Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 41



Khi Tần Minh đặt khẩu súng lục lên trán, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: "Đừng mà!”

Gần như tất cả những người đang có mặt ở đây đều hét lên một cách lo lắng.

Mặc dù không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này, nhưng Tần Minh là người thừa kế mà Thường Hồng Hi chỉ định, bọn họ rất không phục và coi thường nên mới ra oai phủ đầu với anh.

Nhưng nếu Tần Minh thật sự gặp chuyện bất trắc thì bọn họ cũng không giải thích được với Thường Hồng Hi.

Dẫu sao họ cũng có suy đoán rằng Tần Minh là con riêng của Thường Hồng Hi.

Tống Dĩnh lại càng sợ hãi hơn, cô ta lao tới, nắm chặt tay Tần Minh, hoảng sợ đến mức nói lắp: “Cậu chủ, làm vậy vì họ không đáng đâu, cậu chủ, đừng mà.”

Tống Dĩnh lại hung tợn quay đầu nhìn những người trong đội thợ săn, tức giận quát: “Đám vô dụng các người, xem việc tốt mà các người đã làm đi, các người còn có mặt mũi ở lại Hoàn Vũ à? Thường ngày ông chủ đối xử với các người không tệ, đây là cách mà các người bảo đáp sao? Bức tử người thừa kế hả?"

Mấy người Hiên Viên Vũ bị mắng đến nỗi không có cơ hội đáp trả, họ cũng không muốn mà.

Làm sao họ biết Tần Minh lại to gan, còn chơi lớn đến thế? Không phải cậu ta còn là học sinh sao? Có học sinh nào bạo gan như vậy?

Bây giờ họ hối hận lắm rồi, nếu biết trước thì đã ngoan ngoãn nghe theo, có lẽ tình hình sẽ không quá tệ, hôm nay mà xảy ra thương vong thì tương lai họ sẽ rất khó khăn.

Hiên Viên Vũ bước tới định chịu thua, hy vọng chuyện này sẽ kết thúc tại đây.

Tần Minh cướp lời nói trước: “Thế nào? Không có gan à? Ha ha... đánh không lại, lá gan cũng chẳng bằng, tôi không hiểu các người lấy gì để ra oai với tôi? Dựa vào việc các người đã đi làm mấy chục năm sao? Cậy già lên mặt à?”

Mọi người đều im lặng, cuối cùng họ cũng biết Tần Minh là người như thế nào, anh thuộc kiểu đàn ông khi trở nên tàn nhẫn thì ngay cân. cả mạng sống của mình cũng chẳng

Tính cách của Tần Minh hoàn toàn khác với ba người con trai và hai người con gái khác của Thường Hồng Hi.

Hôm nay họ thất lễ với Tần Minh, giở trò với anh. Mà cách ứng phó của Tần Minh lại không nhẹ nhàng chút nào, càng không có chỗ cho sự thương lượng, lấy đá chọi đá, chọi đến nỗi đầu họ đầy u cục.

Tần Minh giãy khỏi tay Tổng Dĩnh, bước tới trước mặt Kim Tiền Báo rồi nói: “Tất cả im miệng, hôm nay tôi nói gì là thế đó, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, ai làm trái mệnh lệnh của tôi thì lập tức cút đi. Kim Tiền Bảo, tên đã lên dây không thể quay lại, không phải anh nói trên đời này anh là người to gan nhất sao? Anh có dám chơi trò cò quay Nga cược mạng không?”

Kim Tiền Bảo nuốt nước bọt, anh ta thề đây là thời khắc căng thẳng nhất cuộc đời mình.

Kim Tiền Báo lau mồ hội trên trán, quay đầu nhìn những anh em khác trong đội thợ săn rồi kiên trì đáp: "Cậu chủ, Kim Tiền Bảo tôi phục rồi. Tôi biết cơn giận của cậu chủ hôm nay khó mà nguôi được, tôi sẽ chơi cùng cậu. Nếu cậu chủ không còn thì tôi sẽ lấy mạng đổi mạng. Nếu tôi đi rồi, mong rằng cậu chủ có thể tha thứ cho mấy người ông Hiên, ban đầu mọi người chỉ là không hiểu rõ về cậu, muốn kiểm tra năng lực của cậu mà thôi. Bây giờ chúng tôi đều biết cậu chủ mạnh hơn tất cả chúng tôi rồi.”

“Hờ, anh đang muốn làm anh hùng à? Vậy sao lúc đầu anh không thành thật? Đến khi súng dí lên trán rồi mới biết thành thật hả?” Tần Minh nhếch môi: “Nhưng người tôi cần, cho dù kẻ thù có dí súng lên trán cũng phải hiểu mạng mình thuộc về ai.”

Lời vừa dứt, đột nhiên anh bóp cò, nhưng là một tiếng “cạch”, không có đạn.

"Phịch”, mười mấy người lập tức sợ hãi ngồi thụp xuống đất, Tổng Dĩnh giật mình, chỉ sợ nghe thấy tiếng súng.

Tần Minh đưa khẩu súng cho Kim Tiền Bảo.

Kim Tiền Bảo nuốt nước bọt, nhận lấy súng rồi chĩa vào đầu mình, nheo mắt bóp cò.

"Cạch” một tiếng, cũng không có đạn.

“Phù.” Người Kim Tiền Bảo run lên, anh ta sợ đến độ hai chân run rẩy, trán lấm tấm mồ hội, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.

Tần Minh cầm lại súng lục chĩa vào đầu mình, anh vẫn bình tĩnh nói: “Kim Tiền Bảo, anh tưởng tôi không biết trong lòng anh vẫn không phục sao? Anh cảm thấy mấy người các anh đều là chiến sĩ có kinh nghiệm lâu năm ngoài sa trường nên coi thường tôi, một cậu chủ quen sống trong nhung lụa từ trên trời đột nhiên rơi xuống, không xứng để dẫn dắt mọi người, đúng không?”

Kim Tiền Bảo vội nói: “Không, không, không cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi... A!”

Tần Minh đột nhiên bóp cò lần nữa, Kim Tiền Bảo sợ đến mức còn chưa nói xong đã hét lên, vô thức ngửa người về sau.

Nhưng “cạch” một tiếng, vẫn không có đạn.

Tần Minh hờ hững đưa khẩu súng qua.

Lòng bàn tay, mu bàn tay Kim Tiền Bảo đảm mồ hôi, anh ta run rẩy nhận lấy khẩu súng lục, không còn dám nhìn anh nữa. Anh ta chưa bao giờ thấy người nào đối mặt với cái chết mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Đừng nói là Kim Tiền Bảo, ngay cả đám người Hiên Viên Vũ, A Long, Tống Dĩnh cũng phải nhìn Tần Minh bằng cặp mắt khác xưa, sự bình tĩnh của anh ngoài sức tưởng tượng của họ.

Kim Tiền Bảo mồ hôi nhễ nhại, hai mắt nhắm chặt, tay phải ngày càng run, anh ta chĩa súng vào đầu mình, bóp cò.

Cạch!

Vẫn là không có đạn.

"A..." Kim Tiền Báo nghe thấy tiếng súng không có đạn thì ngã quỵ xuống đất, không đứng dậy được nữa, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa.

Tần Minh điềm tĩnh nói: “Vẫn còn hai phát súng nữa, trong hai phát tiếp theo này, chắc chắn có một phát sẽ bắn chết người.”

Răng Kim Tiền Bảo va cầm cập vào nhau, lòng hoảng sợ, anh ta nằm rạp bên chân Trần Minh, nói: “Cậu chủ, tôi, tôi... tôi sai rồi, Kim Tiền Bảo tôi thật sự sai rồi. Thân phận cậu chủ cao quý, cầu xin cậu chủ đừng...

Cạch!

Không đợi Kim Tiền Bảo nói xong, anh lại bắn một phát nữa, vẫn là không có đạn!

Người Tần Minh cũng run lên, anh hít vào một hơi, nhưng sau khi nghe thấy vẫn là tiếng súng không có đạn, anh thở ra một hơi thật dài.

Năm phát súng liên tiếp đều không có đạn? Vận may này đúng là không ai có.

Nhưng mà Kim Tiền Bảo đã sợ đến độ ngây người như phỗng, năm phát súng đều không có đạn, vậy phát thứ sáu của anh ta chắc chắn là đạn thật, nói cách khác, trong trò chơi này, Kim Tiền Bảo anh đã chết.

Kim Tiền Bảo quỳ trên đất, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hơi thở trở nên gấp gáp, anh ta không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Bầu không khí tại hiện trường vừa đáng sợ vừa ngột ngạt, tất cả mọi người có mặt bao gồm cả Tống Dĩnh, A Long và mấy vệ sĩ của biệt thự.

Hôm nay họ mới chính thức biết được cậu chủ mới của mình mạnh thế nào, tàn nhẫn tới đâu.

“Phịch”, Hiên Viên Vũ quỳ xuống, những giọt nước mắt già nua tuôn rơi: “Cậu chủ, chúng tôi sai rồi, xin cậu dừng tay. Hiên Viên Vũ tôi cậy già lên mặt, thất lễ với cậu chủ, tất cả đều là lỗi của tôi. Hiên Viên Vũ tôi bằng lòng chấp nhận mọi hình phạt."

Phịch, phịch. Các đội trưởng và đội phó khác của đội thợ săn cũng đồng loạt quỳ xuống.

Ngày hôm nay, trong cuộc đọ sức với Tần Minh, họ đã thua, thua một cách triệt để và tâm phục khẩu phục.

Tần Minh thản nhiên hỏi: “Kim Tiền Bảo, anh không dám bắn phát thứ sáu này?”

Kim Tiền Bảo quỳ rạp trên mặt đất, nắm chặt cục đất sét, trầm giọng trả lời: “Cậu chủ, Kim Tiền Bảo tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn chết một cách vô nghĩa. Hôm nay chúng tôi thất lễ với cậu chủ, thẹn với sự kỳ vọng và ân tình của ông Thường, Kim Tiền Bảo tôi tội đáng muốn chết. Nếu cái chết của tôi có thể khiến cậu nguôi giận thì mời cậu nổ súng, Kim Tiền Bảo tôi không một lời oán hận.”

Tần Minh cười khẩy, xoay người đi về phía biệt thự: “Tôi lấy mạng của anh thì có ích gì? Về hết đi.”

Sau khi Tần Minh bước vào biệt thự, mọi người nghe thấy “đoàng” một tiếng, lập tức ngọn đèn nào đó trên tường vụt tắt.

Những người chủ chốt của đội thợ săn run lên, Kim Tiền Báo hít vào một hơi khí lạnh, viên đạn này vốn sẽ găm vào đầu anh ta.

Tần Minh đã tha cho anh ta một mạng.

Lúc này, ở cao ốc nào đó tại Dubai xa xôi.

Thường Hồng Hi nhìn cảnh tượng xảy ra trong biệt thự Vân Sơn qua vệ tinh giám sát, không khỏi thở dài: "Kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh. Thằng nhóc này, cho dù không có vô số tài sản thừa kế mà tôi để lại thì thành tựu sau này của nó cũng không kém đâu.”

Quản gia già ở bên cạnh nói: “Ông chủ, nếu cậu chủ thật sự sa thải hết đội ám sát ở Hoa Hạ, vậy….

Thường Hồng Hi mỉm cười: "Ha ha, ông nghĩ có khả năng này không? Nó đã hoàn toàn chinh phục được đám người Hiên Viên Vũ, ra oai phủ đầu đã đủ rồi, bây giờ là lúc lập uy.

- --------------------