Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 233: Nuối tiếc



Edited by Bà Còm in Wattpad

Trong ký ức của Tống An Đường, đời trước khi Vệ Quốc Công phủ còn có Lâu Khánh Vân thì đích xác rất phồn vinh hưng thịnh, nhưng từ sau khi Lâu Khánh Vân chết, Vệ Quốc Công phủ mất đi người thừa kế nên đã bị Lâu gia Tam phòng trèo qua đầu. Lúc Tống An Đường rời kinh thành thì Lâu gia Đại phòng vẫn không thể vực dậy nổi, nhưng Tam phòng kia thì thật ra càng ngày càng có tiền đồ.

Nhưng hiện tại bởi vì Lâu Khánh Vân không chết, một số điểm mấu chốt đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Năng lực của Tiết Thần hắn đã biết đến, mặc dù gả cho Lâu Khánh Vân nàng vẫn đứng ra kinh doanh, trong kinh thành có không ít cửa hàng, lần trước hắn ngẫu nhiên cùng bằng hữu đi dạo Hải Thị phố, nghe nói chính là bút tích của phu nhân Vệ Quốc Công Thế tử. Tiết Thần càng kiếm được tiền thì Tống An Đường càng không cam lòng, hận Lâu Khánh Vân đã cướp đi Thần Tài bên người hắn, hận vì sao Lâu Khánh Vân không chết tha hương, hại hắn hiện giờ làm chuyện gì cũng co cóng chân tay.

Nếu trong tay có tiền, hơn nữa còn có kinh nghiệm của kiếp trước, hiện giờ hắn nhất định có thể mưu cầu một chức vụ thật sự bên trong kinh thành. Nhưng khổ nỗi trên tay hắn không có tiền, đời này thê tử của hắn lại là Ngụy Chỉ Lan, một nữ nhân keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn, cứ như thần giữ của cắn chết của hồi môn không nhả, không chịu cho hắn tiêu dùng một chút nào. Chỉ xét về điểm này thì càng thấy rõ Tiết Thần tốt hơn bao nhiêu, càng đừng nói so với dung mạo và bản lĩnh của Tiết Thần.

Lâu Khánh Vân đi theo Tiết Vân Đào kính rượu, rốt cuộc kính tới những bàn ngoài cùng. Tiết Vân Đào vốn muốn để Lâu Khánh Vân lui về trước, bởi vì trên cơ bản khách khứa quan trọng đều đã kính rượu xong, chỉ còn dư lại một ít Tiết Vân Đào cảm thấy mình tùy tiện kính rượu cũng là đủ rồi. Nhưng khi ông đề nghị như vậy thì Lâu Khánh Vân không đồng ý, kiên trì cùng ông kính rượu cho xong, trong lòng Tiết Vân Đào miễn bàn vừa lòng biết bao nhiêu.

Tống An Đường không biết bản thân đang sợ cái gì, nửa người đều tránh ở sau lưng người bên cạnh cùng nhau nâng chén với mọi người. Một bàn này không có người nào quan trọng, Tiết Vân Đào kính rượu xong liền đi đến bàn tiếp theo. Tống An Đường giương mắt nhìn nhìn liền đụng ngay ánh mắt Lâu Khánh Vân. Ánh mắt kia tựa như băng tảng tức khắc làm sống lưng hắn phát lạnh, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, chần chừ thật lâu hắn mới lấy hết can đảm nâng mắt lên liếc lại một cái, ai ngờ Lâu Khánh Vân sớm đã rời đi. Lau cái trán phủ đầy mồ hôi lạnh, ở trong lòng Tống An Đường có chút kinh nghi, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm rồi?

Dựa theo đạo lý mà nói, Lâu Khánh Vân cũng không nên có địch ý với hắn mới đúng chứ. Trừ phi bên phía Ngụy Chỉ Lan xảy ra vấn đề...

Qua loa ăn tiệc cho xong, Tống An Đường liền ra khỏi Tiết gia vào xe ngựa ngồi chờ tin tức của Ngụy Chỉ Lan. Hôm nay hắn kêu Ngụy Chỉ Lan trộm lẻn vào hậu viện Tiết gia giúp hắn lừa Tiết Thần ra ngoài. Hắn thật sự rất muốn gặp Tiết Thần, cho dù một đời này nàng căn bản không biết hắn là ai, nhưng Tống An Đường lại không muốn cứ như vậy mà không thể gặp nàng một lần. Rốt cuộc đã làm phu thê nhiều năm như vậy, mặc dù bên người hắn có vô số thiếp thị, một năm chỉ vào phòng nàng vài lần, nhưng nói đến cùng nàng chính là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng đem về, dựa vào gì mà có thể không quen biết hắn? Cho dù nàng không quen biết thì hắn nói cho nàng biết là được, đời trước nếu nàng chịu gả cho hắn, vậy chứng tỏ trên người hắn vẫn có chút gì đáng giá để nàng lưu luyến; nói không chừng một đời này nàng chỉ là chưa có cơ hội gặp qua hắn, cho nên mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng gả cho Lâu Khánh Vân, chỉ cần hắn giải thích với nàng rõ ràng, hắn tin tưởng Tiết Thần nhất định sẽ lại lần nữa tiếp nhận hắn.

Mà hắn chỉ cần có tiền củaTiết Thần, không những có thể trở lại cuộc sống xa hoa lãng phí lúc trước, còn có thể dùng tiền tạo cho mình một con đường hoàng kim, cuộc sống như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều so với hắn phải một mình "đơn thương độc mã" chạy vạy ngược xuôi gấp gáp mưu cầu.

Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm lên xe ngựa, Tống An Đường nhìn sắc mặt bọn họ liền biết sự tình khẳng định không thành, lập tức lạnh mặt. Ngụy Chỉ Lan thấy hắn biến sắc mặt trong lòng rất hận, nhưng cũng chỉ có thể sán lại phân trần: “Tiết gia thủ vệ quá nghiêm ngặt. Tiết Thần lại có thai lần thứ hai nên Tiết gia và Lâu gia sủng nàng đến tận trời, người sống căn bản không thể tới gần. Chúng ta canh giữ ở bên ngoài viện mãi cho đến bây giờ, ngay cả cơm trưa cũng chưa có ăn đâu.”

Tống An Đường không muốn nghe hai người họ nhiều lời, thấy sự tình không thành liền lạnh lùng ra lệnh cho xa phu: “Trở về đi.”

Xem ra dùng chiêu lừa gạt này không được rồi, nhưng hắn đâu còn phương pháp nào khác để có thể tiếp cận Tiết Thần đây chứ? Phái người đi Vệ Quốc Công phủ tìm hiểu thì ngay cả cửa trước cửa sau đều không hỏi thăm được gì chứ đừng nói đến hành trình của Tiết Thần. Xem ra muốn trở nên nổi bật thì hắn chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp khác, đêm nay trở về nhất định phải moi móc lại ký ức đời trước thật kỹ càng, nhớ xem rốt cuộc còn có người nào sẽ thành công trong tương lai thì hắn nhất định phải cùng những người đó giữ tốt quan hệ, sau này chỉ cần một người nhớ rõ hắn cũng đủ rồi.

Liếc mắt nhìn Ngụy Chỉ Lan một cái, đối với thê tử hiện tại này Tống An Đường thật sự không muốn chút nào, thế nhưng một đời này vì sao hắn cưới nàng ta thì Tống An Đường cũng rất mơ hồ, tuy nhiên hắn lại không dám hỏi quá nhiều sợ người khác biết được bí mật của hắn. Nếu có thể lựa chọn, hắn thật sự không hề muốn một nữ nhân hoàn toàn không trợ giúp được gì cho sự nghiệp của hắn, bất quá Úc thị có nói cho hắn biết trên người đôi tỷ muội này cất giấu một nửa gia sản của Ngụy gia nhưng không chịu lấy ra, vì thế Tống An Đường mới miễn cưỡng chịu đựng. Hắn phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể để bọn họ cam tâm tình nguyện lấy tiền ra cung cấp cho hắn kết giao bằng hữu, giải quyết vấn đề "lửa sém lông mày" của hắn. Còn về phần sau này, chờ hết thảy ổn định xong xuôi thì hắn lại suy xét xem nên lưu lại hay hưu bỏ hai người họ.

Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm không biết tướng công đang suy nghĩ gì, hai người liếc nhau. Ngụy Chỉ Lan đối với trượng phu này thật sự chịu đủ rồi, đặc biệt là có Tiết Thần đặt bên cạnh để so thì càng thêm khó nhịn -- Tiết Thần ở Tiết gia và Lâu gia được sủng giống như một Công chúa đương triều, bình thường không thể thấy mặt; thế nhưng mình lại phải chạy ngược chạy xuôi vì một yêu cầu vô lý của trượng phu, làm không thành công còn phải bị mặt nặng mặt nhẹ, hơn nữa không chút nào quan tâm mình có bị thương hoặc có chịu ủy khuất hay không, ngay cả ăn cơm hay chưa cũng mặc kệ. Loại đãi ngộ khác nhau  này Ngụy Chỉ Lan chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.

Phu thê hai người đều đang nghĩ xấu về nhau, xe ngựa xóc nảy trở lại Hầu phủ.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Một buổi tiệc mừng thọ thuận lợi hoàn thành, buổi tối Lâu Khánh Vân mang theo mùi rượu về Thanh Tước cư, sợ ảnh hưởng đến Tiết Thần liền đi rửa mặt trước xong mới vào phòng. Tiết Thần đang nằm lệch người trên trường kỷ đọc sách, nhìn thấy phu quân tiến vào liền nở nụ cười, buông sách xuống mở ra hai tay dĩ nhiên là tư thế ‘cầu ôm một cái’. Lâu Khánh Vân vội vàng vọt qua, xốc nách Tiết Thần lên rồi bế nàng như hài tử thật cẩn thận đưa nàng vào giường. Tiết Thần biết hôm nay Lâu Khánh Vân rất bận rộn, Tiết Vân Đào hận không thể làm người khắp thiên hạ đều biết Lâu Khánh Vân là tế tử của mình, đi chỗ nào cũng mang theo, vất vả muốn chết.

“Hôm nay uống không ít chứ gì? Ta nghe Hạ Châu nói, chàng chắn vài lần rượu cho cha. Thật ra đâu cần thiết, cha đâu phải bảy tám chục tuổi, bản thân vẫn có thể uống mà.” Hôm nay Tiết Thần không tham dự, ở hậu viện suốt một ngày, những việc này vẫn cố ý sai Hạ Châu đi nhìn chằm chằm.

Lâu Khánh Vân mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn nàng, vuốt ve gò má mịn màng trơn láng của nàng lẩm bẩm: “Ta đây là vì ai chứ? Còn không phải vì nàng... Đừng nhúc nhích, ta hôn một chút.”

Tiết Thần đâu nỡ động, dĩ nhiên là sẵn sàng hiến dâng, đôi tay vòng qua cổ phu quân. Hôn trong chốc lát vẫn là người nào đó chủ động rút lui, từ trên người Tiết Thần lật qua nằm ở gối đầu thở dốc để bình phục, sau đó mới quay đầu đáng thương hề hề nhìn Tiết Thần. Tiết Thần bị biểu tình giống như tiểu cẩu này làm cho tức cười, ở bên tai chàng ta nói mấy câu. Đôi mắt Lâu Khánh Vân liền rực sáng nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Nàng chắc không? Thật ra ta cũng... không phải thực gấp.”

Tiết Thần rút tay lại, trở mặt vô tình: “À, nếu chàng không gấp thì thôi, ta cũng không có gì phải vội.”

“...”

Lâu Khánh Vân hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, bất quá chỉ muốn làm ra vẻ có tí xíu mà thiếu chút nữa nói bay phúc lợi đã dâng đến miệng, vội vàng ôm Tiết Thần không buông tay, liên tục lấy lòng: “Đừng đừng đừng, ta gấp, ta gấp lắm rồi nè! Nàng cứ kiềm chế đừng dùng sức, để ta... từ từ tới.”

Câu ‘từ từ tới’ cuối cùng làm Tiết Thần rốt cuộc đỏ mặt, ngượng ngùng oán trách lườm chàng ta một cái, sau đó mới xoay người buông xuống màn trướng. Sau một trận cảnh xuân đầy phòng, Lâu Khánh Vân mới hài lòng nằm ngửa ra thở dốc, không đợi Tiết Thần đứng dậy lau người liền ngồi bật dậy, sau một phen ân cần phục vụ mới ôm Tiết Thần vào trong lòng bắt đầu kể chuyện ban ngày.

Lâu Khánh Vân nói cho Tiết Thần nghe sự tình phát sinh sáng nay: “Cứ như vậy, ta sợ nàng lo lắng nên không cho người báo lại. Hiện tại nói cho nàng nghe chỉ muốn nàng sau này ngàn vạn lần phải cẩn thận đối với tỷ muội kia. Còn việc kế tiếp phải xử lý thế nào thì cứ giao cho ta là được, không cần nàng phải lo lắng.”

Ẩn vệ của Lâu Khánh Vân ban ngày đã báo cáo hết thảy cho hắn chuyện Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm rình mò trước cửa Thanh Tước cư, còn những lời nói khó nghe của hai tỷ muội đều thuật lại cho Lâu Khánh Vân. Hắn không muốn làm nhiễu loạn tiệc sinh thần của nhạc phụ nên mới không đụng đến, nhưng không đụng đến hôm nay không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua -- kẻ dám đánh chủ ý lên người nữ nhân của hắn thì phải chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn tiêu diệt!

Tiết Thần nghe xong cũng minh bạch nguyên nhân chân chính Ngụy gia tỷ muội có mặt tại tiệc mừng thọ của phụ thân, không ngờ Tống An Đường vẫn muốn đánh chủ ý lên người nàng. Biểu tình của Tiết Thần dần dần lạnh xuống.

Lâu Khánh Vân nhận thấy cũng biết nàng tức giận, bất kỳ nữ nhân nào nghe đến chuyện như vậy trong lòng đều sẽ không thoải mái, bèn trấn an: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

“Không.” Tiết Thần đột nhiên mở miệng, Lâu Khánh Vân ngẩn người, không biết nàng có ý tứ gì. Tiết Thần từ trên khuỷu tay Lâu Khánh Vân chống người ngồi dậy, thẳng lưng cúi đầu chăm chú nhìn Lâu Khánh Vân  thật lâu sau mới nhếnh môi nói với Lâu Khánh Vân một câu: “Chuyện này, ta tự mình giải quyết.”

Lâu Khánh Vân si ngốc nhìn nàng: “Không cần phải thế, nàng đang mang thai mà, ta làm việc nàng còn không yên tâm sao? Hoặc nếu không, nàng muốn làm thế nào thì cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ làm thay nàng là được. Thật sự không cần vì những người râu ria này mà hao tâm tốn sức, dưỡng thân mình cho thật tốt là quan trọng nhất.”

Môi Tiết Thần khẽ nhúc nhích, nàng không phải không tín nhiệm năng lực làm việc của Lâu Khánh Vân, mà là không muốn cho Lâu Khánh Vân tiếp xúc với Tống An Đường. Nếu Tống An Đường không trùng sinh cũng không sao, nhưng hôm nay hắn đã sống lại, mang theo ký ức sống chung với nàng bao nhiêu năm. Nàng không muốn để Lâu Khánh Vân tiếp xúc với vấn đề này, không muốn giữa nàng và Lâu Khánh Vân sinh ra ngăn cách và mâu thuẫn không cần thiết.

Lâu Khánh Vân dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu Tiết Thần, trầm ngâm một lát mới nói: “Yên tâm đi, mặc kệ thế nào chúng ta đều là phu thê, không có ai đủ khả năng lay động quan hệ của chúng ta. Chỉ cần chúng ta tín nhiệm che chở nhau, thế gian này còn có gì đáng sợ nữa chứ?”

Tiết Thần nhìn Lâu Khánh Vân, thật sự nhịn không được đỏ hốc mắt, trực tiếp nhào tới trên người phu quân khiến Lâu Khánh Vân sợ tới mức vội vàng kêu to: “Chậm, chậm, chậm một chút, cẩn thận hài tử.”

“...”