Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 2: Qua đời



Edited by Bà Còm

Nha hoàn Tân Bích vừa mới hầu hạ Tiết Thần uống thuốc, non nửa chén nước thuốc đen như mực đựng trong chén sứ Thanh hoa, uống vào ba phần nôn ra bảy phần.

Tân Bích đỡ Tiết Thần nằm xuống, Tiết Thần cảm thấy hơi đỡ hơn một chút, bèn sai lót sau lưng nàng một gối dựa bằng lụa thêu mây chỉ vàng để nàng ngồi dựa vào thành giường, cảm thấy hơi thở thông thuận hơn. Khuôn mặt vốn dĩ tuyệt sắc lúc này lộ ra vẻ bệnh hoạn trắng bệch như tờ giấy, không còn nhan sắc ngày trước.

Lúc này Tiết Thần cũng không còn tâm tư đi quản dung mạo của mình trở thành thế nào, cảm thấy có chút sức lực liền nói với Tân Bích: “Chi phí lớn nhỏ trong phủ trên cơ bản đều đã thanh toán xong, chỉ dư lại sổ sách của thôn trang cùng các cửa hàng mặt đường. Hiện tại có cơ hội tinh thần ta đang tốt, ngươi đi lấy sổ sách lại đây, ta có thể xem thêm một chút.”

Tân Bích không phải từ nhỏ hầu hạ Tiết Thần, mà là lúc Tiết Thần thành thân đã mua từ bên ngoài đem về để quản lý sổ sách. Tiết Thần tín nhiệm nàng ta nên giao tư khố cho nàng ta xử lý. Của hồi môn của Tiết Thần tuy rằng không tính là nhiều, nhưng do Tiết Thần biết cách kinh doanh nên sau mười năm tiêu pha cũng còn không ít. Nếu không phải Hầu phủ này phí tổn quá lớn, cuộc sống của Tiết Thần sẽ dễ chịu không thua bất kỳ một phu nhân nào.

Chỉ tiếc phu nhân gả vào Trường Ninh Hầu phủ này chỉ là cái thùng rỗng, nhưng người trong Hầu phủ lại cố tình không biết tự giác, còn tưởng Hầu phủ là núi vàng núi bạc, ăn mặc chi phí không hề biết tiết kiệm là gì. Tiền thu của phu nhân nhiều như vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho những người trong Hầu phủ tiêu xài, chỉ là hiện tại đã không xong rồi, phu nhân bị bệnh, ba tháng nay tiền thu liền hơi thiếu một chút, phu nhân không đủ sức kinh doanh nhiều cửa hàng và thôn trang như vậy, đành phải bán đi hơn phân nửa, đổi ra tiền bạc sung vào khố phủ. Thân là đương gia phu nhân, làm được như vậy cũng đã tận tình tận nghĩa, nhưng tuy là thế, người trong Trường Ninh Hầu phủ đều rất bất mãn với phu nhân, cho rằng phu nhân cố tình cầm giữ tiền tài, không hào phóng.

Tân Bích thật cảm thấy bất bình cho phu nhân nhà mình.

Thấy Tiết Thần lúc này còn muốn xem sổ sách, Tân Bích tiếp nhận khăn lụa trong tay Tiết Thần, thay nàng lau khóe miệng rồi nói: “Phu nhân, ngài hiếm khi được tinh thần tốt một chút, cũng đừng lại xem những sổ sách đau đầu đó, hãy dưỡng thân cho thật tốt, khiến thân thể khỏe mạnh mới là điểm mấu chốt.”

Tiết Thần biết Tân Bích vì tốt cho nàng, cong cong khóe miệng. Tiết Thần vốn rất mỹ mạo, cho dù đang bệnh cũng có một phen ốm yếu mỹ thái, nhìn thì dáng vẻ ốm yếu cũng vẫn khá đẹp, khiến người khác không khỏi cảm thán bộ dáng của nàng quá tốt. Hiện giờ cong môi cười như vậy, dường như đã khôi phục chút nhan sắc sống động khiến cho khuôn măt trở nên sáng ngời, có thể thấy khi nàng không bệnh thì mỹ mạo đến độ nào.

“Bất quá là chỉ xem chút sổ sách, có gì mà gấp.” Tiết Thần vừa nói xong, Tân Bích liền nhịn không được đỏ hốc mắt, quay đầu gạt nước mắt rồi mới nói: “Phu nhân, ngài cũng đừng xem nữa. Hãy dưỡng thân mình cho tốt mới có thể kéo Hầu gia về.”

Nghe xong Tân Bích nói, trên mặt Tiết Thần vốn dĩ ý cười không nhiều lắm đều bị thu lại, dựa lưng vào gối một lúc lâu không nói gì. Hầu gia mà Tân Bích vừa nhắc tới chính là Trường Ninh Hầu Tống An Đường, trượng phu của Tiết Thần.

Tống An Đường không tính là hư hỏng, chỉ là có chút xuẩn ngốc và ích kỷ. Năm đó nếu nàng không bị Từ Tố Nga bức cho tới cùng đường, làm sao có thể dùng mọi thủ đoạn để gả vào Trường Ninh Hầu phủ đây chứ? Đương nhiên không phải tham gia sản của Tống An Đường, chỉ là thuần túy muốn tìm một nơi nương tựa để tránh kế mẫu Từ thị "chém tận giết tuyệt".

Đến sau này mới phát hiện Trường Ninh Hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, chính mình phải thế chấp của hồi môn ít ỏi để chi tiêu, nhưng cứ như bỏ tiền vào động không đáy bao nhiêu cũng không đủ dùng, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình kinh doanh thôn trang cùng cửa hàng, bởi vì nàng cần phải làm cho Trường Ninh Hầu phủ tiếp tục hưng thịnh, chỉ có như vậy mới có thể ở trước mặt người Tiết gia duy trì mặt mũi của nàng.

Nhưng hiện tại, loại mặt mũi còn sót lại này chỉ sợ cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Tống An Đường xốc lên màn gấm thêu, chóp mũi đã ngửi thấy mùi dược rất nồng, mày hơi hơi nhăn lại. Phía sau cửa có nha hoàn trao lò sưởi tay cho hắn, thay hắn cởi áo choàng, xốc mành ngăn nội thất thỉnh hắn đi vào. Tống An Đường năm nay đã ba mươi lăm, trời sinh khuôn mặt tuấn dật, nhìn bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng được bảo dưỡng tốt cực kỳ, ngọc bội vàng ngọc đeo bên hông, toàn thân toát ra vẻ Hầu gia phú quý, mặc trường sam xanh biếc hoa văn hình mây, trên mặt mang theo ý cười, tuấn nhã phong lưu không thể diễn tả.

Chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới trước giường Tiết Thần, Tân Bích đem cho hắn một cái đôn nhỏ nhưng hắn lại không ngồi, cứ như hài tử một hai phải ngồi ở mép giường của Tiết Thần, nắm tay Tiết Thần nói: “Thần, trong phòng của nàng thật ấm áp, tay cũng ấm áp, bên ngoài quá lạnh, nàng sưởi ấm tay cho ta đi.” Thần là cách gọi thân mật của tên Tiết Thần, sau khi thành hôn Tống An Đường vẫn luôn gọi nàng như vậy.

Tống An Đường chính là tính nết như vậy, nói dễ nghe một chút thì là người thẳng thắn, nói khó nghe chính là người thiếu đầu óc, bắt lấy đôi tay ấm áp của Tiết Thần ủ tay hắn nửa ngày, còn muốn cởi giày chui vào ổ chăn của Tiết Thần ủ chân. Tiết Thần đang bệnh, vốn dĩ rất sợ lạnh, làm sao chịu được hắn vô tâm lăn lộn như vậy, sắc mặt lập tức lại trắng bệch. Tân Bích ở bên cạnh thấy thế không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Hầu gia, phu nhân đang bệnh, trong chăn có bệnh khí, đừng để truyền qua cho ngài.”

Tân Bích là nha hoàn, nàng không thể trực tiếp chỉ trích Tống An Đường làm không đúng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở như vậy. Quả nhiên Tống An Đường vừa nghe nói truyền bệnh mới bỏ ý định tiến vào ổ chăn của Tiết Thần để sưởi ấm, đưa tay duỗi vào cổ tay áo của Tiết Thần bắt lấy bàn tay ấm áp của nàng.

Tiết Thần cũng không phản kháng không lên tiếng, cứ dựa vào thành giường cười như không cười nhìn hắn. Tống An Đường sợ nhất là biểu tình này của Tiết Thần, thật giống như không thể gạt được nàng bất cứ cái gì, đặc biệt đáng sợ.

Không tự chủ được liền buông tay, dù sao tay cũng đã ấm hơn một chút, cầm lấy lò sưởi tay tiếp tục ủ cũng giống nhau mà thôi.

“Hôm nay Hầu gia trở về thật sớm. Khụ khụ.” Tiết Thần bị nhiễm khí lạnh của Tống An Đường mang vào, ho khan một trận không dứt, liều mạng nhịn xuống, cố gắng đem vị ngọt tanh đã trào ra khỏi cổ họng nuốt trở vào, Tân Bích tiến tới đỡ dậy rồi thuận khí cho nàng, nhưng Tống An Đường lại theo bản năng ngồi cách xa nàng một chút.

Đây là trượng phu tốt mà nàng đã hao hết tâm lực cầu gả, Tiết Thần không khỏi cười tự giễu.

“Đúng vậy. Hôm nay trong nha môn không có việc gì, ta trở về sớm một chút, vừa lúc có việc cùng nàng thương lượng.”

Nha hoàn của Tiết Thần tới đưa dược đưa trà sâm, Tống An Đường liền thuận thế từ mép giường đứng lên, ngồi xuống chiếc đôn chạm hoa cúc lúc nãy Tân Bích đem đến. Tiết Thần uống dược xong, lại uống thêm hai ngụm trà sâm, sau khi để nha hoàn hầu hạ nàng dựa lưng lại thẳng thắn rồi mới hỏi hắn: “Hầu gia có chuyện gì thì tự mình làm chủ là được, tại sao phải cùng thiếp thương lượng?”

Tiết Thần hỏi xong nhưng Tống An Đường không có lập tức trả lời mà hơi do dự trong chốc lát, giương mắt nhìn Tiết Thần vài lần. Nhớ tới năm đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sự mỹ mạo của nàng khiến hắn kinh tâm động phách, lập tức liền hấp dẫn hắn, cho tới bây giờ Tống An Đường cũng không dám phủ nhận, gương mặt của Tiết Thần vẫn còn lực dụ hoặc đối với hắn, đặc biệt là với bộ dáng ốm yếu hiện giờ của nàng, càng làm tâm hắn ngứa đến tận xương tủy.

Mỗi khi thấy nàng đều muốn đè ra làm chút chuyện, chỉ là từ sau khi năm đầu tiên hắn và Tiết Thần thành thân ngay cả hai cái thai đều bị sẩy, thân mình của Tiết Thần không còn khỏe, đối với chuyện chăn gối vốn dĩ nàng đã không ham thích càng trở nên bài xích, dần dà, hắn "nhìn thấy mà ăn không được" nên mới ra bên ngoài dưỡng mấy ngoại thất kiều diễm, giảm bớt một ít hứng thú trong phương diện này.

Thật ra phải nói nữ nhân hắn thích nhất đời này chính là Tiết Thần, cho nên mới nhất định cố gắng cưới nàng cho bằng được, cưới một đích nữ không được sủng ái lại tang mẫu. Theo như mẫu thân nói, nếu năm đó hắn cưới không phải là nàng mà là một nữ nhi của nhà có quyền thế, qua ngần ấy năm phỏng chừng đã sớm bò lên trên, đâu phải chỉ mang cái danh hiệu Hầu gia đi làm chức quan thất phẩm lo việc vặt vãnh.

Nghĩ như vậy nên Tống An Đường cảm thấy lời nói lúc nãy của mẫu thân rất có đạo lý, một khắc trước đó sự thương tiếc khó có được dành cho Tiết Thần trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn dấu vết, hắn trầm mặt xuống khẽ mở môi mỏng nói: “Chuyện này nhất định phải cùng nàng thương lượng.” Hơi tạm dừng một chút, lại không quá lâu liền mở miệng nói: “Ta muốn... cưới một bình thê vào cửa. Nàng... chắc hẳn sẽ không phản đối chứ.”

Tống An Đường nói xong cũng biết Tiết Thần có khả năng sẽ nổi giận, cho nên vội vàng lộ ra một gương mặt tươi cười tuấn nhã thuần khiết vô song, tất nhiên không hề có ý thức câu nói vừa rồi đả thương thê tử đến độ nào.

Câu này "nói trắng ra đến tận xương" khiến cho Tiết Thần quen hứng chịu ngọn đầu sóng gió cũng phải sửng sốt, mãi đến khi Tống An Đường tươi cười đầy mặt đẩy đẩy nàng, nàng mới hồi thần lại nhưng không nói gì, Tống An Đường vì thế lại mở miệng: “Đây là chuyện tốt, mẫu thân đã đáp ứng rồi, cũng nói đây là chuyện tốt, nàng đã bị bệnh hơn nửa năm cũng không thấy tốt hơn, ta cưới một bình thê vào cửa, tương lai còn có thể xung hỉ cho nàng.”

“...”

Chuyện tốt.

Tiết Thần ở trong lòng mặc niệm hai chữ châm chọc này.

Lại là một trận ho khan, lần này không ngăn được máu đã trào lên cổ họng, theo trận ho khan của nàng phun ra, máu đỏ thắm thấm trên chiếc khăn trắng thuần nhìn chói mắt vô cùng. Phàm là Tống An Đường nếu còn một chút tình nghĩa gì với Tiết Thần thì tâm đã sớm mềm, nhưng Tống An Đường lại giống y như mẫu thân của hắn, thật sự ích kỷ, mọi việc đầu tiên là chỉ nghĩ đến bản thân, sao có tâm đi quản sống chết của người khác? Tuy Tiết Thần đã phun ra một búng máu như vậy, nhưng cũng không thể làm Tống An Đường thu hồi lời nói vừa rồi, vẻ mặt không mang biểu tình cứ thế nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nha hoàn của nàng lại tiến lên hầu hạ một lần nữa.

Tiết Thần thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy hơi thở trong thân thể càng ngày càng ít, thở ra nhiều mà hít vào thì lại ít đi.

Sau khi im lặng nửa ngày Tiết Thần mới hỏi Tống An Đường: “Là cô nương nhà ai?”

Tống An Đường nghe Tiết Thần chủ động dò hỏi trong lòng vui vẻ, không chút nào giấu diếm nói: “Là đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ, họ Lạc kêu Nhã Phân, người thực không tồi, rất dễ sống chung. Đến lúc đó nàng ta vào cửa, ta sẽ khiến nàng ta xưng nàng là tỷ tỷ. Bất quá nàng ta dù sao cũng mang thân phận bình thê gả vào, nàng cũng đừng quá bắt bẻ, cũng không thể dùng thái độ đối với thiếp thị mà cư xử với nàng ta, biết không?”

“...” Tiết Thần lại cười tự giễu, Úc thị căn bản đã đánh bàn tính thật tốt, đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ... sao có thể để nàng ta làm bình thê được chứ, căn bản là tìm người tục huyền! Ngọc Vinh Hầu phủ làm sao chịu để nữ nhi của chính thê vào làm bình thê chứ? Chỉ là buồn cười, nàng còn chưa chết đâu vậy mà bọn họ cũng đã tính toán xong rồi. May là nàng vốn không hề có chút cảm tình gì với Tống An Đường, nếu nàng thật là một nữ nhân có cảm tình với hắn, chỉ cần một câu như vậy là có thể trực tiếp hại chết nàng.

Bất quá, có lẽ đây đúng là mục đích của Úc thị, chỉ tiếc bà ta đã đánh giá sai tâm tư của Tiết Thần dành cho Tống An Đường.

Nhếch miệng hỏi một câu: “Khi nào cưới, định rồi sao?"

Tống An Đường biết gì nói hết, khi nói chuyện đều mang theo ý cười, chứng tỏ chuyện này làm cho tâm tình của hắn thực không tồi: “Thật ra hai nhà đều chuẩn bị không sai biệt lắm, thiếp canh cũng đã trao tay, định vào tháng ba sang năm.”

Hai nhà đều chuẩn bị không sai biệt lắm, nhưng nàng là chủ mẫu thì lại cái gì cũng không biết. Tháng ba sang năm... hiện tại đã là tháng chạp, thật đúng là cái gì cũng đều chuẩn bị tốt.

Tiết Thần cảm giác sức lực của mình cứ từ từ trôi ra khỏi thân thể, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy, hóa ra cảm giác "dầu cạn đèn tắt" chính là như vậy. Úc thị thật đang tính kế thừa thãi, căn bản không cần để Tống An Đường tới kích thích nàng thì nàng cũng đã không qua được.

Ánh mắt vẫn nhìn lọng che màu vàng nhạt thêu mẫu đơn, Tiết Thần đột nhiên nghĩ đến, nếu nàng cố trụ cho đến tháng ba năm sau mới chết, vậy bọn họ sẽ làm tang sự trước, hay vẫn làm hỉ sự trước...

Chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cổ họng như bị mắc nghẹn, lồng ngực bị lấp kín, muốn bò dậy ho khan cũng không đủ sức. Đột nhiên không còn cảm thấy thống khổ, Tiết Thần cứ thế mà ngậm miệng, mắt trợn tròn, im ắng rời đi trần thế đã khiến nàng mệt mỏi quá lâu.

Tống An Đường còn đang đợi Tiết Thần đáp lời, thấy nàng nhìn chằm chằm lọng che thật lâu cũng chưa phản ứng, lúc này mới đứng lên đi nhìn nàng. Thấy hai mắt của nàng đã mất đi tiêu cự, Tống An Đường mới khiếp sợ duỗi tay để dưới chóp mũi xem xét, sau đó liền sợ tới mức té ngửa ra phía sau.