Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 14: Thánh Môn



"Hứa Vân Thiên, anh cũng chuyện bé xé ra to quá rồi đó. Tôi không tin chỉ dùng một bữa cơm cùng với Công Tôn Kiệt thì sẽ xảy ra chuyện gì. Người tôi phải cảnh giác chính là anh kia kìa. Trông mặt mày anh gian giảo như thế, vừa nhìn đã biết không có ý tốt!" Lý Gia Di hoàn toàn không nghe lọt tai những lời của Hứa Vân Thiên.

Ngay từ đầu Hứa Vân Thiên đã cho cô ta ấn tượng không tốt, cho nên cô ta không tin Hứa Vân Thiên lại tốt bụng như vậy. Cô ta cảm thấy Hứa Vân Thiên còn có động cơ khác.

“Haiz, xem ra cô có thành kiến với tôi rồi, tôi nói gì cô cũng không nghe. Được rồi, tôi chỉ là con chó xen vào việc của người khác thôi. Cô bị thiệt thì chịu vậy, dù sao cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi! " Hứa Vân Thiên nói xong, tức giận đi ra khỏi văn phòng.

Lý Gia Di nhìn bóng lưng Hứa Vân Thiên, cười lạnh: "Đúng là kẻ tự cho mình là đúng..."

Sau khi đóng cửa văn phòng, Lý Gia Di lấy gương từ trong túi xách ra. Nhìn vào gương, cô ta lấy phấn ra thoa lên mặt mấy cái, sau đó lấy son ra tô lên môi.

Nghĩ tới vẻ quẫn bách vừa rồi của Công Tôn Kiệt, cô ta không nhịn được bật cười: “Hứa Vân Thiên này đúng là hư hỏng!” Lý Gia Di lắc đầu cười.

"Hứa Vân Thiên thật đáng ghét..."

Khi Hứa Vân Thiên quay trở lại bàn làm việc thì lập tức bật máy tính tìm tập đoàn Thiên Vũ trên Baidu. Tập đoàn Thiên Vũ là một tập đoàn dược phẩm lớn sở hữu các nhà máy dược phẩm, công ty dược phẩm, bệnh viện và các doanh nghiệp khác. Quy mô và doanh thu hàng năm chỉ đứng sau tập đoàn Văn hoá Đại Đạo.

Công Tôn Sở Tài, chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, cũng là một nhân vật nổi danh trong bảng xếp hạng những người giàu có trong nước. Ông ta đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu có, chỉ đứng sau Tần Hữu Tài, chủ tịch tập đoàn Văn hóa Đại Đạo, người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những người giàu có.

Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ là Công Tôn Tuấn, phó tổng giám đốc là Công Tôn Kiệt. Bọn họ còn có một cô em gái là Công Tôn Yến Dung, giám đốc marketing của tập đoàn Thiên Vũ.

Công Tôn Yến Dung rất xinh đẹp, với mái tóc ngắn và trang phục công sở, thoạt nhìn có vẻ như là một người phụ nữ chuyên nghiệp rất mạnh mẽ.

Lúc Hứa Vân Thiên đang đọc thông tin về tập đoàn Thiên Vũ, Chu Tiểu Dĩnh mang theo máy tính xách tay tới. Cô ta liếc nhìn màn hình máy tính rồi đặt máy tính lên bàn của Hứa Vân Thiên.

"Hứa Vân Thiên, đây là máy tính bố trí cho anh." Chu Tiểu Dĩnh lạnh lùng nói.

Hứa Vân Thiên nhìn chiếc máy tính trên bàn. Đó là một chiếc máy tính xách tay đã qua sử dụng: "Ầy, Tiểu Dĩnh, sao lại bố trí cho tôi một chiếc laptop cũ thế này?" Hứa Vân Thiên quay lại nhìn Chu Tiểu Dĩnh nói.

"Xin hãy gọi tôi là trợ lý Chu. Đây là laptop mà tổng giám đốc Tần đã sử dụng, mới sử dụng chưa đầy ba tháng. Chiếc laptop này được thiết kế đặc biệt và trị giá hơn năm mươi ngàn đấy. Anh hài lòng chưa!" Chu Tiểu Dĩnh không vui nói.

Tại tập đoàn Đại Đạo, ngoại trừ chủ tịch Tần Hữu Tài và tổng giám đốc Tần Lị Nhã sử dụng chiếc laptop được thiết kế đặc biệt này, các nhân viên khác đều sử dụng máy tính thông thường. Ngay cả Lý Gia Di, trưởng phòng bộ phận nhân sự, cũng phải sử dụng máy tính thông thường.

"Ồ, đây là laptop mà Lị Nhã dùng à, rất tốt!" Hứa Vân Thiên tỏ vẻ thích thú, lập tức mở máy tính lên.

Chu Tiểu Dĩnh rời đi không nói một lời. Sau khi máy tính kết nối Internet, Hứa Vân Thiên lập tức tìm kiếm thông tin về mảnh giáp cốt "Thánh Môn". Trên Baidu vậy mà lại không có thông tin nào về mảnh giáp cốt "Thánh Môn" khiến Hứa Vân Thiên rất ngạc nhiên.

"Ồ, tại sao lại không có thông tin gì về mảnh giáp cốt "Thánh Môn" thế?" Hứa Vân Thiên ngạc nhiên nói.

Nếu Tần Hữu Tài đã sưu tầm mảnh giáp cốt "Thánh Môn" thì hẳn là có thể tìm thấy thông tin liên quan về mảnh giáp cốt "Thánh Môn" trên Baidu mới phải. Nếu không có thông tin, điều đó có nghĩa là mảnh giáp cốt “Thánh Môn” rất bí ẩn, chẳng có mấy ai biết về nó.

Mảnh giáp cốt là công cụ cổ xưa để ghi chép chữ viết, chúng có thể có từ thời Ân Thương. Những gì mọi người gọi là chữ giáp cốt thực chất tương đương với những cuốn sách ngày nay.

Hứa Vân Thiên vẫn đang tiến hành một số nghiên cứu về chữ giáp cốt. Trong số sáu sư phụ thì có một sư phụ rất am hiểu về chữ giáp cốt. Anh đã học tập chữ giáp cốt với sư phụ đó.

"Trên mảnh giáp cốt “Thánh Môn” này rốt cuộc ghi chép điều gì?" Hứa Vân Thiên rất tò mò về điều này.

Anh nhớ tới lời giới thiệu của Tần Lị Nhã. Tần Lị Nhã tinh thông chữ giáp cốt. Cả Tần Hữu Tài cũng thành thạo chữ giáp cốt. Hai cha con đều thành thạo chữ giáp cốt, điều này chắc chắn có liên quan đến mảnh giáp cốt “Thánh Môn”.

"Nếu Baidu không tìm được thì hỏi Diêm Tiểu Ngư đi. Có lẽ anh ấy biết về chuyện "Thánh Môn"." Hứa Vân Thiên lập tức gửi email cho Diêm Tiểu Ngư.

Diêm Tiểu Ngư là người bạn mà Hứa Vân Thiên đã gặp trong những lần làm nhiệm vụ vài năm trước. Anh ta sinh ra trong thế gia cổ võ, thích khảo cổ, thông thạo bói toán và phong thủy, giỏi chế tạo máy móc và có nghiên cứu sâu sắc về kỳ nhân dị sự.

Một lúc sau, Diêm Tiểu Ngư trả lời email. Hứa Vân Thiên mở email, trong đó viết: "Vân Thiên, cậu biết về "Thánh Môn" ở đâu vậy? Tôi thấy một ghi chép về "Thánh Môn" trong một cuốn sách ngắn được khai quật từ một ngôi mộ thời nhà Hán vào năm ngoái. "Thánh Môn" là chương thứ ba của "Hoàng đế nội kinh", là chương ẩn. "Thánh Môn" có nghĩa là cánh cửa siêu phàm nhập thánh, nội dung cụ thể không xác định được."

"Tôi vẫn luôn nghiên cứu "Thánh Môn" và đọc rất nhiều sách cổ, nhưng không có ghi chép nào về "Thánh Môn", một chữ cũng không có..."

Sau khi đọc email, Hứa Vân Thiên suy ngẫm. Anh đã đọc "Hoàng đế nội kinh". Tương truyền "Hoàng đế nội kinh" là điển tịch do Hoàng đế để lại. Nó được chia thành hai phần: "Tố Vấn" và "Linh Xu". Anh chưa từng nghe nói còn có chương thứ ba.

Diêm Tiểu Ngư cho biết "Thánh Môn" là chương thứ ba của "Hoàng đế nội kinh", là chương ẩn, nghĩa là nó được lưu truyền một cách bí mật và không được công bố với đời sau.

“Tố Vấn” và “Linh Xu” đều là về dưỡng sinh chữa bệnh, vậy “Thánh Môn” cũng là sách y học à? Diêm Tiểu Ngư nói Thánh Môn có nghĩa là cánh cửa siêu phàm nhập thánh, chẳng lẽ là bí tịch võ học cao cấp?

Thời Thượng cổ chưa có giấy, văn bản sẽ được ghi trên mai rùa và mảnh xương thú. “Thánh Môn” được ghi trên mảnh giáp cốt. Một mảnh mai rùa nhiều nhất có thể chứa hơn trăm chữ.

Nội dung của "Thánh Môn" chắc chắn đã được ghi lại trong rất nhiều mảnh mai rùa hoặc mảnh xương thú. Và mảnh giáp cốt "Thánh Môn" bị thất lạc trong Tàng Bảo Các của tập đoàn Văn hóa Đạo Đạo hẳn chỉ là một trong số đó.

Làm thế nào Tần Hữu Tài có được mảnh giáp cốt "Thánh Môn" nhỉ? Đó là thứ ông ấy thu mua được hay là báu vật được gia đình truyền lại? Khi Hứa Vân Thiên nhớ lại đã hỏi Tần Hữu Tài "Thánh Môn" là gì, Tần Lị Nhã đang định trả lời nhưng đã bị Tần Hữu Tài ngăn lại.

Hai cha con đều thông thạo chữ giáp cốt, thế nên có thể kết luận “Thánh Môn” có quan hệ mật thiết với nhà họ Tần, trong này nhất định có chuyện gì đó.

Trong lúc Hứa Vân Thiên đang suy nghĩ, tiếng khóc và tiếng mắng chửi đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Không biết tiếng khóc đó là của ai, nhưng Hứa Vân Thiên ngay lập tức xác định tiếng mắng đó là của Ngô Vũ Hân, cô ấy đang mắng người.

Hứa Vân Thiên lập tức đóng email lại, quay lại thì thấy một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi đang khóc cách đó khoảng năm mét.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa và mặc áo màu trắng nhạt, có ngoại hình và dáng người trung bình nhưng lại cho người ta cảm giác rất trong sáng.

Ngô Vũ Hân trợn to mắt mắng cô ta, nói rằng cả buổi sáng không làm ra được số liệu thống kê, hiệu quả thấp, bảo cô ta về nhà. Trong khi xung quanh đang có rất nhiều nhân viên đang quan sát.

Hứa Vân Thiên vội vàng bước tới: "Chị Ngô, chuyện gì vậy? Tại sao lại tức giận thế!" Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.

"Haiz, đừng nhắc tới nữa. Tôi bảo cô ta thống kê một số dữ liệu, cả buổi sáng cô ta cũng không làm ra được, hiệu suất quá thấp. Người như vậy ở lại công ty thật sự quá dư thừa!" Ngô Vũ Hân nói, cơn giận vẫn còn chưa tan.