Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 13: "Người gì đâu mà..."



Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 13. "Người gì đâu mà..."

___

Vẻ mặt người đan ông nhìn có vẻ sượng trân. Yến Tri An ngẫm nghĩ, cậu không nói hớ cái gì đâu, đúng không? Sao mà anh lại bày ra vẻ mặt như vậy?

Dường như đối phương cũng cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, doạ sợ nhóc con trước mặt rồi. Anh đưa tay lên che miệng, ho một cái.

"Cẩn Du ở cùng với em à?" Anh hỏi.

Yến Tri An nhìn anh, rồi gật đầu đáp, "Đúng vậy." Cậu lại nói, "Cậu ấy vẫn chưa tỉnh đâu."

Người đàn ông này là chú của Giang Cẩn Diên, Giang Tịch Du. Anh rất nổi tiếng trong giới hào môn và thương trường, là một vị giám đốc trẻ tuổi đầy tài năng. Song, Yến Tri An lại chỉ biết đến anh là một người chú đầy nghiêm khắc, cọc cằn và đáng ghét qua lời Giang Cẩn Diên.

Nhưng, cho dù vậy, Yến Tri An cũng cảm nhận được sự sùng bái đầy ngưỡng mộ của Giang Cẩn Diên dành cho anh. Và, khi Giang Tịch Du xuất hiện ở đây, người này có vẻ ngoài nghiêm khắc và sâu bên trong là sự bao dung và yêu thương đối với đứa cháu trai này.

"Hay là tôi vòng lên đánh thức cậu ấy nhé?" Yến Tri An cẩn thận hỏi.

Giang Tịnh Du gật đầu, hắn nói: "Được, tôi lên với em."

Nói xong anh mở cửa bước xuống xe. Yến Tri An lùi lại một bước để lại một khoảng trống.

Khi Giang Tịch Du đứng vững, Yến Tri An bị choáng ngợp, cậu bất ngờ với chiều cao của anh. Đứng như này nói chuyện, cậu phải ngước nhìn lên.

"..." Rất chi là mỏi cổ nhé.

Giang Tịnh Du nhìn thấy cậu ngẩn ra, ngước đầu lên để nhìn mình thì cười khẽ. Phản ứng này cũng quá rõ ràng rồi.

Đây là lần đầu tiên hai người chính thức đối diện nói chuyện với nhau. Ai cũng đều nghe kể về đối phương qua một người, là Giang Cẩn Du.

"Đi thôi." Giang Tịch Du nói, khoé môi còn khẽ nhấc lên.

Việc chạy bộ buổi sáng tiện thể mua bữa sáng của Yến Tri An dở dang tại đây. Cậu cũng không qua tâm, lạch bạch đi phía sau người đàn ông cao lớn kia.

Trong lòng Yến Tri An cắn răng, giọt nước mắt vô hình rớt xuống, cậu cũng muốn cao được như thế… khóc!

Yến Tri An hơi thất thần, hai người đi đến hành lang khi nào cậu cũng không biết.

Giang Cẩn Diên đã dậy, hắn ở trong nhà nghe thấy tiếng bước chân, hí hứng nhào về phía cửa, mở nó ra.

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở ra, "Tri An!!!"

Giang Tịnh Du đột ngột dừng lại, cậu không kịp tránh mà đâm sầm vào. Anh vẫn đứng yên, chỉ có cậu bị đau bật lùi ra phía sau.

"Sao không?"

"Á? Có bị sao không?"

Hai người họ Giang gần như mở lời cùng một lúc. Yến Tri An hai tay ôm mặt, cậu lắc đầu, ngỏ ý không có chuyện gì.

Mặc dù đâm vào sau lưng Giang Tịnh Du, nhưng anh phản ứng rất nhanh, anh mau chóng đỡ được người. May mà có anh kịp thời kéo lại, không thì Yến Tri An đã ngã xuống dưới đất.

Giang Tịnh Du kéo tay của Yến Tri An ra, cậu vẫn giữ chặt lấy theo bản năng. Một lúc sau cuối cùng không giữ được, tay bị kéo ra khỏi mặt.

Trán và mũi của cậu đỏ bừng, mắt còn vương ánh nước.

Giang Cẩn Diên nhìn thấy, hắn đi vòng vòng, "Nhìn đau quá, vào nhà trước cái đã."

Hiển nhiên hắn đã quên người đàn ông bên cạnh là chú mình, quên cả hoảng sợ. Lôi kéo Yến Tri An vào nhà.

"Không sao." Cơn đau đã giảm đi đáng kể Yến Tri An lắc đầu nói.

Giang Cẩn Diên cảm thấy người làm cậu đau rất đáng giận. Hắn đang đứng đối diện Yến Tri An đột nhiên quay phắt về phía sau, miệng chuẩn bị xả chữ.

"Người gì đâu mà…" Giang Cẩn Diên hoá đá tại chỗ.

Giang Tịnh Du: "..." Anh có vô hình đâu, thế mà thằng cháu này bây giờ mới nhìn thấy là sao??

"Chú… chú." Giang Cẩn Diên lắp bắp, "Chú đến đây làm gì?"

Mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu lại có một chút run rẩy.

"Câu này phải để chú hỏi cháu?" Giang Tịnh Du cảm thấy hơi bất lực, "Nửa đêm nửa hôm, tự nhiên lại bỏ nhà."

Anh lo lắng cho cháu trai, nên mới đến đây vào sáng sớm. Địa chỉ là do đợt trước Giang Cẩn Diên có nhắc đến.

Giang Cẩn Diên cảm thấy không phục, không còn cảm thấy sợ chú nữa, cãi lại, "Chú còn hỏi cháu, tại ai chứ?"

"Đi về trước đã." Giang Tịnh Du day trán. Anh biết là không nên như thế này trước mặt người khác.

Nhưng Giang Cẩn Diên là ai? Hắn đang ở độ tuổi phản nghịch, chú càng nói gì, hắn càng chống đối, "Không về, cháu muốn ở đây!"

Yến Tri An ngồi sô pha, hóng chuyện ăn dưa nãy giờ: "..."

Ờm! Đây là nhà cậu mà! Vả lại hắn muốn ở chỉ có thể ngủ sô pha thôi. Thiếu gia như hắn, ngủ một đêm thì được, ngủ nhiều đêm chắc chắn hắn không chịu được đâu.

Giang Tịnh Du mặc kệ Giang Cẩn Diên luôn, anh nhìn về phía Yến Tri An vẫn im lặng này giờ.

"Nó có gây rắc rối cho em không?"

Cậu mỉm cười một cách tiêu chuẩn, "Không có ạ!"

Nhưng dưới góc nhìn của Giang Cẩn Diên, nụ cười này của bạn tốt cứ quái quái kiểu gì ấy. Quả nhiên, Giang Tịnh Du quay lại nhìn về phía hắn, kéo tay hắn đi.

"Về!" Lại nói với Yến Tri An, "Làm phiền em rồi."

Nhìn hai người kia đi ra khỏi cửa, Yến Tri An cảm thấy quan hệ chú cháu của họ rất tốt. Giang Tịnh Du nhìn thì có vẻ lạnh lùng đó, nhưng bên trong lại hoàn toàn trái ngược thì phải.

Qua bữa sáng, Yến Tri An cũng không để chuyện này vào lòng. Cậu đeo cặp sách đi ra ngoài, mục tiêu tiếp theo của cậu là thư viện trường.

Mặc dù sống lại, nhưng Yến Tri An vẫn rất đam mê với sách, cậu luôn dành ra một ngày trong tuần để đến thư viện. Chính là hôm nay.