Thiếu Niên Ca Hành

Chương 225: Âm miên đứt đoạn



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tiêu Sắt đột nhiên ngẩng đầu, dẫu là người trấn định như hắn, lúc này cũng phải cau mày, hai mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Không phải Nhan Chiến Thiên? Vì sao lại không phải Nhan Chiến Thiên?”

“Nếu là Nhan Chiến Thiên.” Mộc Xuân Phong nhẹ nhàng vung tay, thu hồi châm bạc, trầm giọng nói: “Ngươi đã chết từ lâu rồi.”

“Nói đi.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.

Mộc Xuân Phong thở dài: “Sư phụ ta từng đọ kiếm với Nhan Chiến Thiên, hiện nay cũng bị tổn thương kinh mạch như ngươi, đừng nói nâng kiếm, ngay đến đứng dậy cũng rất khó khăn. Cho nên ta biết kiếm kình của Nhan Chiến Thiên. Hiện giờ ẩn mạch của ngươi bị một luồng âm kình gây hại, nó không làm tổn thương tới tính mạng ngươi nhưng lại khiến ngươi không thể vận công. Nhưng nếu là kiếm kình bá đạo của Nhan Chiến Thiên, nó sẽ đánh gãy hết kinh mạch của ngươi. Cho nên nếu chuyện ngày trước đúng như lời ngươi nói, vậy không thể là Nhan Chiến Thiên.”

“Vậy thì là ai?” Tiêu Sắt hỏi như gầm lên.

“Nhất định là người có nội kình âm nhu mới có thể tạo ra vết thương như vậy.” Mộc Xuân Phong cau mày: “Nhưng cụ thể là ai, ta cũng không biết. Hôm đó khi ngươi bị thương còn có ai ở đấy không?”

Ai ở đây? Tiêu Sắt ngây ra như phỗng.

Ngoại trừ Nhan Chiến Thiên, hôm đó còn có sư phụ tới cứu mình - một trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bạch Hổ - Cơ Nhược Phong. Người đánh giá cảnh giới võ học trong thiên hạ, người quan sát võ học trong thiên hạ, chưởng môn của Bách Hiểu đường. Nếu nói nội kình âm nhu, ông ấy cũng là người làm được.

“Không, không thể nào!” Tiêu Sắt loại bỏ đáp án này.

Nhưng đêm mưa đó, đêm máu chảy đó, rốt cuộc còn ai ở đấy? Khi Nhan Chiến Thiên và Cơ Nhược Phong giao chiến, lén lút tới bên cạnh mình, phá hủy kinh mạch của mình, nhưng vẫn giữ lại tính mạng cho mình.

Là ai! Trong đầu Tiêu Sắt hiện lên vô số hình ảnh.

Thấy thần sắc Tiêu Sắt càng lúc càng không đúng, rõ ràng khí huyết trong người đã cuộn lên, tiếp tục như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thương thế, Mộc Xuân Phong vội vàng bắn một mũi châm bạc ra, đâm vào trán Tiêu Sắt. Tiêu Sắt chỉ thấy hai mắt tối sầm, lập tức mê man.

“Một người lúc bình thường có vẻ rất bình tĩnh như vậy, không ngờ khi ưu tư lại kích động đến thế.” Mộc Xuân Phong thở dài, tiện tay trùm một tấm da cừu lên người Tiêu Sắt, tiếp đó nói: “Đi ra đi.”

Chiếc rèm trong khoang được vén lên, Tư Không Thiên Lạc từ trong đi ra, sắc mặt nghiêm nghị.

“Đứng sau rèm nhìn lén người yêu thay quần áo, có thấy xấu hổ không?” Mộc Xuân Phong cười nói.

Thế nhưng Tư Không Thiên Lạc lại chẳng hề để ý tới hắn, chỉ vuốt ve trên trán Tiêu Sắt, có vẻ trách cứ: “Đâu cần nói mấy chuyện đó cho hắn.”

“Biết rõ chân tướng vẫn tốt hơn cả đời bị chôn trong mê hoặc.” Mộc Xuân Phong không nói thêm điều gì, đi ra ngoài, thế nhưng vừa ra ngoài khoang thuyền đã thấy một tiếng gió rít lên sau lưng. Mộc Xuân Phong vội vàng quay đầu, chỉ thấy một mũi thương màu bạc đang đánh tới sau lưng. Hắn vội vàng lui lại một bước, lấy làm khó hiểu: “Vì sao?”

“Trước khi trở về Tuyết Nguyệt thành, ta cũng phải bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh!” Tư Không Thiên Lạc trịnh trọng nói.

“Có chí khí.” Mộc Xuân Phong gật đầu: “Nhưng mà... liên quan gì tới ta?”

“Hôm trước ta đã chứng kiến kiếm pháp của ngươi, rất không tệ. Mượn ngươi làm người đấu luyện!” Tư Không Thiên Lạc không nói hai lời, một thương đập xuống.

“Hai vị đồng môn của ngươi cũng đang luyện công ở đây, sao không tìm họ đấu luyện?” Mộc Xuân Phong vừa tránh né vừa nói.

Tư Không Thiên Lạc mỉm cười không đáp. Mộc Xuân Phong không biết, Tư Không Thiên Lạc là người bá đạo nhất Tuyết Nguyệt thành, các sư huynh đệ sợ cô hơn hẳn Đường Liên. Lý do là vì từ nhỏ Tư Không Thiên Lạc đã thích tìm các sư huynh đệ đấu luyện. Tập võ một mình quá khô khan, hai người đối chiến mới tìm được niềm vui tập võ.

“Tam công tử.” Điền Mạc Chi đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Xuân Phong.

Mộc Xuân Phong cười nói: “Không sao, ta cũng cần luyện tập võ công.” Nói xong tránh né trường thương, tung người một cái chui về thư phòng, khi đi ra quanh người hắn đã được bao phủ bởi một bộ giáp gió thổi không lọt.

Bá Vương giáp!

Tay cầm một thanh trường kiếm tinh xảo.

Động Thiên Sơn!

“Tới đây.” Mộc Xuân Phong tung người nâng kiếm nghênh đón.

“Đại sư huynh!” Một giọng nói vang lên trên mặt biển.

Đường Liên đứng trên nóc nhà cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt vừa múa kiếm trong làn sóng biển vừa gọi mình.

“Đại sư huynh, hay là chúng ta đấu một trận đi?” Lôi Vô Kiệt quát lên, hắn ở trên mặt biển chứng kiến Tư Không Thiên Lạc cầm Ngân Nguyệt thương đánh với Mộc Xuân Phong mặc Bá Vương giáp tới mức khó phân thắng bại, bản thân cũng không kiềm lòng nổi, muốn so chiêu với Đường Liên.

Đường Liên cười khẽ. Khi mới bước chân vào giang hồ hắn và Lôi Vô Kiệt đã gặp nhau. Khi đó Lôi Vô Kiệt cũng coi như cao thủ trong giới trẻ, có thể so chiêu với Nguyệt Cơ, nhưng nhờ hắn chỉ bảo mới miễn cưỡng phá được trận Cô Hư. Khi đó Đường Liên coi như nửa sư trưởng của Lôi Vô Kiệt. Sau đó gặp nhau ở Đăng Thiên các tại Tuyết Nguyệt thành, nhường cho Lôi Vô Kiệt leo thẳng qua tầng thứ mười bốn, nhưng nếu hắn không nhường, chắc chắn lần leo các của Lôi Vô Kiệt sẽ kết thúc ở đó. Thế nhưng sau khi rời khỏi Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt đi vào Kiếm Tâm trủng, nhận được danh kiếm hạng tư trong thiên hạ, giết cao thủ hạng nhất của Ám Hà, bên ngoài Lôi gia bảo còn bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn nhanh hơn mình một bước. Mặc dù Tiêu Dao Thiên Cảnh này chỉ là trong chốc lát nhưng hiện giờ Lôi Vô Kiệt đã đứng trên đỉnh điểm của Tự Tại Địa Cảnh, chỉ cách lúc phá cảnh một đoạn ngắn. Bây giờ mình ra sao, có còn đứng trên vị sư đệ này không?

Lôi Vô Kiệt chỉ ngứa tay, muốn tìm người giao chiến.

Nhưng Đường Liên lại rất muốn biết đáp án của việc này.

“Được!” Đường Liên gật đầu, xuất một chưởng về phía Lôi Vô Kiệt đang lướt sóng.

Sóng nổi lên!

Đường Liên lại xuất một chưởng.

Sóng lại nổi lên!

Tầng tầng lớp lớp, ùn ùn kéo tới. Lúc này Lôi Vô Kiệt mới biết, không ngờ vị sư huynh với ám khí tuyệt đỉnh này còn có nội lực thâm hậu đến vậy!

“Lãng điệp vân đôi vạn thốc sơn!” Mộc Xuân Phong thấy cảnh này không nhịn được cảm thán.

Song lại nghe một tiếng ‘keng’ vang lên. Thanh trường thương màu bạc hung hãn đập lên đầu một cái. Thân thể Mộc Xuân Phong lắc lư, hai mắt choáng váng.

Tư Không Thiên Lạc nổi giận mắng: “Tỷ thí với ta mà dám nhìn sang người khác, coi thường ta à?”

Từng cơn sóng đánh tới nhưng Lôi Vô Kiệt chẳng hề sợ hãi, hắn đột nhiên tung người một cái xuất kiếm đâm về phía Đường Liên.

Lúc này trời trong, ánh nắng chiếu rọi, không có ánh trăng vương vãi.

Lúc này đang xa mặt đất, có nước biển trong trẻo, không hoa tươi nở rộ.

Chiêu thức Lôi Vô Kiệt thi triển là Nguyệt Tịch Hoa Thần mà hắn quen thuộc nhất. Chỉ thấy nước biển uốn lượn quanh mình, từ từ tạo thành những đóa hoa tươi.

Đây là Tâm kiếm.

Tâm đã thành kiếm, thiên địa vạn vật đều có thể thành kiếm.

Đường Liên nhảy xuống, hất tay lên, làn sóng tụ lại trong tay hắn, hắn lại nhảy một cái, như kéo theo cả dải ngân hà trong tay.

Tích Thủy Thành Uyên!

Hắn đột nhiên đập cả dải ngân hà đó về phía Lôi Vô Kiệt!

“Xem kiếm!’ Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, vẫn xuất kiếm.

Ngân hà và hoa kiếm lập tức va chạm!