Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 23: Người loan tin



Sáng đi học, Yến Tri An có tiết vào buổi sáng.

Buổi chiều, ba giờ cậu có mặt ở phòng hội sinh viên. Trong phòng có rất nhiều người, nhưng lại không nhìn thấy Đỗ Mạnh đâu.

Người ở hội sinh viên cũng biết Yến Tri An và tin đồn về Yến Tri An. Ở trước mặt thì chào hỏi, khi cậu quay mặt đi, họ lại cúi đầu khẽ thì thầm về tin đồn dạo gần đây.

“Yến Tri An?”

“Cậu đến đây có việc gì không?”

Chủ tịch hội học sinh vừa từ bên ngoài trở về, hắn nhìn thấy Yến Tri An thì hơi sững lại, sau đó lại gần hỏi cậu. Hai người không tính là thân thiết gì, nhưng thủ khoa họ Yến thì ai cũng biết đến.

“Vâng! Tôi tìm Đỗ Mạnh!”

Nam sinh đi bên cạnh chủ tịch hội học sinh khẽ giật mình, nghe Yến Tri An nhắc tới Đỗ Mạnh thì ngước lên nhìn cậu.

“À!” Chủ tịch hội học sinh tên là Trương Ngọc, hắn kéo dài âm thanh như đang nghiền ngẫm. Trương Ngọc cũng biết đến tin đồn kia, ánh mắt trêu chọc nhìn về phía Yến Tri An, “Cậu ta còn chưa tới, cậu đợi một chút.”

Sau đó lại nói tiếp với nam sinh đi phía sau mình, “Cậu để đống tài liệu lên trên bàn là được rồi, còn lại cũng không còn việc gì nữa đâu.”

Nam sinh đó đi qua Yến Tri An, y khẽ nhìn cậu một cái, ánh mắt không thân thiện lắm, nhưng cũng không mang thù hằn gì cả. Cậu hơi khó hiểu, nhìn nam sinh đó nhiều hơn.

“À, đó là Phó Ly Chu, thành viên mới của hội học sinh, năm hai, khoa tài chính.” Trương Ngọc thấy cậu cứ nhìn Phó Ly Chu mãi, hắn cười cười nói.

Cậu đáp một tiếng hời hợt, thu hồi tầm mắt.

Yến Tri An biết Phó Ly Chu này, kiếp này chưa gặp, nhưng kiếp trước từng tiếp xúc qua. Y là một người rất trầm lặng, ít nói cho người khác cảm giác như nói gì cũng sẽ nghe theo. Nhưng thật ra y lại rất chủ trương, nghĩ gì làm đó.

Cuộc gặp với Phó Ly Chu chỉ là vô tình, cậu gặp người này trong bữa tiệc của Phó gia, một trong những nhà giàu ở Thủ Đô. Phó Ly Chu là con riêng, hoàn cảnh cũng không khác Yến Tri An cho lắm… chỉ là, cậu danh chính ngôn thuận hơn y.

Ngồi trong phòng hội học sinh đợi một lúc, cuối cùng cũng đợi được Đỗ Mạnh đến. Gã đến muộn hơn cậu tưởng tượng.

“A! Đỗ Mạnh, có người tìm cậu này.” Trương Ngọc nhìn thấy Đỗ Mạnh đang đi vào thì nói. Yến Tri An cũng nhìn về phía gã ta.

Phó Ly Chu vốn đang im lặng làm việc của mình, nghe thấy tên Đỗ Mạnh thì ngẩng đầu lên. Y nhanh chóng đi tới trước mặt gã, “Anh Mạnh, anh đến rồi.”

Dáng vẻ tươi cười khác với khi đi phía sau chủ tịch hội học sinh.

“Ừm.” Đỗ Mạnh xoa đầu y một cái, “Ai tìm tôi thế?”

“Là cậu ấy!” Phó Ly Chu chỉ về phía Yến Tri An. Y nhìn cậu càng thêm không thân thiện.

Yến Tri An: “?” Tôi có giật bồ cậu đâu mà nhìn tôi như thế??

Đỗ Mạnh nhìn thấy Yến Tri An thì sững người. Cậu cảm thấy gã gần như có xung động muốn xoay chân bỏ chạy. “Xin chào, anh là Đỗ Mạnh phải không?”

“… Ờm! Đúng vậy.”

“Có thời gian nói chuyện không?”

Dưới ánh nhìn tò mò của cả hội học sinh, Yến Tri An và Đỗ Mạnh rời đi. Hai người dừng ở dưới tán cây trong sân trường.

Yến Tri An lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, cậu không nói gì cả. Cả hai giằng co bằng ánh mắt một lúc.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Đỗ Mạnh là người không chịu được trước, gã đầu hàng dưới khi thế lạnh lùng của Yến Tri An.

Cậu cười châm biếm nhìn gã, “Anh không biết sao?”

Đỗ Mạnh: “…”

Chết tiệt! Không phải nói Yến Tri An sẽ không thèm để ý đến mấy tin đồn nhảm nhí sao? Mấy ngày qua không thấy cậu xuất hiện, gã đã tưởng cậu sẽ không để ý đến. Nào ngờ mới mấy ngày đã tìm đến tận phòng hội sinh viên.

“Tin đồn đó không phải tôi làm.” Gã quả quyết nói.

“?” Nhìn thái độ của gã, cậu hơi sững người. Không phải gã làm sao?

Thấy Yến Tri An vẫn không tin, Đỗ Mạnh: “Cậu không tin?”

“Tôi còn chưa gặp cậu lần nào, đồn tin đó ra thì có ích gì với tôi đâu.” Nghe cũng hợp lý đó, nhưng…

“Vậy tại sao anh lại im lặng?” Cậu nheo mắt nhìn gã.

Đỗ Mạnh nghe cậu nói như vậy, không biết nên trả lời thế nào, tay chân lúng túng, mắt đảo đảo không nhìn thẳng. Gã đang che giấu chuyện gì đó, vậy là gã biết về người thực sự loan tin đồn này.

Có vẻ như người đứng sau không cho gã cơ hội thanh minh. Yến Tri An không thể nghĩ ra người nào muốn tổn hại đến thanh danh của cậu ở trong trường này ngoại trừ Yến Vân Ly.

Nhưng không chắc chắn lắm, “Là Yến Vân Ly?”

“Không liên quan đến Vân Ly!” Đỗ Mạnh đáp. “Cậu không được nghĩ xấu về em ấy, em ấy sẽ không làm mấy chuyện này!”

Cậu chẳng thèm để ý câu sau của gã. Cậu dựa cả người lên gốc cây, hay tay khoanh trước ngực, nhìn gã châm chọc.

“À! Vậy thì là Trịnh Thăng?” Đỗ Mạnh im lặng.

Ừm! Rất rõ ràng là ai làm, nhưng chưa đủ, còn người đứng sau nữa nhưng Yến Tri An không hỏi.

Đỗ Mạnh không thích Trịnh Thăng, một gã thấp hèn chỉ biết chạy theo sau đám con cháu nhà giàu, một người không ngại tôn nghiêm, không ngại mặt mũi đi khom mình uốn gối trước đồng tiền.

Yến Tri An chẳng cần hỏi nữa. Cậu nhìn Đỗ Mạnh, “Đoán chừng, anh cũng không muốn Phó Ly Chu thấy bộ mặt thật của mình đâu! Anh biết phải làm gì chứ?”

Cậu bỏ lại câu nói kia cho gã. Đỗ Mạnh tính tình không tốt lắm, gã nổi cáu: “Cậu!!!”

Yến Tri An đã rời đi. Đỗ Mạnh này không phải người tốt đẹp gì.