấy đầu mình rất đau, như có gì đó đang lăn lộn trong đầu cậu, có gì đó… sắp được gọi ra.

Cố Nhan đã hoàn toàn không còn hình người, sau khi được Tề Thiên Dương thả ra, ả mềm nhũn ngã trên mặt đất, máu tuôn ra, thấm ướt bộ quần áo màu đỏ của cậu.

Theo sinh cơ của Cố Nhan dần dần yếu đi, lưới giao hoàng bao lấy toàn bộ lôi đài cũng từ từ trong suốt, tiêu tán.

Tề Thiên Dương thống khổ ôm đầu, lung lay một trận, ngã vào lòng Sở Hàn Phi chạy tới kịp lúc, rồi ngất lịm.



Mèo, mèo lông xù.

Tề Thiên Dương nhìn … con mèo trước mắt nhìn thế nào cũng thấy rất giống vị thàn tiên gọi cậu là Thích Nhất trong kính Tam sinh tam thế, nghi ngờ mà trầm mặc.

Con mèo ngáp một cái: “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngoại trừ bản vương ra ngươi còn có thể tìm ra một khách hàng khác có tiền như ta sao? Dám qua loa với bản vương hả?”

Tề Thiên Dương lén lút ngắt cánh tay mình một cái, không đau chút nào. Vì thế cậu biết, cậu đang nằm mơ.

Cậu đã nói mà, rõ ràng mới rồi cậu còn ở trên lôi đài đầu đau muốn nổ tung luôn, làm sao mà mới chớp mắt một cái đã đến một vùng quê bốn bề trống trãi, mèo còn nói được nữa? Điều này chỉ rõ, cậu khẳng định là đau đầu đến hôn mê chứ sao nữa.

Ngẫm lại cũng đúng, mỗi lần gây họa xong thì hôn mê, giao tất cả mọi chuyện cho trưởng bối, chờ cậu tỉnh lại, sự việc cơ bản đã giải quyết xong…

Tề Thiên Dương vẫn đang như lạc vào cõi tiên, chú mèo bị cậu bỏ lơ nổi giận, hung hăng quạt cho cậu một vuốt, “Thích Nhất! Ngươi rốt cuộc có nghe bản vương nói gì hay không? Bổn vương muốn đổi kịch bản!”

Tề Thiên Dương bị cào một cái, thống khổ phát hiện bị con mèo này cào lại thấy đau! Cậu đành phải dỗ dành: “Ừ, đổi, đổi…”

Mèo hài lòng, Tề Thiên Dương lại không biết nên làm thế nào, thấy dù sao cũng là giấc mơ của mình, còn không phải mình nói thế nào là thế đó sao? Cậu mặc niệm “Đổi kịch bản cho mèo”, “Đổi kịch bản cho mèo”, đúng lúc này trong tay cậu bỗng xuất hiện một quyển sách có ánh vàng vờn quanh, một chiếc bút lông toàn thân trắng như tuyết không biết làm từ vật liệu gì.

Mắt mèo chớp rồi chớp, “Sách luân hồi của ngươi sao lại thiếu một góc rồi?”

Tề Thiên Dương không nghe rõ: “Cái gì?”

“Sách luân hồi thiếu một góc…” Con mèo mở miệng, lặp lại một lần, nhưng lời nó nói lọt vào tai Tề Thiên Dương, lại dần dần không có tiếng động.

Không gian chung quanh bắt đầu vặn vẹo, lúc Tề Thiên Dương mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy bức màn quen thuộc.

Tề Thiên Dương hôn mê tròn ba ngày ba đêm, trong lúc này, Tề gia gia cần cù chịu khó đã xử lý xong mọi chuyện.

Việc này hai bên đều có chỗ sai, ai bảo Tề Thiên Dương mạnh hơn Cố Nhan? Lúc đó hai người giết đỏ cả mắt rồi, không phải ngươi chết thì ta sống, đồ đệ ngươi không chết, chết chính là cháu của ta, thật sự là một việc rất khó nói rõ, Vân Chân tôn chủ không phải một cái bánh bao mềm, dù cho ở trước mặt Tề Thần Hiên nàng cũng dám lên tiếng, nhưng ngay từ lúc sự việc nảy sinh Tề Thần Hiên đã thong tri cho nàng, thái độ rất thành khẩn, việc là đồ đệ nhà mình khơi mào, cũng là hại người không thành còn bị giết, ở đây nhiều đệ tử làm chứng như vậy, tiếp tục truy cứu sẽ mất mặt.

Vân Chân tôn chủ có thể lấy thân nữ tử đi đến ngày hôm nay, tuy rằng cưng chiều đồ đệ, nhưng cũng không phải người không rõ trắng đen, bây giờ nói rõ hết mọi chuyện, đồng ý đệ tử nhà mình có lỗi trước, hoàn do tài nghệ không bằng người, tất cả đều gieo gió gặt bão.

Trên thực tế chuyện có liên quan đến một quy tắc bất thành văn, hai bên nảy sinh mâu thuẫn tiến hành so đấu, dính đến mạng người, nếu là mạnh thắng yếu, nhà thua truy cứu là hợp lẽ trời, mà lấy yếu thắng mạnh, trên cơ bản không ai có mặt mũi đi truy cứu.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải là mấy thiên tài bình dân mang theo vầng sáng diễn viên chính, thì đã sớm chết cả rồi.

Tề Thiên Dương túm tóc, thực sự không nghĩ tới bản thân quen thói vượt cấp đối địch, lại là một chuyện vô cùng hiếm lạ. Con át chủ bài bị lộ, càng xoắn xuýt hơn là nick clone của cậu cũng mất, tính ra cậu khoác nick clone này mới được bao lâu chứ?

Nhưng trên đời này, không có chuyện lừa bịp nhất chỉ có càng lừa bịp hơn, không lâu sau, một tin tức mới truyền khắp Ngự Kiếm Môn: Tín vật của đệ tử chân truyền thứ mười, Xuân Thu Khải Minh kiếm đã có người tìm được!

Tề Thiên Dương nhìn Xuân Thu Khải Minh kiếm bám đầy bụi không chút thu hút trong tay, câm nín không biết nói gì, chỉ lấy ra có một lần, còn mang bộ dạng khách mời không đáng nhắc tới, rốt cuộc là vị thần nào nhận ra vật này chứ!

Giờ thì hay rồi, nick clone của người đã mất, nick clone của kiếm của mất luôn, cậu và kiếm này đúng là trời sinh một đôi.