Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 29: Phòng nghiên cứu



Đám bạn đi cùng với Yến Vân Ly nhìn thấy thái độ ngang ngược của Giang Cẩn Diên. Họ làm như thể không quan tâm, nhưng lời lẽ lại đang phán xét người khác.

“Người gì chứ, thái độ ghê. Vân Ly đang quan tâm cậu ta mà, đúng là…”

“Thiếu gia Giang gia thì sao chứ! Sao lại không có giáo dưỡng như vậy. Giang Cẩn Diên đúng là có mắt không tròng mà.”

Yến Vân Ly cười tươi, nghe thấy đám bạn của mình nói như thế thì xụ mặt, nói đỡ cho Giang Cẩn: “Các cậu sao lại nói vậy, Cẩn Diên tốt lắm, cậu ấy hơi hung dữ tí thôi.”

“Là cậu tốt tính quá thôi.” Bạn học thở dài.

May mà Giang Cẩn Diên đã rời đi rồi. Không thì chắc đám người này chẳng lành lặn mà đi được nữa. Tốt tính cái quần què!!!

Giang Cẩn Diên đang vui tự dưng lại chạm mặt Yến Vân Ly, hắn mất hứng chẳng còn muốn vui chơi nữa, ở nhà bị cấm túc còn thoải mái hơn. Lạch bạch chạy đi tìm chú ruột của mình thôi.

Hắn biết chú đến toà hành chính, nhưng lại không biết đến làm gì và tìm ai nên cứ du tẩu trên hành lang tầng này đến tầng nọ như con zombie tìm thịt. Đi đến khúc quẹo thì gặp Hoàng Thế Dương. Giang Cẩn Diên biết đến người nọ, nhưng chưa gặp bao giờ.

“Cậu là Giang Cẩn Diên phải không?” Hoàng Thế Dương nhìn người đang đi trên hành lang theo đường zich zac. Nhìn có tấu hề không chứ, nhưng không dám cười.

Giang Cẩn Diên nổi tiếng trong đám con cháu nhà giàu với cái danh thiếu gia cọc tính, không ai dám thật sự chọc giận hắn. Dù vậy, danh tiếng ở bên ngoài lại cực kỳ tốt, là người hòa đồng vui tính thấy rõ, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

“Ừ! Đúng vậy.” Giang Cẩn Diên gật đầu, nhớ đến Yến Tri An vừa nhắc đến người này, cũng thấy có một chút hảo cảm với lần đầu gặp mặt nhau.

“Cậu tìm anh Du sao?” Hoàng Thế Dương nói. Giang Cẩn Diên mà xuất hiện ở đây thì chắc là tìm Giang Tịnh Du rồi. “Anh ấy đang ở trong văn phòng của cô* Nam Ly.”

(*Cô ở đây là gọi như cô giáo, thầy giáo.)

“À, cảm ơn nhé.” Đỡ mất công dò từng phòng một.

Khi mà Giang Cẩn Diên chuẩn bị đi qua thì Hoàng Thế Dương lại nói: “Nghe anh Du nói, cậu là bạn của Yến Tri An.”

Giang Cẩn Diên dừng bước, dựng tai lên để nghe câu sau.

“Cậu có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cậu ấy không?” Hoàng Thế Dương hơi xấu hổ, mặt đỏ gay, cả cổ và tai cũng một màu cà chua.

Giang Cẩn Diên cảnh giác.

Hắn nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng xấu hổ của người nọ.

Giang Cẩn Diên chuẩn bị tư thế bảo vệ mèo con của mình. Hảo cảm mới tích được 50% của Hoàng Thế Dương trong lòng Giang Cẩn Diên tụt xuống tụt xuống, sắp về con số 0.

“Cậu lấy làm gì?” Ngay cả Giang Tịnh Du hắn cũng không cho thì người này lấy đâu ra tự tin xin ở chỗ mình.

Hoàng Thế Dương chọt chọt hai đầu ngón tay lại với nhau: “…” Nên nói sao ta, ngại lắm, ngại lắm luôn ó.

“Không cho! Cậu muốn thì tự hỏi cậu ấy ấy.” Nói xong câu đó, Giang Cẩn Diên chạy biến.

Mơ đẹp đó.

“…” Hoàng Thế Dương hoá đá.

Yến Tri An chắc chắn sẽ bơ hắn, à không, Yến Tri An bơ hắn rồi làm sao mà xin được đây.

Giang Cẩn Diên để lại một tin nhắn cho Yến Tri An: [Cậu lại đi đâu gieo tương tư cho người khác à, cậu phản bội tôi rồi /khóc/]

Xong rồi block Yến Tri An, một giây sau lại gỡ block. Hắn không dám làm thiệt đâu.

Yến Tri An học xong, kiểm tra điện thoại nhìn thấy dòng tin nhắn của Giang Cẩn Diên. Lại nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới “đối phương đã chặn bạn”, “đối phương đã gỡ chặn bạn, các bạn có thể liên lạc.”

Yến Tri An: “…”

Lên cơn hay gì?!

Cậu gửi một sticker an ủi, xong mặc kệ hắn luôn.

Buổi chiều Yến Tri An không có tiết, bình thường cậu sẽ ghé qua thư viện đóng cọc. Hôm nay cậu chuyển bước chân đến khu thực hành.

Đại học A đào tạo đa ngành, nên khu thực hành rất rộng, thậm chí toà nhà còn cao hơn khi dạy học hai tầng. Trang thiết bị cũng rất đầy đủ, số tiền đầu tư vào khu này chắc cũng phải hơn một nửa kinh phí của trường.

Công nghệ là một trong ba ngành đào tạo trọng điểm của đại học A, khu thực hành cũng rất lớn, chiếm hẳn một toà nhà gồm 6 tầng. Ba tầng dưới là các phòng chuyên dụng cho các tiết học chuyên ngành liên quan đến máy tính. Có mấy lớp đang học ở đó.

Ba tầng trên là khu nghiên cứu, ngăn cách với khu học tập bởi một cánh cổng, phải dùng thẻ thành viên nghiên cứu mà nhà trường cấp mới có thể mở ra được. Mà cổng này luôn khoá, bởi vì để đến ba tầng nghiên cứu chỉ cần đi thang máy chuyên dụng, cũng cần thẻ thành viên mới có thể vào.

Yến Tri An đi thẳng lên tầng 6, phòng A37 nằm ở tầng 6. Chẳng biết người ta đánh số 37 làm gì nữa, chắc là theo số phòng có của tòa nhà này, đếm từ tầng trệt lên.

Một phòng nghiên cứu này rất rộng, cỡ hai phòng học 50 người gộp lại. Chia làm ba khu vực rõ rệt, chứa được ba nghiên cứu viên. Yến Tri An nhìn những thiết bị công nghệ tiên tiến nhất hiện tại đều được đặt ở đây, sững sờ, cũng không biết tại sao lại sững sờ, có lẽ là bị độ hoành tráng này làm cho chấn động.

“Hi, Yến Tri An, cậu đến rồi à.” Là giọng của Hoàng Thế Dương.

Trong phòng còn có một người nữa, người kia chỉ ngước mắt lên nhìn cậu, xong lại cụp mắt xuống dán mặt lên chiếc máy tính đã được cải tiến trên tay.

Da trắng bợt, mặt hốc hác, mắt thâm đen, dáng người gầy gầy mà cao cao, như con bọ ngựa ấy. Đây là dáng vẻ của một người đóng cọc với các thiết bị điện tử thời gian dài.

Yến Tri An hoài nghi nhân sinh. Có khi nào cậu làm nghiên cứu xong cũng có dáng vẻ như này?!

Sợ ma nha má!!!

“C, chào!” Cậu miễn cưỡng đáp lại Hoàng Thế Dương đang nhiệt huyết bừng bừng.