Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi

Chương 12: Quen từ lâu



Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn, đồ ăn cũng được phục vụ đưa lên, có mấy nhân viên đứng hai bên để phục vụ rượu. Bữa gặp mặt của hai gia đình bắt đầu.

“ Tử Hàng, con đi ra chỗ khác đi.” Mạnh Thanh lên tiếng đuổi đứa con trai quý tử của mình đi. Lục Tử Hàng nhìn mẹ mình với ánh mắt khó hiểu.

“ Gia Ninh, con qua đây ngồi với ta.” Bà ra hiệu cho Vương Gia Ninh ngồi vào chỗ cạnh mình.

“ Lục phu nhân, con chào bác.” Cô lên tiếng chào hỏi với mẹ chồng tương lai.

“ Gia Ninh con quên ta rồi sao?” Giọng nói của bà có chút đượm buồn.

Cô liền sững người khi nghe câu nói của bà, cô quay sang nhìn Lục Tử Hàng với ánh mắt cầu cứu.

“ Mẹ, mẹ quen cô ấy từ trước rồi sao?” Hắn nhận được tín hiệu quay sang hỏi mẹ mình.

“ Phu nhân, con thật sự đã gặp người từ trước đó sao ạ?” Cô cũng tiếp lời.

Bà thở dài rồi lên tiếng.

“ Con quên ta rồi. Nửa năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau vào tuần lễ thời trang ở Paris, khi đó ta đã bị mất thiệp mời để có thể vào trong là con, con đã đưa thiệp mời của con cho ta còn bản thân rời đi.”

“ Sau đó hai ngày, ta bị trộm mất ví tiền, điện thoại cũng là con đưa ta về khách sạn của con, cho ta ở đó còn giúp ta mua điện thoại mới đến giờ ta vẫn còn dùng nó này. Con quên rồi sao?” Bà vừa nói vừa giơ điện thoại của mình lên ra hiệu.

Vương Gia Ninh cố gắng lục lại trí nhớ của mình trong nửa năm qua, cuối cùng cô cũng đã nhớ lại truyện đó.

“ Là người sao ạ?” Cô nhìn bà với ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“ Là ta” Bà cười hiền từ nhẹ nhàng đáp.

“ Thì ra là Lục phu nhân đây và con gái tôi có quen biết từ trước.” Vương Thiên Chính cũng góp vui vào câu chuyện.

“ Ông trời cũng một lần nữa ưu ái cho hai người chúng tôi trở thành mẹ con.” Mạnh Thanh nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, nói.

Nói đến hai từ “mẹ con” Vương Thiên Chính liền trĩu nặng tâm trạng. Ông đồng ý đến buổi gặp mặt hôm này vì không muốn con gái bị mất mặt, sau một đêm suy nghĩ ông vẫn luôn không yên tâm giao đứa con gái của mình cho Lục Tử Hàng.

“ Đúng rồi ông thông gia, hôm nay chúng ta ngồi lại đây cùng để bàn chuyện ngày cưới cho hai đứa nhỏ. Hôm trước tôi có đi xem ngày, ngày 23 tháng sau chính là ngày đẹp để hai đứa nhỏ tổ chức hôn lễ. Ông thấy như thế nào?” Mạnh Thanh lên tiếng trước.

“ Nếu bà thông gia đã xem được ngày lành thì tôi cũng không có vấn đề gì lớn.” Vương Thiên Chính lấy lại tâm trạng, vui vẻ đáp lời.

“ Hai đứa hôm đó chắc không vướng bận gì đâu ha. Lục Tử Hàng, hôm đó con chắc không có chuyện gì đâu ha.” Câu trước bà hiền hòa nói, đến câu sau bà nhìn con trai với ánh mắt “trìu mến”, giọng nói “hiền hòa” mà hỏi.

“ Con không bận ngày hôm đó.” Cả hai không hẹn mà cùng nhau trả lời.

“ Được. Nếu vậy chúng ta định ngày 23 tháng sau nhé.”

Nghe đước đáp án mình mong muốn, bà vui vẻ nâng ly rượu trên tay nói với mọi người.

“ Vậy chúng ta cùng nhau nâng ly để chúc mừng cho hai đứa, cho một đám cưới tốt lành.”

“ Phu nhân, con xin lỗi hôm nay con lái xe nên không thể uống với người, đến hôm đó con nhất định uống với người. Con lấy nước ép thay rượu nhé.” Vương Gia Ninh mở lời nói với Mạnh Thanh.

Cô ngầm ra hiệu cho Vương Sở Minh.

“ Để con uống thay em ấy.” Vương Sở Minh lập tức hiểu ý.

“ Được. Chúng ta về sau về chung một nhà còn nhiều cơ hội uống với nhau. Lục Tử Hàng nó có cả một phòng trưng bày rượu tha hồ mà uống” Mạnh Thanh cũng vui vẻ đáp.

Hắn nghe được câu nói trên liền có dự cảm không lành về phòng rượu của mình.

“ Lục phu nhân, con gái tôi nó còn nhỏ còn chưa thông hiểu mọi chuyện, nay mai vẫn nhờ bà bao dung, chỉ bảo nó nhiều hơn.” Vương Thiên Chính nhìn con gái rồi lại nhìn sang Mạnh Thanh nhờ vả nói.

“ Ông thông gia hãy yên tâm đi. Tôi sẽ chăm sóc nó, bao dung nó, không để ai ức hiếp nó.” Mạnh Thanh nắm lấy tay cô trìu mến nói.

“ Có câu nói này của bà tôi yên tâm rồi. Còn về phía cậu Lục, nhờ cậu hãy đối xử tốt với nó, đừng ăn hiếp nó.” Ông lại nhìn sang phía hắn dặn dò.

“ Vâng….”

“ Ông yên tâm, nếu nó dám bắt nạt Tiểu Ninh tôi sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà.” Hắn chưa kịp nói hết câu liền bị mẹ mình chặn họng.

Chưa cưới về nhà mà hắn liền cảm thấy vị trí của mình bị lung lay. Còn Vương Gia Ninh cảm thấy mình qua lời nói của bố thật yếu đuối nhưng cô cũng vui vẻ nhận lấy, cô thầm cảm thán đã có bố với hai anh yêu thương giờ đây lại có sự yêu thương của mẹ chồng. Cô nở nụ cười ấm áp nhìn bố và mẹ chồng tương lai.