Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 51: Nhà sách cũ



…Chưa đến năm phút sau, thư ký của Giang Tịnh Du đến đón Yến Tri An. Cậu theo sau người nọ vào trong thang máy. Khi thang máy sắp đóng lại thì có một bàn tay chắn ngang cửa…

“Đợi đã!” Một cô gái xinh đẹp đi đôi gót màu đỏ, váy ngắn ôm sát, khuôn mặt tươi cười hướng vào bên trong thang máy, “Đợi tôi với.”

Yến Tri An sửng sốt khi thấy người đến là ai. Người kia cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt hai người bắt gặp nhau. “A! Là Tri An?”

“Trùng hợp quá nhỉ!”

Yến Tri An cười cười, “Chào chị, Ninh Ngọc Sương.”

Cậu cảm thấy không thoải mái chút nào khi ở chung một không gian với cô gái này. Yến Tri An lặng lẽ dịch sát vào tường, để thư ký của Giang Tịnh Du đứng giữa hai người.

“Em lạnh lùng quá à!” Ninh Ngọc Sương bĩu môi than một câu, song cũng không nói gì nữa.

Yến Tri An thở ra một hơi. Thang máy dừng lại ở tầng 21, Ninh Ngọc Sương đi ra còn vẫy tay với Yến Tri An, cô tươi cười nói lời tạm biệt.

“Bai bai nha Tri An, hẹn gặp lại.” Cô nháy mắt một cái, da gà da vịt của cậu nổi lên hết.

Khi ra khỏi thang máy, được dẫn vào văn phòng của Giang Tịnh Du, Yến Tri An mới cảm thấy ổn hơn chút.

“Ngài ở đây đợi một lát, sếp sẽ quay trở lại ngay thôi ạ.” Bỏ lại một câu như vậy, thư ký cũng rời đi.

Yến Tri An ngồi vào sô pha, trên bàn có một vài bánh ngọt và trà sữa, còn có một vài quyển sách đặt bên mép. Cậu cầm quyển sách lên, đọc vài trang, toàn là lĩnh vực về công nghệ. Cậu biết những thứ này là chuẩn bị cho mình.

Khoảng 30 phút sau, Giang Tịnh Du họp xong và trở lại phòng làm việc. Nhìn thấy bóng lưng Yến Tri An ngồi trên sô pha, vừa đọc sách, vừa ăn bánh ngọt mà anh chuẩn bị. Lòng anh cảm thấy ấm áp và thoả mãn.

Cốc cốc. Anh gõ nhẹ cửa, khi Yến Tri An quay sang thì cười nhẹ với cậu một cái. “Đọc gì mà chăm chú quá!”

“Chú, chú họp xong rồi sao?” Yến Tri An đặt quyển sách lên bàn, đứng dậy đi về phía anh trong vô thức.

Giang Tịnh Du xoa đầu cậu. “Em có thể cầm nó về đọc, trả tôi sau cũng được.”

“Ò! Cảm ơn chú.” Ánh mắt cậu lúc này như biết phát sáng, lung la lung linh nhìn về phía Giang Tịnh Du.

Anh đi đến bàn làm việc, đặt những tài liệu trên tay lên bàn. Anh cầm bút máy lên ký vào những bản báo cáo. Yến Tri An nhìn chằm chằm từng động tác của anh.

Mặc dù không nhìn về phía cậu, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt chờ đợi mong mỏi đó. Giang Tịnh Du bật cười. “Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Cậu gật đầu, lại trở về dáng vẻ trong trẻo điềm tĩnh thường ngày.

Giang Tịnh Du lại xoa đầu cậu, tóc mềm mại suôn mượt, xoa thích đến nỗi không muốn buông tay. Anh còn tiện thể méo mũ áo trùm lên đầu cậu, hai cái tai mèo vểnh lên, trông đáng yêu cực kỳ.

“Đi thôi.”

Nhà sách mà Giang Tịnh Du nhắc đến quả thật rất khó tìm. Đi xe mất 20 phút còn phải xuống đi bộ thêm 10 phút vì trong ngõ không thể lái ô tô vào. Những con đường ngoằn ngoèo, lối này thông qua lối kia, như một cái mê cung quy mô lớn.

Yến Tri An tuy có trí nhớ tốt, nhưng vẫn phải loạn một chút mới nhớ được đường. Cậu cảm thán: “Hoá ra còn có nơi như thế này, nếu chú chỉ đưa tôi địa chỉ, chắc tôi không tìm thấy nó đâu.”

Nhà sách nhìn bên ngoài cũ kỹ, bảng hiệu còn bám bụi bặm. Khi bước vào bên trong, căn phòng rộng rãi kê toàn là kệ sách, xếp sàn sạt với nhau. Mỗi hai kệ sách kê song song nhau, khoảng cách ở chừng một mét hơn.

“Em vào xem đi, tôi đi gặp chủ tiệm chút.”

Chủ tiệm là một cụ già râu tóc đã bạc, khoảng chừng 65, 70 tuổi, dù vậy cụ vẫn rất khỏe mạnh. Giang Tịnh Du tìm thấy cụ ở một góc phòng cạnh cửa sổ, nơi có nhiều ánh nắng chiếu rọi.

Trên tay cụ là một quyển truyện cổ tích những năm 90, trên mắt còn có một cặp kính lão. Cụ đọc sách dưới ánh nắng đến say sưa.

“Ông cụ Lê, ông đừng phơi nắng chiều, không tốt cho sức khoẻ lắm đâu.” Anh nhìn cảnh này, khuôn mặt trở nên bất lực.

Người gọi là ông cụ Lê, cũng chính là chủ tiệm sách này. Cụ rời mắt khỏi quyển sách, “Hửm?”

“Nhóc Du đó sao? Đã nói bao nhiêu lần là bỏ chữ cụ đi rồi, nghe nó già lắm, lão không thích đâu.”

Giang Tịnh Du không đáp, chỉ cười cười. Cụ lại nói: “Đã bao lâu rồi nhóc mới đến đây lại, hôm nay muốn có cái gì sao?”

“Không có, đưa bạn nhỏ đến xem sách.”

Cụ Lê bỗng bật cười lên, trầm trồ nhìn trên nhìn dưới, soi xét một lượt Giang Tịnh Du, “Ô hô, nhóc cuối cùng cũng tìm được một nửa đời mình rồi sao? Chậc chậc chậc!”

“…” Giang Tịnh Du cười tủm tỉm.

Có lẽ do già cả rồi, thích nói chuyện, mặc cho Giang Tịnh Du có ít nói trầm lặng ngồi bên cạnh, cụ Lê cũng có thể thao thao bất tuyệt những thứ trên trời dưới đất, khi thì nói về Giang Tịnh Du, khi thì kể về sách.

“Ấy, quên nói, hôm nay còn có hai người đến đây mua sách, chắc còn đang lựa sách đó. Không biết bạn nhỏ của nhóc có bắt gặp họ không.”

“???”

“Hình như một đứa là nhóc con của lão Hoàng đó!”

Nhóc con lão Hoàng? Hoàng Thế Dương à!

Giang Tịnh Du nhớ đến ánh mắt khi mà Hoàng Thế Dương nhìn Yến Tri An ở khu hành chính.

Không được!

“Ông cụ Lê, tí nữa cháu quay lại chơi với ông.”

Cụ lắc đầu, cười mắng, “Đi đi, lũ nhóc này, chuyện gì cũng không bình tĩnh được, sao làm được việc lớn.”