Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 18: Thế túi đâu rồi?



“Đồ vô liêm sỉ…” Mạc Văn Huyên đỏ mặt, vội vàng cài cúc áo lại.

Tới lúc cô ta cài cúc áo xong, đi tìm xem Hứa Vân Thiên ở đâu thì anh đã đi mất dạng, cô ta tức giận, giậm chân mắng: “Tên khốn! Chỉ cần anh còn ở thành phố Bạch Xuyên thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp lại anh! Để xem đến lúc đó tôi có đấm cho mặt anh sưng vù như đầu lợn không nhé!”

Hứa Vân Thiên rời khỏi ao cá, đi men theo đường cái vài phút thì thấy trước mặt là đường sắt, một chiếc tàu chở hàng đang chạy tới, anh lập tức nhảy lên tàu, theo tàu về tới nhà ga.

Ra khỏi nhà ga, Hứa Vân Thiên ăn đại một bát mì ở quán ăn gần ga tàu rồi trở về tập đoàn Văn hóa Đại Đạo cách khá gần nhà ga, chỉ đi vài phút là tới. Hứa Vân Thiên vừa đặt chân vào phòng nhân sự, Tăng Mỹ Kỳ lập tức chạy tới chỗ Hứa Vân Thiên.

“Anh ăn cơm chưa?” Tăng Mỹ Kỳ hỏi.

“Tôi ăn rồi.” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.

“Ngại quá, bà chị bị giật túi xách kia đột nhiên té xỉu nên tôi phải đưa người ta tới bệnh viện, tới khi tôi quay lại thì tìm mãi cũng không thấy anh đâu, anh đã đi đâu vậy?” Tăng Mỹ Kỳ lộ vẻ áy náy.

“À, đột nhiên tôi có chút chuyện nên phải đi.” Hứa Vân Thiên nói.

“À, vậy để buổi chiều tan làm tôi mời anh ăn cơm nhé.” Tăng Mỹ Kỳ nói.

“Ôi, chiều nay tan làm xong tôi còn bận việc khác nữa, để hôm khác nhé.” Hứa Vân Thiên nhớ chiều nay tan làm phải đi theo Tần Lị Nhã về nhà, chắc là sẽ ăn tối ở nhà cô.

Tăng Mỹ Kỳ gật đầu nói: “Được thôi, vậy tôi mời anh trưa mai nhé.”

“À phải rồi, tên giật túi bị anh đuổi theo đó sao rồi?” Tăng Mỹ Kỳ hỏi.

“Tôi không đuổi kịp nhưng đã giật lại được túi rồi.” Hứa Vân Thiên nói.

“Thế túi đâu rồi?” Tăng Mỹ Kỳ hỏi.

“Túi à?” Hứa Vân Thiên nhớ ra lúc Mạc Văn Huyên đuổi theo anh, anh đã treo chiếc túi lên chiếc xe máy của Mạc Văn Huyên: “À tôi đã giao lại chiếc túi đó cho một nữ cảnh sát an ninh rồi, cô ấy sẽ trả lại túi cho người bị mất.” Hứa Vân Thiên nói.

“Vậy anh…”

“Hứa Vân Thiên, có người tìm cậu dưới sảnh lớn tầng dưới đấy!” Tăng Mỹ Kỳ bị một người khác ngắt lời, quản lý phòng nhân sự Ngô Vũ Hân đi tới chỗ họ.

“Có người tìm tôi à?” Hứa Vân Thiên ngạc nhiên, hôm nay anh vừa mới tới làm ở tập đoàn Văn hóa Đại Đạo, ai lại tới đây tìm anh nhỉ?

Hứa Vân Thiên rời khỏi phòng nhân sự, đi xuống sảnh lớn dưới tầng một, trông thấy ở góc tây bắc của sảnh có ba người đàn ông cao to, lực lưỡng, trong đó có một tên trọc đầu, trên đầu có ba vết chém.

Nhân viên lễ tân nói cho Hứa Vân Thiên biết đó là ba người tới tìm anh, anh không biết họ là ai nên đi qua đó hỏi: “Các anh tìm tôi à?”

Người đàn ông đầu trọc quan sát Hứa Vân Thiên một hồi, dáng dấp của Hứa Vân Thiên rất bình thường, ngoài chuyện có cơ bắp chắc khỏe ra thì không còn gì đặc biệt khiến người ta phải chú ý nữa.

“Mày chính là Hứa Vân Thiên à? Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài rồi nói.” Người đàn ông đầu trọc nhìn Hứa Vân Thiên, lạnh lùng nói.

Hứa Vân Thiên gật đầu, đi theo tên đầu trọc ra khỏi công ty, đứng ở lề đường trước cửa công ty.

“Các anh có chuyện gì không?” Hứa Vân Thiên nhìn tên đầu trọc.

Tên đầu trọc bĩu môi nói: “Này ranh con, về nhà gói ghém đồ đạc cút khỏi thành phố Bạch Xuyên ngay, đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao sẽ đành mày què cẳng đấy!”

Hứa Vân Thiên cười khẩy, lập tức hiểu ngay vấn đề, chắc chắn tên này là người được bọn Công Tôn Kiệt hoặc Công Tôn Tuấn sai tới đây đuổi anh ra khỏi thành phố Bạch Xuyên.

“Ha ha, chỉ dựa vào mấy người các anh mà đòi đuổi tôi khỏi nơi này ư, thật ngây thơ!” Hứa Vân Thiên cười khẩy đầy khinh thường.

“Ranh con, mày biết anh ấy là ai không? Anh ấy là đại ca Đao Ba Cường, không ai ở vùng này mà không biết tiếng đại ca Đao Ba Cường cả! Đại ca Đao Ba Cường khuyên mày đi là đại ca có lòng tốt thôi, nếu mày không đi thì mày sẽ bị đánh què tay, què chân đấy…” Một gã đứng bên cạnh tên đầu trọc hung hăng tuyên bố.

Gã ta còn chưa nói xong đã rú lên đau đớn vì bị Hứa Vân Thiên bóp trứng: “Má mày, mày nói nhảm nhiều quá đấy, dám uy hiếp ông mày thì coi chừng nát trứng đấy!” Hứa Vân Thiên cười gằn nói.

“Ranh con, mày chán sống rồi!” Đao Ba Cường tung nắm đấm vào đầu Hứa Vân Thiên, mấy tên đứng xung quanh cũng nhào tới đấm vào ngực anh.

Hứa Vân Thiên buông trứng của tên kia ra, túm được nắm đấm của Đao Ba Cường, tay còn lại gõ vào cánh tay của anh ta, một tiếng giòn tan vang lên, Đao Ba Cường hét ầm lên, cánh tay của anh ta bị gãy xương rồi.

Cùng lúc đó, Hứa Vân Thiên giơ chân lên đá xéo một phát, trúng vào đầu gối của một gã khác, rắc một tiếng, đầu gối của gã đó vỡ vụn, kêu rên thảm thiết, ngã lăn xuống đất.

Hứa Vân Thiên đứng nhìn Đao Ba Cường đau đớn mặt nhăn mày nhó, cười nói: “Còn muốn bảo tao cút nữa không?”

Đao Ba Cường sợ run cầm cập, nói: “Đại ca, tôi không dám nữa!”

“Hừ! Về nói với ông chủ của bọn mày là đừng giở mấy trò trẻ con này nữa, nếu không ông đây cũng sẽ cho anh ta nát trứng đấy!” Hứa Vân Thiên hừ lạnh nói.

Đao Ba Cường vội vàng gật đầu nói: “Vâng, tôi sẽ nói lại với ông chủ tôi.” Nói xong, anh ta vội vàng co giò bỏ chạy, hai gã đi cùng cũng chuồn theo.

Khoảng mười phút sau, Công Tôn Kiệt nhận được điện thoại, nghe tin đám người anh ta sai đi đuổi Hứa Vân Thiên đã thất bại, anh ta không khỏi giật mình nhưng hơn hết là cực kỳ tức giận.

“Có mỗi chuyện vặt bảo bọn mày đuổi một người đi thôi mà cũng không làm được! Đúng là lũ ăn hại!” Công Tôn Kiệt thở phì phò mắng

“Sếp Công Tôn, tôi không ngờ Đao Ba Cường lại kém cỏi như vậy, nếu Hứa Vân Thiên không chịu đi thì tối nay tôi sẽ sai người tới xử anh ta, cho anh ta biến mất vĩnh viễn luôn!” Người bên đầu bên kia có phần hoảng hốt.

“Ừm, làm cho sạch sẽ vào, đừng để lại dấu vết.” Công Tôn Kiệt sầm mặt dặn dò.

“Vâng, anh yên tâm, chuyện này bọn tôi đã làm nhiều lần rồi, sẽ không để lại dấu vết đâu ạ, chúng tôi sẽ dựng hiện trường giả là Hứa Vân Thiên tự sát để tránh bị cảnh sát hoài nghi.”

Hứa Vân Thiên đánh cho bọn Đao Ba Cường bỏ chạy xong, quay về phòng nhân sự, lập tức vào phòng hồ sơ của phòng nhân sự xem hồ sơ của nhân viên.

Mục tiêu chính của anh là hồ sơ của nhân viên bảo vệ. Tập đoàn Văn hóa Đại Đạo có tổng cộng 81 bảo vệ, anh nghiêm túc xem xét hồ sơ của tất cả bọn họ.

Hứa Vân Thiên biết, tên trộm có thể trộm được đồ trong Tàng Bảo Các thì không chỉ cần phải thông thạo hệ thống phòng trộm của nơi này mà chắc chắn cũng cần phải có người làm tay trong.

Người làm tay trong không thể là nhân viên bảo vệ bình thường, bởi vì bọn họ không thể làm được điều đó, chỉ có bảo vệ nắm giữ chức vụ quan trọng mới có thể cung cấp thông tin về hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các. Cho nên, Hứa Vân Thiên tập trung kiểm tra hồ sơ của nhóm trưởng, quản lý và đội trưởng đội bảo vệ.

Đội bảo vệ của tập đoàn Văn hóa Đại Đạo có một đội trưởng, hai đội phó, bốn quản lý, sáu trưởng nhóm, căn cứ vào trình độ, Hứa Vân Thiên loại sáu nhóm trưởng và hai quản lý khỏi danh sách tình nghi.

Bởi vì muốn cung cấp thông tin hệ thống chống trộm của Tàng Bảo Các thì nhất định phải biết dùng máy tính, trình độ văn hóa không thể quá thấp, vì người bình thường không thể nào hiểu được hệ thống chống trộm phức tạp như vậy.

Hiện tại, danh sách tình nghi còn năm người, lần lượt là đội trưởng, hai đội phó và hai quản lý.

“Hôm xảy ra vụ trộm ở Tàng Bảo Các, những người này đang ở đâu?” Hứa Vân Thiên lập tức truy cập vào hệ thống của công ty, kiểm tra xem hôm xảy ra vụ trộm ở Tàng Bảo Các, ai trong số năm người này đang trong ca trực.

Sau khi kiểm tra, loại được thêm hai người, cuối cùng chỉ còn lại đội trưởng đội bảo vệ và hai tay quản lý, tổng cộng có ba người là đối tượng tình nghi chính.