Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 27: Trèo qua cửa sổ



Ba con chuột bị Tân Lị Nhã đánh chết, thật sự vượt ngoài dự đoán của Hứa Vân Thiên, không ngờ Tân Lị Nhã không chỉ không sợ chuột mà còn đánh chết chúng.

“Ôi, người phụ nữ này thật dã man! Đánh chết cả ba con chuột luôn!” Hứa Vân Thiên cau mày nói.

Hứa Vân Thiên nhìn mười mấy con gián trong túi nhựa, ngay cả chuột mà Tần Lị Nhã cũng còn không sợ, chẳng lẽ cô lại sợ mấy con gián bé xíu này ư? Anh vứt túi nhựa đi.

Trèo qua cửa sổ, trở lại phòng khách, Hứa Vân Thiên càng nghĩ càng không ngủ được, anh nhớ tới Tân Đạo Minh, có khi cậu ta biết Tần Lị Nhã sợ gì, thế là anh chạy đi hỏi cậu ta.

Tần Đạo Minh vẫn còn đang say sưa cày trang bị, Hứa Vân Thiên võ vai cậu ta hỏi: “Tân Đạo Minh, tôi hỏi cậu chuyện này.”

Tần Đạo Minh nhìn chằm chăm màn hình máy vi tính, không quay đầu lại nói: “Anh rể hỏi gì?”

“Chị cậu sợ gì nhất?” Hứa Vân Thiên hỏi.

Tần Đạo Minh vẫn nhìn chăm chằm màn hình máy vi tính: “Chị tôi to gan lắm, không sợ chuột, không sợ chó, không sợ rắn, chỉ sợ gián!” Tân Đạo Minh nói.

“Ồ, gián!” Hứa Vân Thiên hưng phấn, nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ, chạy lại chỗ hành lang.

Anh vội nhặt chiếc túi đựng gián lên, may quá, mười mấy con gián vẫn còn trong túi. Anh nở nụ cười xấu xa.

“Hề hề, Tần Lị Nhã, không ngờ cô lại biết sợ một con gián nhỏ bé!” Hứa Vân Thiên nhìn con gián trong túi nhựa.

Anh trèo cửa sổ về lại phòng khách, rón rén tới gần phòng ngủ, dưới cửa phòng ngủ có một cái khe cao chừng một centimet, Hứa Vân Thiên để sát miệng túi vào khe hở để lũ gián bò vào trong phòng ngủ.

Sau đó, Hứa Vân Thiên ngồi trên sô pha, cười xấu xa nhìn cửa phòng ngủ, chờ Tần Lị Nhã ở trong phòng ngủ hét ầm lên.

Không đầy một phút, quả nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng hét thất thanh của Tân Lị Nhã: “Gián! Aaaal”

Sau đó, cửa phòng ngủ mở ra, Tần Lị Nhã hoảng hốt chạy ra ngoài, chạy lại chỗ Hứa Vân Thiên, chỉ vào phòng ngủ, sợ hãi nói: “Có, có gián!”

Hứa Vân Thiên nhịn cười, vội vàng ôm vai Tần Lị Nhã, ra vẻ ngạc nhiên: “Lị Nhã, sao vậy?”

“Trong, trong phòng ngủ có gián!” Tân Nhã sợ hãi ra mặt nói.

“Ồ, gián à, vậy thì có gì đáng sợ đâu, để tôi đánh chết bọn chúng giúp cô!” Hứa Vân Thiên nói vậy nhưng không lập tức vào phòng ngủ đập gián mà chỉ ôm Tần Lị Nhã, hưởng thụ cảm giác sung sướng có người đẹp trong vòng tay.

Tần Lị Nhã bình tĩnh lại, nhận ra Hứa Vân Thiên đang ôm mình, cô vội đẩy tay anh ra: “Anh mau vào phòng ngủ đập gián đi!" Tần Lị Nhã nghiêm mặt nói.

“Ồ, dưới chân cô có gián kìal” Hứa Vân Thiên giật mình nói.

“ÁI” Tân Lị Nhã sợ quá, hét ầm lên, nhào hẳn vào lòng Hứa Vân Thiên. Hứa Vân Thiên thuận tay ôm lấy Tần Lị Nhã, ôm thật chặt, cảm nhận thử độ đàn hồi của nơi nào đó.

Hứa Vân Thiên rất vui, nếu như ngày nào cũng được ôm Tần Lị Nhã như vậy thì khoái quá, sau này nếu rảnh rỗi phải mang gián tới văn phòng của cô, để được cô ôm ấp yêu thương.

Sau khi bớt căng thẳng, Tân Lị Nhã cúi đầu nhìn xuống đất, không thấy gián đâu, cô lập tức đẩy Hứa Vân Thiên ra.

“Hứa Vân Thiên, anh còn chần chừ gì nữa, mau vào phòng ngủ đập gián đi!” Tân Nhã trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên.