Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 70



Sở Hàn Phi nghe vậy hơi ngơ ngác một chút, lông mi thật dài cũng giật giật theo, không biết sao lòng Tề Thiên Dương tự dưng như có thứ gì quét qua, ngứa ngứa, mũi cũng thế, chỉ thiếu điều hắt hơi cho hợp với tình huống.

Cậu phục hồi lại tinh thần, mới phát giác ra mình bị hành động dễ thương này của Sở Hàn Phi chọc trúng rồi, nhất thời, xấu hổ một trận, để che giấu mình vừa thất thần, cậu hung ác trợn mắt nhìn Sở Hàn Phi một cái, ngầm truyền tin trong đầu, “Vừa rồi ngươi nhìn ta làm gì?”

“Không có gì.” Sở Hàn Phi nói: “xung quanh đây không có ai, có lẽ ngươi nhầm rồi.”

Tề Thiên Dương bán tín bán nghi, cảm giác vừa rồi thực sự quá rõ ràng, cậu không tin tưởng lời này lắm, nhưng Sở Hàn Phi có Càn Khôn Đồ trong tay, ngay cả gia gia nhà mình cũng nhìn không ra, nếu nói có người tránh khỏi truy tìm của Càn Khôn Đồ, cậu là người đầu tiên không tin.

Lúc này, cái loại cảm giác bị rình rập đã tản đi sạch sẽ, Tề Thiên Dương cũng không chắc chắn có phải mình phản ứng thái quá rồi không, chẳng còn cách nào đành phải ép nghi vấn vào lòng.

Đúng lúc này, mọi người trong phòng khách bàn tới vấn đề chính, Tề Thiên Dương không kịp nghĩ nữa, vội vã vểnh tai nghe.

Mắt phượng của Sở Hàn Phi khẽ nheo lại, nói với Càn Khôn Đồ trong thức hải: “Không phải ngươi nói có thể hoàn toàn che giấu hơi thở hay sao?”

Càn Khôn Đô trầm mặc một chốc, “Chủ nhân, ta che giấu khí tức, nhưng cái ngươi bại lộ chính là dục vọng chưa thỏa mãn.”

Sở Hàn Phi lười tranh cãi với nó, ánh mắt chuyển qua bên người Tề Thiên Dương, trong mắt chan chưa nuối tiếc và thất vọng tột cùng, cuộc sống nhìn được mà không ăn được như vậy, đến khi nào mới tới điểm dừng đây? Hắn có thời gian cả đời để dây dưa với Tề Thiên Dương, nhưng hắn không chờ được cả đời, mỗi tấc da thịt trên người hắn đều kêu gào mong ngóng thiếu niên trước mắt, hắn muốn, không có lúc nào mà hắn lại không muốn gắt gao ấn người này vào lòng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vĩnh viễn không chia lìa, nhưng trên thực tế, ngay cả số lần hắn đụng tới y cũng thật ít ỏi.

Sở Hàn Phi nhớ lại nụ hôn ngày đó, chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng trên môi, sợ bị Tề Thiên Dương phát hiện lần nữa, hắn không dám nghĩ sâu hơn, vội vã chuyển đường nhìn.

Tề Thiên Dương lại không biết tâm tư hắn đang trăm chuyển nghìn hồi, sự chú ý của cậu đều đặt trên người hai vị chủ, khách trong phòng kia, mắt không chớp.

Tề Thần Hiên tự thấy công tác làm nền cũng khá rồi, bèn thản nhiên chuẩn bị mở miệng, lại nghe Vân Tĩnh nói: “Ngày ấy lời chưởng môn nói, Tề đạo hữu chắc hẳn đã biết rồi?”

Tề Thần Hiên ngừng lại, đôi mắt đào hoa lợi hại nhếch lên: “Vân Tĩnh đạo hữu có ý gì?”

Vân Tĩnh nói rằng: “Bộ dạng hôm nay của ta Tề đạo hữu cũng thấy rồi đấy, thực sự không muốn dạy hư học sinh, hôm nay đặc biệt đến nói rõ với Tề đạo hữu.”

“Chẳng lẽ Vân Tĩnh cho là cháu trai của ta không xứng làm đồ đệ của ngươi sao?” Sắc mặt Tề Thần Hiên lạnh xuống, trong thanh âm không có chút độ ấm nào.

Sắc mặt Vân Tĩnh không thay đổi, khẽ phẩy ống tay áo, thong dong nói: “Tề đạo hữu tội gì bức bách? Ánh mắt lợi hại của ông cũng ngước lên, dù cho hôm nay ông đã bán thân bất toại, nhưng ngày trước cũng là thiên kiêu trong thiên kiêu, tự nhiên có một phần ngạo khí, không phải bồ tát nặn bằng bùn.

Mắt thấy hai người một lời không hợp đã giương cung bạt kiếm, Quý Phong đứng sau lưng sư phụ mình vội mở miệng nói: “Tề tiền bối, sư phụ ta chỉ là không muốn làm trễ nãi Tề sư đệ, không có ý khinh thường các người đâu.”

Vân Tĩnh ấn lui đệ tử nhà mình, nói với Tề Thần Hiên: “Ta không biết ý định Tề đạo hữu là gì, chỉ là hôm nay nếu ta thu Tề nhị công tử làm đồ đệ, người người đều sẽ nói Vân Tĩnh ta thấy sang bắt quàng làm họ, chặt đứt tiên đồ sau này, ngay cả cốt khí cũng đứt đoạn theo, làm hư hỏng tên tuổi gia sư.”

Tề Thần Hiên liếc mắt nhìn Quý Phong, lại chuyển về trên người Vân Tĩnh, trong ánh mắt của ông bỗng lộ ra ý cười, “Tốt, đúng là ta không nhìn lầm người.”

Vân Tĩnh khẽ ngẩn ra, lại nghe Tề Thần Hiên cười nói: “Vốn ta còn có chút nghi ngờ về việc Dương nhi bái ngươi làm thầy, hôm nay diện kiến phân phẩm của Vân Tĩnh đạo hữu, ngay cả nửa phần nghi ngờ cũng mất tăm.”

Vân Tĩnh cau mày nói: “Tề đạo hữu, ý tứ vừa rồi của ta không phải đã rõ ràng rồi sao.”

Tề Thiên Dương sau tấm bình phong yên lặng cắn răng, có cần như vậy không? Dùng giọng điệu ghét bỏ như thế, ta dầu gì cũng là thiên kiêu Kết Anh trước ba mươi tuổi có được không? Dù có cự tuyệt cũng tiếc nuối một chút chứ, không muốn thì thôi!

Lòng tự trọng bị đả kích quá lớn, Tề Thiên Dương oán hận quay đầu, không nghĩ tới Sở Hàn Phi thế mà ở ngay sau cậu, không cẩn thận, cả người đều nhào vào lòng hắn.

Vừa rồi còn cảm khái số lần đụng tới người thương thật ít ỏi, thế mà giờ đã xảy ra chuyện người ý muốn như thế, cánh tay Sở Hàn Phi không tự chủ mà xiết chặt lại, cảm giác ôm Tề Thiên Dương thật sự quá tuyệt, giống như linh hồn bị sứt mẻ dần dần trở nên hoàn chỉnh, nắng hạn lâu ngày gặp mưa to cũng không hơn lúc này là bao, Sở Hàn Phi gần như muốn rơi nước mắt.

Ngã vào trong vòng tay một người đàn ông là cảm giác gì? Lúc đầu Tề Thiên Dương sẽ lấy làm không được tự nhiên, ngờ đâu vừa tiếp xúc lồng ngực rắn chắc nọ, trong lòng cậu đã lập tức tuôn trào một dòng nước ấm không thể tả. Cậu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng bản năng cho cậu biết, cảm giác này giống như sau bao xa cách gian khổ được gặp lại người yêu, sau cơn mưa trời lại sáng, được gặp nhau lần nữa.

Cảm giác này quá quỷ dị, nhưng nó ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn trầm mình vào đó, con mắt Tề Thiên Dương thoắt đỏ thoắt đen, như lý trí và bản năng đang xoắn xuýt, nhưng hiển nhiên bản năng mạnh hơn, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem môi dán sát vào, Sở Hàn Phi cụp mắt nhìn, cũng chầm chậm đưa môi mỏng đến gần.

Đúng lúc này, một tiếng cười to trong phòng khách lại cắt đứt bầu không khí nguy hiểm giữa hai người.

Sau tấm bình phong, hai người lập tức lấy lại tinh thần, liếc nhau, đều thấy được sự mê mang trong mắt đối phương.

“Nếu ta nói, tiên đồ của Vân Tĩnh đạo hữu vẫn chưa gãy thì sao?” Tề Thần Hiên cười ha ha.

Nghe gia gia nhà mình nói, Tề Thiên dương bỗng dưng phản ứng kịp, nhìn môi mỏng gần trong gang tấc, nhất thời tim đánh thịch một tiếng.

Cậu vội vã đẩy Sở Hàn Phi ra, xoay người đến sát bình phong, nghiêng tai lắng nghe. Độ ấm trong lòng vụt biến mất, lòng Sở Hàn Phi không khỏi có chút tiu nghỉu, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay mình, tựa như đang hồi tưởng lại lúc còn đặt trên lưng Tề Thiên Dương.

Tề Thiên Dương quay mặt qua, vờ nghe trộm, nhưng gương mặt đẹp tựa trăng rằm lại lặng lẽ đỏ ửng lên.

Chết tiệt, tim, tim mình đập nhanh quá…

Mấy ngày kế tiếp, Tề Thiên Dương dường như vẫn còn ở cõi thần tiên, thường thường sẽ hồi tưởng lại cảnh tượng suýt chút nữa tự hiến thân ngày đó, đôi khi lại nhớ đến nụ hôn đầu nửa ép buộc kia, trái tim đều sẽ đập nhanh vô cùng.

Trạng thái này thực sự hỏng bét, Tề Thiên Dương không phải không hiểu, bản thân cậu hay viết tiểu thuyết, rất nhạy cảm với một chuyện gì đó, cậu biết đây là manh mối cậu thanh GAY. Vốn cũng không có gì to tát, cuộc sống mà, bản thân thoải mái là được, chỉ cần mình có thể tiếp thu, chẳng có gì là vấn đề cả, nhưng quan trọng là, mẹ nó người đàn ông khiến cậu động lòng là Sở Hàn Phi đó!

Sở Hàn Phi, hắn là ai chứ? Thân phận nam chính, nick name ngựa đực, thường gọi Sở ca, hậu cung ba nghìn, đàn em vô số, đó là tiêu chuẩn không thể thiếu của một nam ngựa đực, dù cho trong thế giới này mỗi nhân vật đều có máu có thịt, không thể dùng tiểu thuyết mà luận, năng lực hấp dẫn hậu cung của hắn cũng không hề tùy tùy tiện tiện mà bị hồ điệp mất, thích hắn chẳng khác nào muốn chống lại những phiền phức ngập trời. Huống hồ chi người ta còn không phải thật tình muốn sống chung với cậu, chỉ nhất thời bị mê hoặc, kết cục cậu thì Gay triệt để còn người ta thì qua ải tình, ha ha.

Tề Thiên Dương không phải là một kẻ lý trí, nhưng lúc này lại thấu đáo hơn ai hết, cậu muốn cong với ai cũng được, chỉ là không thể tìm vị thiên kiêu vì vầng sáng tạo hóa mà mê luyến mình, một người thật tình, một kẻ mờ mắt nhất thời, nghĩ thôi cũng sợ rồi.

Sau khi tỉnh táo lại, Tề Thiên Dương mới có tâm tư nghĩ về vấn đề bái sư. Vì chuyện ngoài ý muốn hôm đó, cậu đã không nghe trộm được đầy đủ, là nghe gia gia kể lại mới biết được, khi ấy Tề Thần Hiên đem chân tướng chuyện Vân Tĩnh tôn chủ liệt nửa người dưới nói cho ông biết, Vân Tĩnh tôn chủ vì quá khiếp sợ nên có hơi thất thố, nên không trực tiếp đưa ra câu trả lời khẳng định thuyết phục, mà nói lảng đi rằng đợi suy ngẫm lại mấy ngày, rồi rời đi.

Tề Thiên Dương cũng hiểu, niềm vui tới quá bất ngờ, dù có là ai cũng sẽ mơ hồ một hồi, huống chi trường hợp như Vân Tĩnh gần như đã bị buộc đến tuyệt cảnh. Về chuyện gia gia nhà mình trực tiếp nói rõ chân tướng cho Vân Tĩnh tôn chủ, cậu cũng rất thông cảm, Vân Tĩnh tôn chủ tuy cũng có thể xem là một tiềm lực biến tướng, nhưng bọn họ chỉ muốn tìm một sư phụ thích hợp, không phải chịu ơn báo đáp, ngay từ đầu không giao thiệp với ông còn chưa tính, ngày sau nếu thật sự nhập vào môn hạ Vân Tĩnh tôn chủ, còn phải gạt ông đến cùng à?

Mặc dù Vân Tĩnh tôn chủ đáp rằng phải suy nghĩ một chút, nhưng việc này chung quy cũng có thể xem như chấp nhận rồi, không lâu sau đó, Tề Thiên Dương nhận được một khối ngọc bài thân phận hoàn toàn mới, Thượng thư đỉnh Tĩnh Viễn, Tề Thiên Dương. Nhưng lễ chính thức nhập môn phải chờ đến khi Vân Tĩnh tôn chủ bế quan xong.

Đúng vậy, là bế quan.

Vân Tĩnh tôn chủ là một người mạnh mẽ, vốn là lần trước sau khi được Tề Thần Hiên chỉ điểm, ông cũng đang tìm kiếm phương pháp phá bỏ hạn chế thân thể, chỉ là còn chưa kịp thực thi thì lần này đã biết có cái gì đó đang tác quái trên người mình, có phương hướng cụ thể, còn phải tìm ra đầu mối. Ông quyết định bế quan một phen, nếu vận khí tốt, may ra chờ đến lúc lễ nhập môn của Tề Thiên Dương, là có thể nhìn thấy một sư tôn thực lực không thua gì Tề Thần Hiên.

Tề Thiên Dương thu dọn đồ đạc, được rồi, trên thực tế cũng không cần cậu thu dọn cái gì, đỉnh Tĩnh Viễn cách động phủ Tề Thiên Nhai và Tề Thần Hiên chẳng bao xa, người tu chân lại chẳng có nhiều nhu yếu phẩm, một cái túi trữ vật là có thể đựng đủ đồ hàng ngày, nhưng cậu vẫn dùng biện pháp nguyên thủy từng chút từng chút sửa sang mọi thứ.

Tim của cậu rất loạn, loạn đến nỗi chỉ cần dừng lại sẽ suy nghĩ miên man, cậu gần như mất ngủ, vốn đã quen đi ngủ một mình lại dần trở nên gian nan, bất kể ổ chăn được ủ ấm đến đâu, cảm giác lạnh buốt vẫn như bóng với hình, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều khát khao… được tiếp cận.