Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 22: Khó chịu quá



Hứa Vân Thiên dìu Lý Gia Di xuống dưới tầng, Lý Gia Di đưa chìa khóa xe cho Hứa Vân Thiên, nói: “Chiếc BMW màu đỏ kia là của tôi."

Hứa Vân Thiên nhận lấy chìa khóa, dìu Lý Gia Di lên xe, sau đó anh nổ máy, lái xe rời khỏi nhà hàng Mỹ Vị Nhân Gian, hòa vào đường lớn.

“Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?” Hứa Vân Thiên vừa lái xe vừa hỏi.

“Anh cứ chạy thẳng đi, tới ngã tư đằng trước thì rẽ trái, chạy dọc theo bờ sông Bạch Xuyên khoảng mười lăm phút là sẽ thấy có một bệnh viện.” Lý Gia Di thở gấp nói, cả người như bị nướng trên lửa.

Hứa Vân Thiên lập tức đi theo chỉ dẫn của Lý Gia Di, rẽ trái ở ngã tư, chạy vài phút là tới một con đường ven sông Bạch Xuyên.

Đột nhiên Lý Gia Di kêu lên: “Ôi, tôi nóng quá! Khó chịu quá!”

Hứa Vân Thiên vội vàng tấp xe vào lề đường, mở cửa xe, xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, Lý Gia Di đỏ hoe mắt ôm cổ Hứa Vân Thiên.

“Ôi, tôi khó chịu lắm...” Lý Gia Di nói, gò má đỏ bừng như trái táo.

“ỒI Sao lại vậy? Nhất định phải mau mau chữa trị thôi!” Hứa Vân Thiên giật mình nói, xem ra Công Tôn Kiệt đã bỏ thuốc vào rượu rồi.

“Vân Thiên, tôi khó chịu lắm!” Lý Gia Di túm tay Hứa Vân Thiên, mặt đỏ bừng.

“Ôi, đừng vội, tôi sẽ chữa cho cô ngay đây, tên Công Tôn Kiệt chết tiệt, hại Lý Gia Di ra nông nỗi này!” Hứa Vân Thiên vội vàng đẩy tay Lý Gia Di ra. Lúc này, Lý Gia Di đã không còn kiểm soát nổi mình nữa: “Tôi! Tôi nóng quá...” Cô ta giữ chặt tay Hứa Vân Thiên...

“Ôil Cứu người là trên hết! Nếu không cô ấy sẽ chết vì mạch máu giãn nở quá độ mất!” Hứa Vân Thiên để mặc Lý Gia Di ôm mình, đóng cửa xe lại, vội vàng cứu chữa cho Lý Gia Di...

Chiếc xe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nước sông Bạch Xuyên chảy ầm ầm, ve sầu trên hàng cây ven đường kêu rả rích cũng không át nổi tiếng kêu của người phụ nữ.

Một giờ sau, Lý Gia Di mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di đã mê man, nhíu mày.

“Chà, lát nữa Lý Gia Di tỉnh lại phải làm thế nào bây giờ?” Hứa Vân Thiên võ trán nói.

Trời tối dần, Lý Gia Di mở mắt ra, khi cô ta phát hiện ra không thấy áo ngoài của mình đâu, cô ta lập tức hét ầm lên.

“Ôi, đừng kêu, khéo người khác lại nghĩ tôi ức hiếp cô bây giờI” Hứa Vân Thiên nhìn Lý Gia Di, cau mày nói.

“Đồ khốn, vừa rồi anh đã làm gì tôi? Anh giậu đổ bìm leo phải không?” Lý Gia Di nhìn Hứa Vân Thiên, tức giận nói, cô ta vẫn còn nhớ lờ mờ một vài chuyện.

Cô ta biết chắc ban nãy Hứa Vân Thiên đã làm gì đó với mình ở trên xe, trong lòng cực kỳ khó chịu, nước mắt không cầm được rơi xuống.

“Ôi, tôi đâu có giậu đổ bìm leo đâu chứ, cô bị tên khốn Công Tôn Kiệt bỏ thuốc vào rượu, sau đó thuốc ngấm, người cô nóng bừng, tôi muốn cứu cô nên mới chữa cho cô thôi.” Hứa Vân Thiên ấm ức nói.

“Thế sao anh không chở tôi tới bệnh viện? Rõ ràng là anh lợi dụng tôi còn gì, sau này làm sao tôi còn gặp người khác được nữa, tôi hận anh chết đi được! Anh là tên khốn nạn...” Lý Gia Di tức giận mắng xong lại khóc.

“Lúc đó tình hình nguy cấp, thấy cô khó chịu quá, tôi sợ đưa tới bệnh viện thì không kịp nên mới dốc sức cứu cô, cô không cảm ơn tôi thì thôi còn mắng tôi, tôi chữa trị cho cô rất vất vả đó, thật quá đau lòng!”

“Cô nhìn người tôi đi, cô không biết lúc đó cô điên cuồng cỡ nào đâu, hết cắn lại cào...” Hứa Vân Thiên chỉ vào người mình, nói.

Lý Gia Di nhìn thấy những vết cào như dấu móng vuốt của mèo chỉ chít trên người Hứa Vân Thiên, trông rất đáng sợ.

“AI Đây đều là tôi cào à? Lúc đó tôi điên cuồng vậy sao?” Lý Gia Di chạm vào người Hứa Vân Thiên, thầm giật mình, nghĩ tới một số cảnh tượng, cô ta lập tức đỏ mặt.

“Hứa Vân Thiên, anh không được nói chuyện hôm nay cho người khác biết đâu đấy! Chúng ta hãy coi như không có chuyện gì xảy ra cả, anh xuống xe ngay cho tôi!" Lý Gia Di lạnh lùng nói.

“Ôi, đây là cách cô đối xử với ân nhân cứu mạng đấy à? Cô không chịu trách nhiệm với tôi ư?” Hứa Vân Thiên tủi thân nhìn Lý Gia Di.

“Tên khốn! Anh xuống xe đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Lý Gia Di nói xong, đẩy Hứa Vân Thiên ra khỏi xe rồi kéo cửa ghế lái, ngồi vào xe.