Thiếu Gia

Chương 1: Con mồi*



Editor: CO6TINY

Trần Triệt gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở, trên tay cầm một giỏ rau dưa, đưa mắt nhìn cánh cửa chưa hề khép lại, có chút do dự.

Đây là gia đình mới chuyển đến thôn này, nghe mẹ nói là thiếu nhà nhà danh giá trong thành lận, hai chân bị liệt từ nhỏ, trong nhà không được thương yêu nên bị xua đuổi đến tận xó này.

Lúc kể mẹ hắn còn đầy thương xót, như thể cái thôn nghèo này của bọn họ không chưa nổi người kia, nhưng Trần Triệt không thấy nơi bọn họ sống có gì không tốt.

Giàu có sung túc trong thành đấy, nhưng non nước hữu tĩnh nơi đây, người chưa từng chiêm ngưỡng cũng khá thiệt thòi.

Nghĩ như vậy, Trần Triệt đẩy cửa bước vào.

Trong sân được quét tước sạch sẽ, nhưng không thấy bóng dáng người hầu nào quanh đây, Trần Triệt từng nghe người ta kể mấy phủ lớn bên trong thành phải có tới hàng trăm người hầu cơ, vừa nhìn nơi đây đã biết vị thiếu gia này bị ghét bỏ tới chừng nào.

Chung quanh yên tĩnh không thấy hơi người, Trần Triệt vô thức thả nhẹ bước chân, rõ ràng có lòng tốt gửi đồ ăn sang, nhưng lại hành động lén lút hệt tên trộm vặt.

Không thấy ai quanh đây hết, tiếng bước chân ngày càng êm ru.

Bây giờ đã là giữa hè, mặt trời chói chang như đổ lửa, Trần Triệt ra một thân mồ hôi, mặt mày cáu kỉnh tìm người, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người đằng kia, nhưng bước chân bỗng như hóa đá mãi vẫn không nhấc lên được.

Cách đó không xa có một người ngồi dưới giàn nho, hẳn là vị thiếu gia trong lời đồn kia.

Người kia ngủ thiếp đi.

Y dựa vào lưng xe lăn chợp mắt, ánh nắng từ khe hở giữa giàn nho ánh lên mái tóc cùng gương mặt y, sáng ngời ngời tựa như thần tiên giáng thế.

Trường bào trắng thuần khoát lên người khiến mặt y trông càng sáng long lanh, xinh đẹp tuyệt trần khác xa với thế giới phàm phu tục tử này.

Ở thôn Nhạn này từ bé tới giờ cũng chưa gặp ai đẹp thế này, gương mặt sáng bừng, ngũ quan như được đẽo gọt tỉ mỉ.

Trần Triệt đờ đẫn nhìn chằm chằm, hắn hẳn nên đánh thức đối phương, đưa rau dưa cho y mới phải.

Nhưng dưới chân như mọc rễ, nhìn cảnh này, cứ nghĩ chính mình đang lạc trong mơ.

Hắn không tìm được từ nào hay hơn để hình dung người trước mắt, trong lòng tự dưng hoảng sợ không rõ.

Càng hoảng loạn càng dễ xảy ra sai sót, cà chua trong giỏ không nghe lời rơi xuống đất, lăn thẳng một đường đến bên chân vị thiếu gia kia.

Mộng cảnh cũng bị cà chua quấy nhiễu, chỉ thấy người trong tranh chầm chậm mở mắt ra, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay sang nhìn Trần Triệt, tiếp đó bên môi lộ ra ý cười.

Trần Triệt không biết phải diễn tả nụ cười này thế nào, chỉ thấy trống ngực phập phồng, không khỏi xoa nhẹ lên mới yên lại.

"Anh là?" Giọng thiếu gia rất dễ nghe, dịu dàng như ngọc, trong lành tựa suối nước nóng.

Trần Triệt nghe vậy cổ họng khô khốc, bàn tay cầm giỏ vô thức siết chặt lại, đáp: "Tôi... tôi là Trần Triệt."

Một câu trả lời ngớ ngẩn, nhưng dường như là câu duy nhất Trần Triệt có thể nói.

"A? Trần Triệt à." Thiếu gia khe khẽ nhẩm lại tên hắn, tựa hồ đang ghi nhớ.

Nhưng y không biết, mỗi khi y đọc một chữ, trái tim Trần Triệt lại không khỏi run lên.

"Trần Triệt." Thiếu gia gọi, "Tôi là Hứa Đường Sinh."

Hứa Đường Sinh...

Trần Triệt ngơ ra, chỉ nghĩ tên của vị thiếu gia này cũng rất hay, không giống như hắn, cái tên này là do thầy bói chọn ngẫu nhiên lúc hắn chào đời.

"Anh đến gặp tôi có chuyện gì vậy?" Trần Triệt bên kia còn chưa bình tĩnh lại, Hứa Đường Sinh bên này đã hỏi tiếp.

"Tôi..." Trần Triệt rốt cuộc phản ứng lại, bối rối ôm giỏ rau dưa đi tới, nhét cả rổ rau cho Hứa Đường Sinh, nói: "Mẹ tôi bảo mang sang nhà cậu một ít rau, sau này đều là láng giềng cả, quan tâm lẫn nhau cũng là phải phép."

Nói xong, Trần Triệt cầm lấy quả cà chua rơi trên mặt đất, dùng góc áo lau sơ qua, lẳng lặng giấu đằng sau.

Đã rơi xuống đất rồi, không thể cho Hứa Đường Sinh được.

Hành động của hắn bị Hứa Đường Sinh nhìn không sót, khóe mắt không khỏi cong lên, ôm giỏ rau nói: "Phải là tôi sơ sót mới phải, đã mấy ngày rồi còn chưa sang chào hỏi mọi người."

"Không đâu, không đâu..." Trần Triệt vội vàng phủ nhận, còn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy Hứa Đường Sinh gọi, "Trần Triệt."

"Ừm?"

"Cảm ơn gia đình anh." Hứa Đường Sinh nói.

Trần Triệt nào có được ai đối đãi thế này bao giờ, người ở quê đều phóng khoáng cả, đâu ai ăn nói trịnh trọng lịch sự như thế này.

Bước chân vô thức lùi lại vài bước, khoảng cách dãn ra dường như đang nhắc nhở Trần Triệt với người trước mặt này như không cùng thế giới.

Nhân vật như vậy, khác xa với hắn.

Tầm mắt lướt qua đôi chân tàn tật kia, Trần Triệt nhớ đến sự thương sót của mẹ mình, trong lòng cũng không khỏi chua xót.

Như thể chú chim lượn bay trên trời ngày đó lại mất lìa đôi cánh tự bao giờ, đáng nhẽ không nên như thế.

"Tôi phải đi rồi." Trần Triệt nói, "Mang rau qua rồi, tôi phải đi đây."

Hắn nói phải rời đi tận hai lần, một lần để nói với Hứa Đường Sinh, còn một lần...tự nói cho chính mình.

Dường như câu tạm biệt này nói ra quá đột ngột, Hứa Đường Sinh có chút không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Trần Triệt, khi phản ứng lại, Trần Triệt đã xoay người định đi.

"Trần Triệt." Hứa Đường Sinh vội vàng gọi người lại.

Bước chân chuẩn bị rời đi của Trần Triệt bất động, cứng ngắc quay đầu nhìn lại, hỏi: "Hứa thiếu gia còn chuyện gì à?"

"Không có gì." Hứa Đường Sinh nói, "Chỉ là anh mang rau sang cho tôi, cũng nên ở lại uống một tách trà hẵn đi chứ?"

"Tôi..." Trần Triệt cảm thấy mình không ổn lắm, muốn mở miệng từ chối lại nghe Hứa Đường Sinh nói: "Chỉ một tách trà thôi, được chứ?"

Lời từ chối nháy mắt nghẹn trong họng, chỉ đành cứng ngắc gật nhẹ đầu.

Hứa Đường Sinh thấy vậy bật cười, tay cầm rau không thể đẩy xe lăn được, chỉ có thể ngại ngùng một hồi, nhìn Trần Triệt nói: "Có thể phiền anh đẩy giúp tôi không?"

Nghe vậy, Trần Triệt thầm chua xót trong lòng, bước nhanh tới.

Lúc hai tay chạm lên xe lăn mới cảm nhận rõ ràng hơn khiếm khuyết của người trước mặt, có lẽ ông trời cũng đố kị, mới khiến người tốt như y gặp phải tai ương này.

"Chỉ cần đẩy tôi vào nhà chính là được." Hứa Đường Sinh như thể không cảm nhận được suy nghĩ của Trần Triệt.

"Được". Trần Triệt gật nhẹ đầu, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi.

Nhà chính rất rộng, Hứa Đường Sinh nhấc ấm trà trên bàn, đầu ngón tay thon dài ấn giữ nắp trà, được phối hoa văn sứ trắng xanh.

Nước trà nâu nhạt được rót vào trong chén sứ trắng, phả ra sương trắng lượn lờ.

Trần Triệt càng thêm bất an khi nhìn thấy thao tác châm trà của y, thân là người nhà quê thô kệch, trước đến nay có bao giờ dùng qua bộ ấm trà tốt như vậy, còn chưa kể đến động tác uống trà tao nhã như y, bình thường lúc khát, cứ tu một ngụm nước sôi để nguội là xong.

Không ngừng lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay lên quần, lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Tầm mắt rơi vào quả cà chua trên bàn vừa rồi tiện tay nhặt lên, nhưng giờ lại cầm lên, cắn một ngụm như đang che đậy cảm xúc bức rức trong người.

"Anh..." Tay đang pha trà của Hứa Đường Sinh dừng lại, "Đều đã rơi xuống đất rồi."

Giọng của y có chút trách cứ lại bất đắc dĩ, như thể y không đồng ý với hành vi này của Trần Triệt.

"A..." Trần Triệt theo bản năng bỏ cà chua xuống, "Xin lỗi."

Bình thường cũng qua quýt chùi trái cây rơi dưới đất là bỏ vào miệng thôi, nhưng giờ bị Hứa Đường Sinh nhắc, hắn lại cảm thấy lúng túng không biết làm sao.

Hứa Đường Sinh lắc nhẹ đầu, "Đừng xin lỗi, tôi chỉ lo cho anh thôi."

Lo sao...

Trần Triệt sững người, sau đó nghe Hứa Đường Sinh nói: "Thật ra tôi có hơi ngạc nhiên, lúc bé mỗi lần tôi ăn đồ rơi xuống đất đều sẽ ốm mấy ngày liền, nên vô thức nói ra."

"Đồ anh làm rơi dưới đất, sao có thể dơ bẩn như trong phủ đó được."

Câu nói này như thể đang giấu một đoạn chuyện cũ nào đó, nhưng Trần Triệt hỏi tới lại không hay.

Trà đã pha xong, Hứa Đường Sinh đưa qua, Trần Triệt nhìn chằm chằm tách trà không lớn hơn lòng bàn tay, uống một hơi cạn sạch.

Hào phóng như thể uống rượu.

Mà giây sau hắn đã hối hận, nóng, phỏng lưỡi rồi.

Quả thật càng căng thẳng càng xấu mặt, bộ dáng phun nước ra, thật sự làm trò cười cho thiên hạ.

Khăn tay mềm mại che lên khóe miệng hắn, lau hết vết nước còn sót trên đó, Hứa Đường Sinh khẽ cau mày nhìn, nói: "Há miệng."

Trần Triệt ngoan ngoãn mở miệng ra.

"May là chưa phồng rộp." Hứa Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, "Hà tất lại uống gấp gáp thế này, ở đây còn có rất nhiều."

"Tôi quen rồi." Trần Triệt thẹn thùng vò lấy khăn tay của Hứa Đường Sinh, lau khóe miệng mình xong, sau đó đứng dậy nói: "Ở nhà còn có việc, trà cũng uống xong rồi, tôi đi trước đây."

Tay cầm khăn tay của Hứa Đường Sinh trống rỗng, cuối cùng cũng chậm rãi thả xuống, vẻ mặt có vẻ cô đơn, nhưng chỉ nói: "Vậy tôi tiễn anh."

Lần này Hứa Đường Sinh không nhờ Trần Triệt đẩy y nữa.

Y tiễn Trần Triệt tới cửa, "Chân tôi không tiện, chỉ có thể tiễn tới đây thôi, mong anh đừng trách."

Nghe vậy, Trần Triệt mím môi, nhìn chằm chằm Hứa Đường Sinh một hồi, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói "tạm biệt" rồi xoay người rời đi.

Bước chân của hắn hỗn loạn, như thể không phải rời khỏi nhà người khác, mà đang trốn thoát khỏi động bàn tơ đầy yêu quái.

Nhưng chưa đi được hai bước, hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Hứa Đường Sinh vẫn ngồi đó, vừa thấy hắn quay đầu lại đã lộ ra ý cười.

Tim hắn lại xao động, lỗ tai gần như đỏ bừng, lại xoay người muốn đi, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu chạy trở lại, tới trước cổng, lúng ta lúng túng đóng cửa cho Hứa Đường Sinh.

Lần này thực sự đi mất.

Cửa khép chặt lại, ý cười trên mặt Hứa Đường Sinh cũng biến mất.

Y đẩy xe lăn về phòng, căn nhà to lớn này lại vắng vẻ như trước.

Đêm, Hứa Phúc, người làm mua được trong thành trở về, nhìn thấy Hứa Đường Sinh đang ngồi trước bàn, ngẩn người nhìn giỏ rau dưa.

"Ai gửi đến đấy ạ?" Hứa Phúc tò mò hỏi.

"Láng giềng trong thôn." Hứa Đường Sinh đáp, lại nghĩ đến gì đó, khóe mắt thoáng qua ý cười, y nói thêm, "Người rất tốt."

Nghe vậy, Hứa Phúc nhìn sang Hứa Đường Sinh, dường như không ngờ Hứa Đường Sinh lại có thể hình dung một người như thế, dù sao thiếu gia nhà mình vẫn luôn lạnh nhạt xa cách, trước nay chưa từng để ai vào mắt.

"Thế ạ?" Hứa Phúc nói, "Cậu ta còn chưa mang giỏ về, để mai tôi mang sang trả lại nhé thiếu gia."

"Không cần." Hứa Đường Sinh nói, "Tôi muốn y tự lấy trở về."

Bằng không, lúc Trần Triệt chuẩn bị rời đi, sao y không bảo Trần Triệt mang về chứ, còn tốn công đưa khăn tay cho hắn làm gì?

Sau tất cả, y vẫn mong người kia tự đến lấy.

Người dám liều lĩnh xông vào tầm mắt y, nào có đạo lí bảo đi là đi được?

Editor: CO6TINY