Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 5: Chạm ánh mắt



Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 5. Chạm ánh mắt.

___

Buổi chiều, lễ khai giảng tại hội trường lớn. Yến Tri An một mình bước vào trong, cậu là thủ khoa, đã được sắp xếp sẵn chỗ ngồi, hai bên là các á khoa. Trường đại học A bao lâu nay chỉ có một thủ khoa duy nhất, những người xếp đầu các khoa trong trường đều được gọi là á khoa.

Ví như, họ sẽ không có thủ khoa khoa quản lý, thủ khoa khoa âm nhạc,... mà tất cả những người này đều là á khoa.

Yến Tri An ngồi vào ghế, hai vị trí bên cạnh cậu chưa ai đến. Đợi đến khi lễ khai giảng sắp bắt đầu, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc chạy lại đây. Yến Tri An mới nhớ đến, chắc một trong hai bên của cậu là Giang Cẩn Diên.

“Hộc, suýt thì muộn mất!” Giang Cẩn Diên đè lên vai Yến Tri An thở hồng hộc. Cậu đưa cho hắn chai nước khoáng được đặt sẵn trên bàn. Giang Cẩn Diên tu ừng ực mới ngồi xuống ghế. “Mệt chết tôi.”

“Còn 10 phút nữa mới khai mạc.” Yến Tri An nói.

Ý là còn hẳn 10 phút lần, cậu chạy thục mạng như thế để làm gì?

Giang Cẩn Diên: “Hôm nay… chú tôi, chú tôi sẽ đến đọc diễn thuyết.”

Tiểu thiếu gia hoành hành ngang dọc như Giang Cẩn Diên không biết sợ một ai, ngay cả cha mẹ hắn cũng yêu thương, dung túng vô độ. Cũng chỉ có người chú lớn hơn hắn mười tuổi này khiến hắn sợ hãi đến như thế.

“À.” Yến Tri An không bình luận gì thêm.

“Ể, ghế bên trái cậu là ai vậy, người ta chưa đến sao?” Giang Cẩn Diên tò mò người còn đến muộn hơn hắn. Hắn đi qua bên trái, tìm ở lưng ghế một hồi. “Để xem ai nào? Yến Vân Ly?”

Yến Tri An nghe thấy cái tên này thì ngẩn ra. Yến Vân Ly? Trùng hợp vậy, ngồi ngay bên cạnh cậu luôn?! Kiếp trước có như thế này không nhỉ? Yến Tri An cũng không rõ, cậu lúc này của kiếp trước quá chìm đắm vào niềm vui khi biết mình sắp được gặp cha mẹ ruột, không có lòng để ý mọi thứ xung quanh.

Tiếng cười nói vang ra từ cửa lớn của hội trường, một đám người tụ tập cùng nhau đi vào trong. Yến Tri An cũng nhìn qua, là Yến Vân Ly. Cậu ta được người khác vây xung quanh, vừa cười vừa nói bước vào hội trường lớn, cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

Giang Cẩn Diên đã sớm mất hứng trở về ngồi bên cạnh cậu, cũng nhìn về bên đó, lại càng không vui.

“Lại là Yến Vân Ly.” Hắn than một tiếng.

Yến Tri An giả bộ không biết gì, hỏi hắn: “Chuyện gì?”

“Tôi không thích cậu ta.” Giang Cẩn Diên thở dài.

Thấy hắn không muốn nói, Yến Tri An tri kỷ không hỏi nữa.

Yến Vân Ly đi đến chỗ ngồi bên trái Yến Tri An, gương mặt cậu ta không quá xuất sắc, nhưng lại được chăm sóc rất kỹ càng, cậu ta còn có một nụ cười thanh thuần khiến người ta có hảo cảm ngay từ lần đầu gặp. Cậu ta cười chào hỏi với Giang Cẩn Diên, hắn lại lười để ý, trực tiếp quay mặt đi.

Còn Yến Tri An vẫn lạnh lùng ngồi đó, Yến Vân Ly coi như không sao, cũng không để ý tới cậu. Ngay từ đầu cả hai đều không nhìn nhau lấy một cái. Với cái thái độ như thế này của cậu ta, Yến Tri An chắc chắn là người này đã biết thân phận của hai người từ trước.



Yến Tri An đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu, cậu đi về phía cánh gà.

Bên trong có rất nhiều người, có cả đội văn nghệ chuẩn bị lên biểu diễn. Nhưng ánh mắt cậu chỉ lướt qua rồi dừng lại trên một bóng người nổi bật nhất.

Yến Tri An nghiêng đầu nhìn, khí chất người này không giống sinh viên, cũng không phải giảng viên. Khuôn mặt hơi hơi quen thuộc, dáng người thì cao ráo, ngồi một chỗ xem laptop cũng tỏa ra một cỗ uy áp vô hình, khiến người khác không dám lại gần nhưng lại nhịn không được nhìn nhiều thêm một cái.

Bỗng nhiên người kia ngước mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Cậu giật mình, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng rời tầm mắt. Người kia cũng chỉ gật đầu lịch sự với cậu.

Yến Tri An đi lấy bản thảo, đọc qua một lần. Trở ra không thấy người kia đâu nữa. Cậu ngồi đợi đến khi MC gọi mình lên sân khấu.

Thiếu niên 18 tuổi rất có sức hút, huống chi là thiếu niên đẹp trai, khí chất lạnh lùng như Yến Tri An. Cậu vừa bước ra, bên dưới đã hít ngụm khí lạnh và ồ lên vang khắp hội trường. Dường như họ rất bất ngờ với thủ khoa của họ.

Cậu không để tâm, ánh mắt cậu nhìn xuống vị trí á khoa. Ánh mắt của Yến Vân Ly quá lộ liễu, Yến Tri An nâng khóe miệng lên một chút.

Sau khi xuống khỏi sân khấu, trở lại ghế ngồi. Giang Cẩn Diên ôm chặt tay của cậu nói: “Cậu đẹp trai quá trời…”

Yến Tri An chặn lại câu sau của hắn, cậu không muốn nghe! Giang Cẩn Diên không nói nữa, cười lấy lòng Yến Tri An, hắn không muốn chọc cho cậu giận thiệt đâu.

“Tiếc quá, cậu không nhìn thấy chú của tôi, chú ta tuy là đáng sợ đó, mà đẹp trai chết người.” Hắn nói, còn cố tình thì thầm câu sau vào tai của Yến Tri An, “Cậu cũng đẹp trai nữa.”

Yến Vân Ly ngồi bên cạnh, thấy đề ta về chú của Giang Cẩn Diên, ánh mắt lộ ra chút si mê. Cậu ta nói với Giang Cẩn Diên, “Chú Giang quả thật rất tài giỏi, thật hâm mộ cậu khi có người chú như vậy.”

Giang Cẩn Diên: “...” Ai nói chuyện với cậu.

Hắn không thèm để ý đến Yến Vân Ly, vẫn cứ ôm tay nịnh hót Yến Tri An vẫn vui hơn là nói chuyện với tên đó.

Yến Vân Ly bây giờ có hơi lúng túng, người ngồi bên trái cậu ta thấy vậy cũng nói chen vào, hòa hoãn không khí.

“Đúng vậy, đúng vậy.”